Phong Duật Thần bước tới ban công, bực bội rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa.
Khói thuốc rất nhanh toả ra, bao quanh lấy anh.
Gió đêm lùa vào khiến cho anh càng thêm khó chịu, ma xui quỷ khiến, hình bóng của Phương Hân vẫn cứ in sâu trong trí óc anh.
Anh lại một lần nữa rít một hơi thật mạnh rồi ném tàn thuốc đi, dùng chân dập tắt nó.
Anh nên làm sao đây? Ngay cả khi Vương San rời bỏ anh, khiến cho anh sống không bằng chết, anh cũng không cảm thấy lòng mình rối bời như bây giờ.
Một người phụ nữ có thể khiến cho Louis say mê, bây giờ cũng đã mê hoặc anh thành công rồi.
Ánh mắt Phong Duật Thần nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó dần toả ra hàn khí sắc lạnh.
...! Phương Hân vẫn ôm mình ngồi suy nghĩ rất nhiều, nước mắt cô không biết từ khi nào đã rơi xuống.
Cô gạt đi nước mắt, tự an ủi bản thân rồi nằm xuống chùm chăn lại.
Nhưng câu nói của Quách Huệ lại văng vẳng bên tai cô, cái tên Vương San ấy như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô.
Vương San...!
Phương Hân thừa nhận là bản thân rất đố kị với cái tên này.
Một người từng được anh yêu sâu đậm, dù có bị bố mẹ phản đối anh cũng nhất quyết đòi lấy cô ấy cho bằng được.
Nhỡ như anh vẫn chưa quên cô ấy thì sao? Phương Hân có cảm giác như cô và Phong Duật Thần đang bị một khoảng cách vô hình nào đó ngăn lại, không cho cô tiếp tục tiến tới.
Tuy anh đã an ủi cô, nhưng sao anh lại né tránh cô chứ? Mỗi ngày mỗi giây mỗi phút cô đều bất an, nếu không vì đã lỡ yêu anh sâu đậm, có lẽ cô cũng đã sớm mệt tới mức muốn buông tay rồi.
Cả đêm đó Phương Hân không sao ngủ được, cho tới gần sáng cô mới chợp mắt được một lát.
Không lâu sau, giọng nói của trẻ con trong phòng đã đánh thức cô dậy, là Tiểu Duật Khang đang ngồi nghịch bên cạnh cô.
Không biết ai đã bế thằng bé lên giường nhỉ? Là Phong Duật Thần sao? Phương Hân dụi mắt ngồi dậy, Tiểu Duật Khang cũng vui vẻ lập tức nhào vào lòng cô, nũng nịu: - Mami ơi, hôm nay con muốn đi chơi ạ.
Tuy là Phương Hân đang ở Phong gia, nhưng Tiểu Duật Khang cũng không được phép ngủ chung với cô.
Khi thức dậy nhìn thấy con đang nũng nịu mình, tâm trạng không tốt của cô cũng đỡ hơn một chút.
Cô liền xoa đầu con, dịu dàng đáp: - Con muốn đi đâu chơi nào? Phương Hân lần đầu tới Los Angeles, thực tình thì cô vẫn chưa quen với đường xá ở đây cho lắm, nhưng nếu Tiểu Duật Khang thích thì cô sẽ chiều theo ý con thôi.
Tiểu Duật Khang đang đăm chiêu suy nghĩ, nhưng chưa kịp trả lời thì giọng nói của Phong Duật Thần đã vang lên ở phía sau hai mẹ con.
Anh mới bước ra từ trong phòng lắm, để nửa người trần, mái tóc còn ươn ướt: - Hôm nay bố đưa hai mẹ con đi chơi nhé! Mấy ngày nay Phong Duật Thần bận rộn không có thời gian quan tâm tới hai mẹ con, hôm nay rảnh hơn một chút, anh muốn đích thân đưa Phương Hân và Tiểu Duật Khang đi chơi.
