Thời gian một ngày trôi đi rất nhanh, đã đến giờ xuất phát.
Trước khi đi Phương Hân có tới thăm bố, cô cuối cùng cũng phải nhờ vả đến Tần Khiêm một cách lén lút.
Thi thoảng nếu anh ấy rảnh rỗi thì tới nói chuyện bầu bạn với bố cô là đủ rồi.
Không ngờ Tần Khiêm lại nhanh chóng đồng ý với cô, còn hứa với cô là sẽ đích thân chăm sóc bố cô thật tốt.
Phương Hân cảm thấy hoang mang một chút, nhưng cũng không nói gì nhiều nữa mà nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với anh.
Chuyện hôm qua Phương Hân đương nhiên không biết gì cả, sau khi cô ngất đi Tần Khiêm mới xuất hiện.
Phong Duật Thần không có ý định kể cho cô biết chuyện này, là sai sót của anh, suýt chút nữa khiến cho mọi người nghi ngờ.
Sau khi biết sự tồn tại của Phương Hân, anh cũng cảm thấy tức giận vì Louis đã giấu mình một chuyện lớn như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh mới chợt hiểu ra, nếu ngược lại là anh thì anh cũng sẽ làm như vậy.
Không ai muốn chia sẻ người mình yêu với người đàn ông khác cả, lần này Louis ích kỷ, anh có thể bỏ qua được.
Tần Khiêm cũng không nói chuyện đó với Phương Hân, không phải là vì anh không dám đối đầu với Phong Duật Thần, mà là anh sợ cô tổn thương.
Bước lên máy bay riêng cùng với Phong Duật Thần, Phương Hân hồi hộp vô cùng, không biết bố mẹ anh là người như thế nào nhỉ? Cô cảm thấy tự ti vì thân phận của bản thân không thể bằng anh, quá khứ từng là người mang thai hộ nữa.
Phong gia là hào môn gia thế, sợ rằng việc lựa chọn con dâu cũng khắt khe.
Hơn nữa cô còn nghe nói Phong Duật Thần là người con trai duy nhất của nhà họ Phong.
Phương Hân càng nghĩ lại càng thêm áp lực, bỗng nhiên bàn tay nhỏ của cô được siết chặt lại, nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của Phong Duật Thần.
Cô liền ngước đầu lên nhìn anh, anh liền mỉm cười với cô, nhẹ giọng an ủi: - Đừng căng thẳng! Phương Hân gật đầu, mọi căng thẳng trong cô cũng tan biến hết.
Ban đầu khi chấp nhận trở thành bạn gái của anh, cô cũng từng nghĩ tới ngày hôm nay, cô không thể không lo xa được.
Nhưng Phong Duật Thần đã an ủi cô, ở bên anh cô cảm thấy an toàn vô cùng.
Cảm giác này chưa từng có ai mang lại cho cô, cô biết bản thân đã dần trở nên tham lam hơn rồi.
Nhưng càng tham lam muốn được bên anh, cô lại càng lo sợ sẽ mất anh Yêu Phong Duật Thần giống như một liều thuốc độc, từ từ ngấm sâu vào trong máu, lan tới tận xương tủy nhưng lại không thể dứt ra được.
Anh có quá nhiều bí mật, Phương Hân sao có thể không nhìn ra cơ chứ? Nhưng đây đã là lựa chọn của cô rồi, cô sẽ không hối hận.
Phương Hân khẽ nép người vào trong lòng Phong Duật Thần, từ từ nhắm mắt lại cảm nhận mùi hương dễ chịu trên người anh.
Anh cũng vòng tay ôm trọn cô vào lòng, nhiệt độ ấm áp từ bàn tay anh như muốn thiêu đốt eo cô.
Cô bỗng nhiên nhớ tới đêm hôm qua, triền miên mà quyến luyến, anh dịu dàng mê hoặc cô, từ trí óc đến tận trái tim.
Hai má cô đỏ bừng lên, cô xấu hổ cúi gằm mặt xuống, thầm tự chửi bản thân háo sắc.
“ Phương Hân ơi là Phương Hân, đã là lúc nào rồi mà mày còn suy nghĩ tới mấy chuyện xấu hổ đó chứ? Mày thật háo sắc...” Nhưng có lẽ cô sẽ không bao giờ hay biết, người đàn ông đang ôm mình và người đàn ông đêm qua tham lam chiếm đoạt cô, không phải là cùng một người.
Cho nên việc cô đỏ mặt xấu hổ, Phong Duật Thần lại không nghĩ xa xôi như vậy.
Anh cứ nghĩ là do cô căng thẳng quá mức mà thôi.
...! 5 tiếng trên máy bay qua đi, vì là máy bay riêng nên con đường đi vô cùng thuận lợi, cũng rút ngắn được nhiều thời gian.
Tới nơi, Phong Duật Thần mới nhận ra là Phương Hân đã ngủ quên trong vòng tay của mình rồi.
Thấy cô ngủ say như vậy, anh càng không nỡ đánh thức cô dậy, liền nhẹ nhàng bế cô lên.
Hai trợ lí Lương Thành và Tống Ôn theo sau, nhìn Phong Duật Thần với ánh mắt nghi hoặc.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hai người họ cũng không nhận ra điều khác thường gì, nên cũng đành thôi.
Phong Duật Thần không đưa Phương Hân tới khách sạn mà quang minh chính đại đưa cô về biệt thự Phong gia.
Xe ô tô riêng chạy được một đoạn đường dài thì Phương Hân mới tỉnh, cô ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
Phong Duật Thần từ nãy tới giờ vẫn chăm chú ngắm cô không rời mắt, thấy bộ dạng ngơ ngác này của cô thì lại không nhịn được cười.
Anh vuốt mái tóc cô, khẽ giải thích: - Chúng ta đang trên đường tới nhà anh.
Phương Hân nghe xong câu này, tâm trạng lập tức trở nên hồi hộp.
Trời ạ, cô mới ngủ quên một lát thôi mà, sao tới Los Angeles nhanh như vậy? Cô còn chưa chuẩn bị quà cáp gì cả, rồi nhìn bộ dạng hiện giờ của cô mà xem, quần áo xộc xệch, đầu óc bù xù.
Lần đầu gặp mặt bố mẹ chồng sao có thể tùy tiện như vậy chứ? Cô liền níu lấy tay anh, ngập ngừng: - Cái đó...ừm thì cứ tới tay không như vậy sao? Ý em là em vẫn chưa kịp chuẩn bị quà cho bố mẹ anh, không biết sở thích của hai người họ thế nào nhỉ? Phong Duật Thần nghe câu này của Phương Hân thì bật cười, anh mới tiếp xúc với cô chưa nhiều, nhưng sự ngây thơ của cô khiến cho anh cảm thấy hứng thú.
Chẳng trách Louis lại yêu cô sâu đậm như vậy: - Không cần lo lắng, anh đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Em chỉ cần đứng bên cạnh anh, nghe theo lời nói của anh thôi.
Rõ chưa? Phương Hân lập tức ngoan ngoãn gật đầu, cảm động nắm chặt lấy tay anh.
Anh là một người đàn ông cực kì tâm lí, lại còn bao dung cho những sự ngốc nghếch của cô.
Cô đã lỡ say mê anh mất rồi: - Phong Duật Thần, anh thật tốt!.