Mặc dù tối qua quan tâm đến Hạc Cảnh Thần một chút, vờ bảo với hắn cô muốn ăn cháo để cuối cùng vốn là cho hắn ăn.
Đến sáng hôm sau Nguyệt Độc Thất cũng không thừa nhận mình đã hết giận.
Dậy từ rất sớm nhưng cô lại cố nằm lì trên giường vài tiếng nữa để chờ hắn đi rồi mới nhấc chân bước xuống giường. Nguyệt Độc Thất vệ sinh cá nhân một lát song đi xuống lầu, bụng cô đã thức tỉnh từ lâu nên giờ đều cồn cào khó chịu. Chỉ không ngờ tới một việc rằng lúc xuống tới phòng khách lại nhìn thấy bóng người quen thuộc kia vẫn còn ngồi chình ình trên ghế sô pha.
Tay cầm báo lật giở liên tục, ánh mắt rũ xuống từng con chữ bên trong.
Trên bàn còn có một tách trà nóng, hơi khói bay lên nghi ngút như mới pha. Nguyệt Độc Thất khựng cả chân lại, là thế nào mà bây giờ hắn vẫn còn ở nhà vậy? Bộ gần đây hắn nhàn rỗi lắm sao? Chuyện của Nặc Vân Quang và Tống Y Du ép hôn hắn có khi còn chưa kết thúc gọn gàng như thế đâu. Hạc Cảnh Thần cảm nhận được có ánh mắt đang chằm chằm vào người mình.
Hắn ngẩng mặt lên, vừa hay hai mắt chạm phải nhau.
Cô mím môi, ngượng ngùng lập tức quay đầu đi. Hạc Cảnh Thần thấy cô thì tức khắc bỏ tờ báo xuống, đứng dậy, khẽ khàng đi tới chỗ cô. Nguyệt Độc Thất cam đoan mình vẫn còn giận hắn đấy, không phải chỉ vài ba câu tối qua liền có thể khiến cô nguôi ngoai. Hắn cười với cô, rất đỗi ôn nhu: “Chịu dậy rồi sao? Cô né tránh ánh mắt của hắn.
Giờ trong lòng cô đang rất rối bời, không nhận định được đâu là thật đâu là giả.
Không thể vì thế mà dễ dàng buông xuôi cho qua.
Cô bước vài bước, vô tình vô tâm đi lướt qua cả hắn. Hạc Cảnh Thần thoạt đầu hơi bất ngờ, vài lúc sau mới định hình được là cô chưa chịu nói chuyện lại với hắn. Cô vào nhà ăn, lại nhìn ra trên bàn là một tô súp vẫn còn vương hương nóng. Rất tinh ý, hắn lên tiếng: “Là của em.” Nguyệt Độc Thất giật mình, nghĩ là hắn nấu cho mình nên cô cứ thế đi ngang.
Lại chạy tới bếp định làm món sáng nào đó lót dạ, chưa kịp đụng vào vật liệu gì thì lại nghe thoáng qua giọng hắn cất: “Mạch Cẩm nấu cho em, không phải tôi.” Tay chân cô dừng hẳn, nếu là đồ hắn nấu thì cô giận dỗi sẽ không ăn đâu, nhưng nếu là đồ của Mạch Cẩm thì không thể từ chối.
Nguyệt Độc Thất hiểu rõ Mạch Cẩm đã làm thức ăn cực nhọc như thế nào vào mỗi buổi sáng sớm nên trong thâm tâm bao giờ cũng tôn trọng cô ấy. Chịu vậy! Cô bước tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống mới cầm muỗng lên.
Hạc Cảnh Thần lại rất tự nhiên ngồi ngay bên cạnh cô.
Nguyệt Độc Thất theo quán tính cũng hơi nhích người qua một chút. Cô múc một muỗng súp, đưa lên miệng nếm thử.
Cũng không phải là không ăn được, rất ngon là đằng khác.
Nhưng chợt cảm thấy dư vị này không thể khác lạ hơn. Nguyệt Độc Thất chau mày, đưa mắt liếc sang hắn đang ở bên cạnh nhìn cô ăn, nhanh gọn lẹ đưa tay đẩy tô súp qua cho hắn. Hạc Cảnh Thần nhướng mày: “Sao vậy? Hôm nay em kén cá chọn canh à?” Đúng là không lên tiếng người ta chẳng thể biết mình nghĩ gì.