Phương Hân vô cùng giật mình khi Phong Duật Thần lại xuất hiện trong bộ dạng như vậy, nhưng cô cũng nhanh chóng nhớ ra đây là phòng anh, anh tắm ở phòng mình thì cũng không phải gì lạ.
Nhưng...sao sáng sớm anh lại dùng "sắc" mê hoặc cô như vậy chứ? Thật không thể chịu nổi cái sự yêu nghiệt này của anh mà...! Phương Hân ngắm nhìn Phong Duật Thần tới mức ngây ngốc, cho tới khi anh đứng ở trước mặt cô rồi, cô mới giật mình quay đầu đi.
Anh liền cong môi lên cười, giơ tay nhéo má cô: - Đang suy nghĩ đi đâu vậy hả? Vành tai cô bắt đầu nóng rực lên, cô xấu hổ, cố gắng né tránh anh:
- Tiểu Duật Khang, mẹ đưa con ra ngoài chơi trước nha.
Tiểu Duật Khang chỉ là trẻ con, đương nhiên không hiểu được những chuyện người lớn đó.
Thằng bé vui vẻ gật đầu, sau đó được Phương Hân bế xuống giường.
Nhưng cô vừa đi được một bước, ngay lập tức bị Phong Duật Thần kéo tay lại, khoá chặt cô trong vòng tay của mình: - Còn chưa đánh răng rửa mặt, định mặc đồ ngủ thế này ra ngoài kia làm trò cười sao? Phương Hân càng thêm xấu hổ, đúng là bây giờ trên người cô chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng.
Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên cơ thể trần của anh, thấm qua lớp váy ngủ như đang thiêu đốt cô từng chút một.
Phong Duật Thần vẫn không hề có ý định buông Phương Hân ra, anh chỉ liếc nhìn Tiểu Duật Khang đang ngây thơ đứng nhìn, cất giọng dỗ dành: - Tiểu Duật Khang, con ra ngoài trước đi.
Lát baba và mami sẽ ra ngay thôi.
Câu nói của Phong Duật Thần vừa nghiêm túc nhưng cũng vừa mờ ám.
Phương Hân chỉ biết thầm mắng chửi anh trong lòng, ở trước mặt con sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Cô yếu ớt giãy giụa, nhưng bị anh thấp giọng cảnh cáo: - Đừng động đậy lung tung! Câu nói này vừa dứt, Phương Hân đã nhận ra được phản ứng rõ ràng trên cơ thể anh, cả hơi thở nóng rực của anh đang quanh quẩn bên cô.
Cô lập tức ngoan ngoãn, không dám cử động linh tinh nữa.
Trời ạ, xấu hổ quá đi mất...! Tiểu Duật Khang là một đứa trẻ nghe lời, thằng bé tuy không hiểu bố mẹ đang làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa lại.
Phương Hân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô kiêng dè thương lượng với anh: - Anh...anh buông em ra đi đã...! Phong Duật Thần thật lòng không nỡ buông tay ra một chút nào, nhưng vẫn bất đắc dĩ phải buông tay.
Khi nãy anh chỉ định trêu chọc cô một chút thôi, ai dè chính bản thân anh lại sinh ra phản ứng mãnh liệt.
Đáng chết thật! Bầu không khí trong phòng càng thêm gượng gạo, Phương Hân khẽ e hèm một cái, phá tan sự gượng gạo ấy: - Cái đó...em đi đánh răng rửa mặt đã.
Anh cũng mau mặc quần áo vào đi, kẻo lạnh đó.
Từ khi tới Phong gia, đây là buổi sáng đầu tiên hai người chạm mặt nhau.
Mặc dù trước đây chưa phải là chưa từng thân mật với nhau, nhưng không hiểu sao bây giờ cô cứ có cảm giác lạ lẫm không quen.
Cảm giác này rất khó tả, cô cũng không biết nên nói sao nữa.
Phong Duật Thần cố kìm nén lòng mình, quay mặt sang chỗ khác, trầm giọng đáp: - Ừm!.