Tiệp Như bị mắng cho sợ, liên tục ríu rít xin lỗi: “Tôi hồ đồ rồi, chỉ là tôi hơi tức giận một chút.
Thành thật xin lỗi anh!” Cậu tài xế hậm hực quay mặt đi, chắc cậu ta chỉ đang nể mặt có Thiếu phu nhân ở đây nên bỏ qua thôi, trông cậu ta tức giận đến vậy này mà. Không mấy lâu sau bọn họ đã dừng chân tại một tiệm cà phê cách sân bay không xa, nơi này nhìn rất khan trang và to lớn.
Được xây thành ba tầng, mỗi dãy tầng là một khu rất đẹp, trang trí rất phù hợp với những người yêu thiên nhiên.
Có cây nhà lá vườn, thậm chí còn có cả hồ cá với nhiều loài độc lạ. Tuy Nguyệt Độc Thất là người sống ở Chỉ Chân nhưng cô chưa từng bước vào nơi này, vậy mà Tiệp Như từ một nơi xa trở về liền muốn đi thử. Tiệp Như nhanh chóng dắt cô vào trong, nhưng mới chỉ đi được nửa bước, Nguyệt Độc Thất đã dừng chân lại. “Sao thế, Tiểu Độc Nữ?” Tiệp Như thấy cô cả người không nhúc nhích, bèn xoay lại hỏi. Nguyệt Độc Thất chỉ đáp: “Đợi tớ một chút!” Nói rồi cô quay mặt bảo với cậu tài xế vẫn còn ngồi trên xe yên nghỉ, “Cậu gọi cho Hạc Cảnh Thần, báo với anh ấy là tôi chỉ đi uống cà phê với Tiệp Như thôi.” Sau đó mới sải bước tiến vào trong.
Tiệp Như mặc dù vẫn đang đi nhưng mắt lại liên tục nhìn chằm chằm vào Nguyệt Độc Thất.
“Cậu thật sự nghiêm trọng đến mức này ư? Đi đâu cũng phải báo lại cho cái tên đó?” Cô chỉ nhìn lấy Tiệp Như một cái, mỉm cười: “Là tớ tự báo.
Đối với Hạc Cảnh Thần mà nói, để tớ ra ngoài thế này không phải rất lạ sao?” Tiệp Như gật gù tán thành: “Cũng đúng.
Dù sao cũng nên trao lòng tin lên anh ta một chút.
Chuyện cậu bỏ trốn một năm trước vẫn chưa nguôi đâu.” Nguyệt Độc Thất trầm mặc, chuyện cô tẩu thoát khỏi Hạc gia, khi đó đã để lại trong lòng Hạc Cảnh Thần một nỗi ám ảnh rất lớn.
Hắn lật tung cả thành phố chỉ để tìm được cô.
Lúc cô trở về cùng hắn, chỉ thấy sự nổi giận hiện rõ trong hốc mắt đỏ hoe của hắn.
Thời điểm ấy cô cũng có chút hối hận. ... Hạc Cảnh Thần ôn tồn ngồi trong phòng làm việc, khóe môi vẫn còn hơi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Chuyện hắn kêu người báo cáo lại rốt cuộc cô đã đi đâu hoàn toàn không có.
Vậy mà bây giờ hắn lại vừa nghe tin tức từ cô.
Hẳn là cô đã tự báo qua đây.
Trong đầu hắn đã nghĩ chẳng lẽ cuối cùng cô thật sự đã toàn tâm toàn ý muốn ở bên hắn rồi sao? Hắn vẫn còn trầm tư suy nghĩ, cửa phòng làm việc của hắn lại đột ngột mở toang ra, người mà dám làm phiền hắn kiểu này chỉ có hai người duy nhất.
Một, là cô.
Hai, là bạn tốt của hắn. “Hạc Cảnh Thần! Cậu mau giúp tôi với!” Tiến vào là một người đàn ông cao lớ, tướng tá cũng rất chuẩn chỉnh, chỉ là so với hắn có hơi thua kém một chút. Hạc Cảnh Thần chỉ tùy tiện liếc tên vừa rồi một cái, cất giọng: “Ồ, lâu rồi không gặp.
