Tần gia cũng là một gia tộc có tiếng trong đất nước S này, người thừa kế duy nhất của Tần gia chính là Tần Khiêm.
So với Phong gia, Tần gia quả thực cũng không thua kém gì nhiều.
Tần Khiêm ngay từ nhỏ đã được đính hôn với con gái bên gia đình đối tác.
Nhưng khổ nỗi, anh lại không thích cô gái ấy.
Người anh thích chính là Phương Hân, dù thế nào anh cũng phải quyết tâm theo đuổi cô.
Người phụ nữ ngồi phía đối diện Tần Khiêm khẽ thong thả nhấp một ngụm cà phê, khi nghe Tần Khiêm thẳng thừng nói hôn lễ không thể tổ chức thì chỉ bình thản cười.
Thịnh Nhã Kỳ thân là thiên kim tiểu thư Thịnh gia, ngay từ nhỏ đã phải học những phép tắc lễ nghi của một thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, đương nhiên không dễ dàng gì bị kích động trước câu nói của Tần Khiêm, với lại dù cho tức giận thì cô cũng sẽ không biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Nhưng hôn lễ này dù thế nào đi chăng nữa cũng nhất định phải tổ chức, đây không phải là chuyện mà Tần Khiêm hay Thịnh Nhã Kỳ có quyền quyết định.
Bọn họ đều là những cô ấm cậu ấm được gia đình trải sẵn đường để đi, từng nhất cử nhất động đều bị giám sát.
Mục đích cũng chỉ là vì lợi ích của hai gia tộc, không phải sao? - Tần tổng, anh cũng biết rõ chuyện này là như thế nào mà, đều không phải do chúng ta tự ý có quyền quyết định.
Với lại...anh không sợ cô gái nhỏ của anh bị liên lụy hay sao? Quả nhiên câu nói này đã đánh vào tâm lí của Tần Khiêm, anh liền nhíu mày cảnh giác, sau đó buông lời cảnh cáo Thịnh Nhã Kỳ: - Thịnh tiểu thư, cô tốt nhất đừng để tôi phải ra tay đối phó với cô.
Thịnh Nhã Kỳ lại nở một nụ cười nhàn nhạt, cô không những không bị lung lay bởi lời cảnh cáo của Tần Khiêm, ngược lại còn dám thẳng thừng đối diện với anh:
- Chưa gì đã bảo vệ cô gái nhỏ của mình như vậy rồi.
Anh yên tâm, em sẽ không dính dáng tới chuyện riêng tư của anh đâu, nhưng gia đình hai bên sau khi biết chuyện này sẽ như thế nào, em cũng không chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn đâu nha.
- Cô đang uy hiếp tôi? Tần Khiêm thực sự khó chịu, cảm giác bị người khác nắm vào điểm yếu của bản thân mà chẳng thể làm được gì.
Trong chuyện này, người anh không muốn liên lụy nhất chính là Phương Hân.
Cô chỉ là một cô gái đơn thuần, khao khát sống một cuộc sống như những người bình thường khác, anh sao có thể không hiểu cô chứ? Chỉ là...anh còn chưa chính thức theo đuổi cô, chẳng nhẽ lại phải rút lui thế này sao? Thịnh Nhã Kỳ lại cười, lắc đầu vô tội: - Em không hề uy hiếp anh, em chỉ là muốn hai ta cùng hợp tác có lợi mà thôi.
Chúng ta kết hôn với nhau, nhưng không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau.
Thế nào? Tần Khiêm lại rơi vào trầm ngâm, mục đích của Thịnh Nhã Kỳ chỉ là như vậy thôi sao? Không hiểu sao anh lại thấy cô gái trước mặt mình không hề đơn giản, nhưng vì muốn bảo vệ cuộc sống yên ổn của Phương Hân, anh đành tạm thời thỏa hiệp trước.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không để Phương Hân phải chịu bất kì một ấm ức nào.
- Cô nói như vậy thì là thế đấy đi! Thịnh Nhã Kỳ vui vẻ vì đã đạt được mục đích, chờ sau khi Tần Khiêm đi hẳn, cô mới cầm điện thoại lên và nhắn một dòng tin: "Em đã làm theo ý của anh rồi, chúng ta gặp nhau đi có được không?." ...! Suốt giờ họp, Phương Hân không sao tập trung nổi, vì cô mải ngắm Phong Duật Thần.
May mà không ai chú ý tới cô, không thì cô cũng không biết phải đào cái hố nào để chui xuống cho đỡ ngượng nữa.
Cô là thư kí của anh nên trong giờ họp cũng ngồi ngay bên cạnh anh.
Ngoài mặt anh vô cùng nghiêm túc, nhưng dưới gầm bàn thì anh lại nắm chặt tay cô không buông.
Bàn tay nhỏ của cô vô cùng mềm mại như da em bé, anh chỉ muốn nắm mãi như thế mà thôi.
Tất cả mọi người đều căng thẳng vô cùng vì doanh thu tháng này của công ty không được như kế hoạch đã đề ra.
Dù sao hiện giờ Phong Duật Thần đã thu mua công ty lại rồi, nói thế nào thì nói, công ty này vẫn là công ty con của tập đoàn Phong thị.