Cô đành mở miệng, giọng hơi khàn: “Đừng có lừa em, là anh nấu.” “...” Nhìn cô đôi ba giây, hắn bật cười thành tiếng, đưa tô súp lại trước mặt cô: “Ăn đi.”
Cô lạnh lùng nhìn mặt hắn, là ý muốn nói không.
Còn đứng lên định đi làm cái khác thì bất chợt tay bị hắn giữ lại, hắn kéo cô ngồi thụp xuống ghế.
“Đừng cãi lời.
Ngoan.” Ngoan cái đầu anh! Cô chửi mắng trong lòng, lại tức giận nhất quyết bỏ đi, nhưng càng cố bao nhiêu thì quá cố cũng sớm đến.
Hắn chỉ cần dùng chút lực là có thể giữ cô ngồi yên. “Em bướng như vậy, là tự em ép tôi.” Nói rồi hắn đưa muỗng lên miệng, ăn một miếng súp. Chưa kịp hiểu hắn muốn gì thì hắn đã quay sang, đưa tay luồn ra sau gáy cô, ép mặt cô vào sát mặt hắn.
Hai đôi môi chạm vào nhau, cô bất ngờ không kịp phản kháng, sau đó liền cảm nhận được miếng súp vừa rồi đang tràn vào họng mình. Hạc Cảnh Thần buông cô ra, cười rất gian tà. Nguyệt Độc Thất mặt mày nhăn nhúm, cô dành lấy bát cháo, “Em tự ăn được.” Đúng là chỉ có biện pháp mạnh mới khiến cô nghe lời.
Nếu ngay từ đầu không bướng như vậy có phải sẽ không đỏ mặt tía tai? Ăn xong thì cô được Mạch Cẩm rửa tô giúp.
Nhưng để ý mãi hắn gần như không có ý định đến công ty. “Anh ở nhà làm gì?” Lạnh nhạt, cô hỏi. Hạc Cảnh Thần nhoẻn miệng cười với cô, “Đây dẫu sao cũng là nhà anh, không cần phải kiêng kị đến mức đó.”
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Cô vừa hay nghĩ ra một ý.
Bước tới chỗ hắn đang ngồi, tự tiện đá vào chân hắn mấy cái, “Chở em đi chơi.” Hạc Cảnh Thần trợn mắt, “Ai cho? Từ khi nào mà em bạo gan như vậy?” Nguyệt Độc Thất đang giận hắn, một chút khí thế đó cũng không doạ cô được nữa.
“Anh không chở?” Cô hỏi lại lần nữa, rồi tự do buông thả một câu: “Vậy em tự đi.” Song, bước lên lầu thay đồ một chút trong sự ngỡ ngàng của hắn. Lúc cô bước xuống thì đồ đã mặc tươm tất, thản nhiên đi về phía cửa. Hắn mở to mắt nhìn cô, liền lật đật chạy đến giữ cô lại: “Em giỡn đấy à?” “Không giỡn.” Trả lời thẳng thắn. Hắn nhíu mày, “Đứng đó chờ tôi.” Biết ngay mà, có chết Hạc Cảnh Thần nhất quyết cũng không để cô đi một mình đâu.
Tính chiếm hữu hay gì thì hắn vẫn còn giữ đầy trong người.
Quan trọng là bảo đảm an toàn cho cô thôi. Chỉ một phút sau hắn đã đùng đùng đi ra phía cô, mặt mày cũng chẳng còn tươi tắn: “Đi thôi.” Nguyệt Độc Thất nhếch miệng lên cười, từ sáng đến giờ thì đây là lần đầu cô chịu cong môi cười như vậy. Hắn và cô đi ra ga để xe, yên vị ổn thoả trên xe, hắn mới hỏi: “Giờ em muốn đi đâu?” Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng thả xuôi một câu: “Công viên giải trí.” Hạc Cảnh Thần cau hai hàng mày rậm, liếc sang cô, hỏi ngược: “Vừa rồi đã đi còn gì?” “Muốn đi lại lần nữa có sao?” Được! Vợ bầu thì nói gì cũng được! Xem như là đứa trẻ trong bụng xui khiến cô, hắn không chấp! Chiếc xe lăn bánh đều đều đến công viên giải trí cũ.