Tự mình về mà không báo trước à? Chuyện lạ đấy.” Tên kia mặt mày nhăn nhó, mồ hôi thì nhễ nhại, anh ta thở hồng hộc, “Cậu phải giúp tôi.
Tôi về đây là rất gấp gáp!” Nhưng đối với Hạc Cảnh Thần thì khác, hắn vẫn cứ bình tĩnh gõ máy tính, từ từ trả lời: “Từ Mỹ về đây chỉ có duy nhất một chuyến bay mà giờ này cậu mới về tới?” Anh ta mỗi lúc mỗi mặt nhăn mày nhó.
Anh ta cảm thấy trên đời, chuyện Hạc Cảnh Thần bình tĩnh thật sự chưa lần nào đáng ghét như lần này.
“Tôi đi bằng trực thăng! Thật sự là rất gấp.” Hắn nhìn sơ qua tài liệu, đóng lại vứt sang một bên nhưng không có nghĩa hắn nhìn người đang đứng thở hổn hển trước mặt mình.
“Nói đi.” Đối với cậu bạn tốt này của hắn, mấy lời vừa thốt ra giống như một vị cứu tinh trong cuộc đời anh ta vậy, anh ta liền hí hửng: “Cậu giúp tôi tìm vợ của tôi đi! Cô ấy bỏ chạy rồi!” Nghe đến đây, bàn tay đang đánh máy của Hạc Cảnh Thần hơi dừng lại.
Hắn cuối cùng cũng ngước mặt lên nhìn anh bạn trời đánh của hắn, lại bật cười: “Thiếu gia, lực lượng của cậu thực sự không đủ để tìm vợ?” Anh bạn này nhìn hắn với con ngươi bất lực, “Tôi làm gì còn lực lượng nào ở đây? Vậy mới đến đây tìm cậu chứ tên này!” Hạc Cảnh Thần đưa tay lên xoa cằm suy nghĩ một chút, song hắn lại thẳng thừng trả lời: “Không được.”
Anh bạn nghe thế liền trợn ngược mắt lên, “Tại sao? Đều là bạn chí cốt cả mà giờ cậu đối xử với tôi vậy à?” Hắn liền liếc tên kia một cái, “Họa cậu tự gây ra không tự xử lí được? Tôi giúp cậu, vợ cậu sẽ cảm động sao?” Rồi hắn ngừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, vợ tôi sẽ ghen.” Anh bạn này đang thật lòng cảm thấy rung cảm trước mấy lời vô cùng sắc bén của Hạc Cảnh Thần bỗng nghe câu sau liền ngã đạn.
“Này nhé, Cảnh Thần! Tôi chưa từng tin mấy tin đồn bảo cậu sủng vợ tận trời đâu!” Hạc Cảnh Thần không quan tâm, đáp lại hời hợt: “Giờ tin cũng chưa muộn.” “Cảnh Thần, giờ mọi chuyện đang thật sự nguy cấp!” Anh ta đã chịu hết nổi, cứ đứng lên ngồi xuống, loi nhoi trước mặt hắn. Hắn cảm thấy như đầu hắn đang sắp đau đến nổ tung, hắn trừng mắt, “Tên gì?” Anh bạn không hiểu, “Tiệp Như.
Nhưng cậu tính làm gì? Phát tờ rơi tìm trẻ lạc hả?” Hạc Cảnh Thần đang bận suy nghĩ, nghe qua cái tên này thật sự rất quen, bỗng nghe câu sau liền lườm anh ta.
Rồi hắn vớ lấy chiếc điện thoại bên cạnh, nhấn nhấn một chút liền ném cho tên đối diện.
“Mở loa ngoài.” Anh ta rất nghe lời hắn, nói gì làm nấy.