Một người như Phong Duật Thần sao có thể chấp nhận sự thất bại thảm hại nặng nề như vậy chứ? Qua một loạt báo cáo, Phong Duật Thần vẫn im lặng, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.
Nhưng sự im lặng này càng khiến cho mọi người lo sợ hơn là anh tức giận mắng chửi mọi người một trận.
Từ ngày Phong Duật Thần nhậm chức, tuy không thay đổi nhiều quy định hay vị trí của các phó giám đốc, các trưởng phòng.
Nhưng phong cách khi làm việc của anh thế nào, bọn họ sao không biết chứ? Với lại nghe nói một trưởng phòng là Hà La đã bị sa thải rồi, Phong Duật Thần hoàn toàn không có chút niệm tình gì cả.
Phòng họp rơi vào bầu không khí căng thẳng, chỉ có Phương Hân đang mải đắm chìm trong tình yêu nên mới không nhận ra sự căng thẳng này mà thôi, mà Phong Duật Thần vẫn nhất quyết không chịu buông tay cô ra.
Mãi, Phong Duật Thần mới cất tiếng:
- Chỉ thế này thôi sao? Mọi người lại thêm một lần nữa đổ mồ hôi hột, Phương Hân lúc này mới giật mình nhận ra tình hình trước mắt mình, hơi ngọ nguậy một chút.
Phong Duật Thần càng thêm nắm chặt bàn tay cô, tiếp tục nói: - Tôi tin là mọi người đều đã cố gắng hết sức, nhưng mà vẫn xuất hiện một số người lười biếng, chưa thực sự để tâm tới công việc của mình.
Hôm nay tâm trạng tốt nên tôi cho mọi người một cơ hội cuối cùng, lần này ai không làm tốt thì tự giác dọn dẹp đồ đạc ra khỏi vị trí của mình đi.
Cái tôi muốn thấy là kết quả tốt nhất, tất cả đã rõ chưa? Tất cả mọi người trong phòng họp như vớ được phao cứu sinh, khí thế sôi sục lên hẳn.
Tan họp, khi tất cả mọi người đã đi hết rồi, Phương Hân mới đứng lên.
Nhưng cô còn chưa đi được một bước thì đã lập tức bị Phong Duật Thần ôm lấy từ phía sau.
- Anh đã cho em đi chưa? Phương Hân khẽ ngọ nguậy, lo sợ nhắc nhở anh: - Anh nghiêm túc một chút đi, đây đang là công ty đó.
- Anh có chỗ nào không nghiêm túc sao? Phong Duật Thần khẽ cười, cố tình ôm Phương Hân chặt hơn.
Anh đột ngột ghé vào tai cô, cất một câu mờ ám: - Ngược lại, người không nghiêm túc làm việc là em mới đúng.
Hai má Phương Hân nóng bừng lên, cô cố tình không muốn hiểu ý của anh là gì.
Nhưng mà...khi nãy lúc cô mải ngắm nhìn anh, anh biết hết rồi sao? Không thể nào, anh có nhìn cô đâu, sao anh biết được chứ? - Em...em không hiểu anh đang nói gì cả...! - Thật là không hiểu không? Hay để anh giúp em nhớ lại nhé.
Phong Duật Thần nhếch môi cười gian xảo, ngay lập tức bế cô đặt lên bàn họp.
Cô sợ hãi, run rẩy muốn ngăn anh lại, nhưng không sao ngăn được nụ hôn như gió bão cuồng phong của anh ập tới.
Một lần nữa, cô lại rơi vào trạng thái bị động, không có cách nào có thể từ chối được anh.
Với lại, cô thực sự cũng không nỡ đẩy anh ra, không nỡ từ chối sự ham muốn của anh.
Nhưng dường như lúc nào cũng có chướng ngại vật ngăn cản cô và anh.
Chuông điện thoại cực kì nhiễu sự của anh vang lên, cô dù không nỡ nhưng vẫn đẩy anh ra, bảo anh đi nghe điện thoại.
Nhỡ đâu là chuyện gấp gì đó thì sao? - Kệ đi! Phong Duật Thần ném điện thoại sang một bên, nụ hôn tiếp tục ập xuống chiếc cổ trắng nõn nà của cô.
Hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp, cô mơ hồ vòng hai tay lên cổ anh, sẵn sàng tiếp nhận những điều lạ lẫm sắp tới.
Nhưng cô cũng lo sợ vô cùng vì chỗ này là phòng họp, nhỡ đâu có người bất chợt xông vào thì sao, ở đây liệu có lắp đặt camera gì đó không? Mà thôi...kệ đi! Anh còn không thèm quan tâm đến thì cô lo sọ cái gì chứ? ...! Ở bên kia, người phụ nữ gọi điện tới tuyệt vọng nhưng lại chẳng có ai nhấc máy.
Cuối cùng cô đành ném mạnh chiếc điện thoại ra xa, ngâm mình vào trong bồn tắm.
Cô thực sự rất đau khổ, đau đớn như muốn chết đi ngay lập tức.
- Vì sao? Em đã làm theo lời anh nói rồi, vì sao anh lại không chịu gặp em dù chỉ một lần?.