Đáng ra mọi khi phải chờ hắn gửi xe xong xuôi mới đi cùng cô vào trong.
Nhưng hôm nay lại khác! Nguyệt Độc Thất không bận tâm đến hắn, còn một mình thản nhiên đi vào trong trước. Lúc hắn lấy vé xe xong quay lại nhìn thì người cũng biến mất.. Trời xanh nổi sấm, rõ ràng ánh mặt trời đang tỏa sáng như vậy thì lại bị che khuất, không khí xung quanh đang ấm áp cũng có cảm giác lạnh đi hẳn.
Nghiến răng ken két, “Nguyệt..
Độc..Thất...!em hay lắm..!” ... Nguyệt Độc Thất muốn đến công viên giải trí lần này cốt cũng không phải là muốn đi vòng quay ngựa gỗ hay giở trò trẻ con.
Lần trước đến đây vô tình đi qua một vườn hoa nhỏ rất đẹp nhưng lúc đấy vì ham chơi nên quên bén mất.
Gần đây tâm trạng lại không vui như thế, một chút sự sống của hoa tươi có khi lại truyền được năng lượng tích cực cho cô. Cô dạo dạo xung quanh đường tròn của vòng hoa lớn, ngắm nhìn từng bông hoa đã nở rộ tươi xuân, ngắm cả những nụ hoa như những chiếc miệng be bé xinh xinh chỉ mới hé ra một chút. Bất chợt xoa bụng mình, cô mỉm cười: “Đứa trẻ này, con chính là một trong những nụ hoa nhỏ đó.
Được xinh ra, và sau này sẽ lớn lên thành một đóa hoa rực rỡ..” Cô dừng chân mãi tại vườn hoa rồi cũng chán, quyết định đi đâu đó chơi nhẹ nhàng một chút, lại nhìn thấy lần nữa chiếc vòng đu quay to lớn nằm giữa trung tâm khu giải trí kia. Trong lòng nảy sinh muốn ngắm cảnh thành phố một lần nữa, cô rảo bước đi bộ về phía vòng đu quay. Còn ở bên kia phương trời, đôi bàn chân lớn đi đến đâu là ở đấy trời như muốn dậy sóng.
Mặt mũi hắn tối sầm, hắn đang cố giữ bình tĩnh hết mức có thể.
Tin rằng cô sẽ không chơi trội, dùng việc đi bộ mà tẩu thoát, chắc chắn con số thành công là số không mà thôi. Hạc Cảnh Thần đi tìm cũng phải cả tiếng đồng hồ trong khu vui chơi, hắn đi chỗ nào chỗ đấy liền có cả dàn người ồ ạt, liếc mắt về phía hắn.
Một hắc mã hoàng tử giữa ban ngày ban mặt xuất hiện à? Cũng lãng mạn phết đấy nhưng hắn đâu còn tâm trạng để ý? Tin rằng chỉ cần vài phút trôi qua nữa thôi thì hắn sẽ cử bảo vệ cả khu hành động ngay lập tức! Đi mãi cuối cùng hắn dừng bước tại chiếc vòng đu quay lớn mà khi trước cô và hắn từng đi lên. Chỉ là trùng hợp ghé đến nào ngờ hình bóng của người phụ nữ xinh đẹp, ưu trầm đó lại xuất hiện ở đấy! Cô như mặt trăng giữa ban ngày, xa thêm nữa cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Tức giận, hắn hét lên: “Nguyệt Độc Thất!” Cô ở xa xa nghe thấy, quay mặt lại nhìn hắn, bất ngờ cười mỉm với hắn, rồi tự mình đi vào khoang vòng đu quay không đợi hắn chạy tới, miệng mấp máy không nghe được tiếng nhưng hắn lại nhìn ra hiểu ý: “Em không thừa nhận rằng hết giận anh, là muốn hành anh thêm một chút nữa..”.