Lúc lướt qua dòng chữ thấy duy nhất một chữ vợ, giờ có lẽ vẫn nên tin mấy lời đồn đó thôi. Chuông chỉ reo được ba giây thì từ bên kia đã có giọng nói vọng sang: “Chồng yêu, có chuyện gì à?” Giọng của Nguyệt Độc Thất kèm với loa ngoài lớn rất vang.
Mấy lời vừa nói của cô khiến cả căn phòng đứng hình.
Anh bạn với khóe môi giật giật liếc nhìn Hạc Cảnh Thần, chỉ thấy hắn bây giờ cùng với cái miệng cười tươi như hoa. “Nguyệt Độc Thất, cô có thể đừng vã thêm cẩu lương nữa hay không? Từ nãy đến giờ tôi ăn đã đủ!” Anh bạn mặt mày cực kì nhăn, cảm thấy lòng tự tôn của mình đang bị đánh cho mấy phát. Nguyệt Độc Thất có vẻ không nhớ giọng của người này, cô hỏi ngược: “Anh là ai? Hạc Cảnh Thần đâu?” Theo những gì cô biết thì hắn không phải kiểu người sẽ cho người khác động vào điện thoại của mình.
Nguyệt Độc Thất hỏi một lèo làm như xem anh ta là sát thủ đại loại đã làm gì Hạc Cảnh Thần.
Bắt đầu cằn nhằn: “Chị đại ơi, tôi là Võ Tinh Huy, tôi thì làm được gì chồng của chị chứ?” “Võ Tinh Huy?” Cô nhắc lại tên anh ta một lần song ngay lập tức ngắt máy, chỉ để lại tiếng đứt quãng của đường dây điện thoại kéo dài. Võ Tinh Huy rất bất ngờ, anh ta “Ơ?” lên một tiếng rồi xoay mặt lại nhìn hắn. Hạc Cảnh Thần xòe đôi bàn tay to lớn của hắn ra.
Võ Tinh Huy liền hiểu ý trả lại điện thoại cho tên gia chủ này. Hắn nhấn nhấn gì đó trên điện thoại lần nữa, song mới kề điện thoại lên gần tai.
Lần này tiếng chuông kêu lâu dài hơn, như thể cô nghĩ Võ Tinh Huy nhất định sẽ gọi lại nên cố tình không nghe máy. Phải rất lâu sau đó thì đầu dây bên kia mới có tín hiệu, cô nhấc máy, chưa kịp làm gì đã nói một tràng, “Võ Tinh Huy tôi nói cho anh biết, tốt nhất là anh trả điện thoại lại cho Hạc Cảnh Thần và ngoan ngoãn về nhà anh đi.
Tôi không có nghĩa vụ trả lời anh! Tiệp Như đang rất khỏe, cảm ơn.” Hắn thấy cô nhận lầm người nhưng vẫn cố ý để cô nói hết, xong xuôi mới nhẹ nhàng đáp lại: “Là tôi.” Nghe ra giọng nói quen thuộc, thái độ của cô chuyển biến ngay, “A, chồng em?” “Ừ.” Mặc cho Võ Tinh Huy đang đứng ngồi không yên nhìn hắn, hắn vẫn muốn nói chuyện riêng với cô: “Võ Tinh Huy cậu ta bay trực thăng đến tìm vợ.
Em không cho cậu ta gặp Tiệp Như thì cậu ta sẽ không cho tôi làm việc.” Ở phía bên kia, Nguyệt Độc Thất vẫn luôn làm theo yêu cầu của Tiệp Như.
Không phải cô không muốn Tiệp Như hòa thuận lại với Võ Tinh Huy nhưng phải tìm đến tận Hạc Cảnh Thần thì xem như anh ta chưa dùng hết bản lĩnh.
Dù sao thứ Tiệp Như đang cần là xuất phát từ trái tim anh ta kia mà. Nguyệt Độc Thất nhẹ giọng: “Để anh ta tự tìm Tiệp Như.
Điều mà anh ta làm, bạn em cảm thấy không có nghĩa lý gì cả.”