Sáng hôm sau cô tỉnh lại, ngó nghiêng xung quanh một hồi mới nhận ra đây là bệnh viện.
Đang định ngồi dậy thì một cơn đau từ đầu truyền đến khiến cô không thể nào dậy nổi.
Cô nhớ lại những gì sảy ra ngày hôm qua, cô ứa nước mắt.
Cô cười nhạt, tại sao ông trời không để cho tôi chết đi, tôi sống còn ý nghĩa gì chứ? Đang suy nghĩ vớ vẩn thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, cô theo bản năng nhìn ra thì thấy một người đàn ông cao tầm 1m9, sáng sủa, đẹp trai, nhưng khuân mặt anh lại như đưa đám.
"Tỉnh rồi sao?" Người đàn ông lạnh giọng hỏi.
"Hửm...anh là..?" Cô không biết đây là ai "Nói đi! Cô cần bao nhiêu?" Anh lôi tờ chi phiếu ra chuẩn bị viết ( vì tất cả những người con gái khác tiếp cận anh chỉ vì tiền, anh đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy rồi) "Cái gì cơ?" Hắn đang nói gì vậy? "Không phải cô cần tiền sao? Muốn bao nhiêu?" "Xin lỗi! Anh là người đâm tôi?" "Là cô lao vào xe tôi!" Người đàn ông không nhanh không chậm đáp.
"....." Có cần phải phũ vậy không?-_- "Xin lỗi anh! Nhưng tôi không cần tiền, tôi muốn ở một mình" Cô quay mặt ra phía cửa sổ có chút mất mát trả lời.1 Anh không nói gì cả, chỉ khẽ liếc cô một cái rồi nhét tờ chi phiếu vào.
Cô gái này...có gì đó khác biệt...! "Cô có thể xuất viện rồi, nhà cô ở đâu tôi đưa cô về!" Anh tiến lên phía trước vài bước gần giường nói.
"Tôi có thể...ở đây vài ngày được không? Làm ơn!" Cô không muốn về cái nhà đó nữa.
Thứ nhất là ông sẽ lo lắng, thứ hai cô không muốn gặp Tiểu Dương nữa.
"Tùy cô" Nói rồi xoay người bước đi "Cảm ơn" Cô rủ đầu xuống, bắt đầu khóc.
Anh nhìn thấy nhưng không nói gì, soay người đi ra ngoài.
"Tần Minh! Điều tra cho tôi cô gái tên Hàn Bách" Anh lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng! Boss" Tần Minh cẩn thận đáp.
Hả? Có phải anh ta nghe nhầm không vậy, lần đầu Boss đi điều tra về gái.
- ------------- Một lát sau, anh có tin nhắn gửi về, mở ra xem thì biết được cô là đại tiểu thư Hàn gia.
Nghe nói gần đây nội bộ Hàn gia không tốt lắm.
...! Vài hôm sau, cô ra viện và về nhà.
Vừa vào đến cửa đã thấy cảnh mà cô không muốn thấy nhất.
"Chị...em..." Hả? Tại sao cô ta lại về đây, lại còn ngay vào lúc này nữa chứ! Thật mất hứng.
"Tiểu Bách..anh.." anh ta đang định nói thì cô không thèm để ý mà đi thẳng vào nhà không thèm ngoảnh mặt lại nhìn.
"Có phải em làm chị giận rồi không, biết vậy em đã không yêu anh, trách em ngu ngốc! hic..hic" Cô ta bắt đầu giả yếu đuối khóc thút thít.
"Đừng tự trách bản thân mình, lỗi không phải do em, đừng nghĩ lung tung! Ngoan!" Nói rồi khẽ ôm cô ta vào lòng an ủi.
Nhưng anh ta đâu biết, cô ta chỉ là giả vờ.
Cô ta nhếch môi cười, hứ Hàn Bách..tất cả những gì của chị đều là của tôi, tôi sẽ cướp hết tất cả của chị.
Cô cố gắng gữi bình tĩnh, đi qua chào ông, rồi chạy lẹ lên phòng, lên đến nơi cô khoá trái cửa lại, lúc này cô mới buông tha cho sự yếu đuối của bản thân, mà ngồi gục xuống đất oà khóc.
" Tại sao?...!Tại sao vậy chứ?...Tại sao các người lại phản bội tôi?...Tôi đã làm gì có lỗi với mấy người sao?...Sao lại đối sử với tôi như vậy?...Các người cứ đợi đấy...tôi sẽ không gục ngã...mấy người đừng có tưởng tôi sẽ gục ngã vì một người đàn ông...huhu..." Nói xong tim cô như bị thứ gì đó cào xé toạc ra.
Cô đau đớn khóc rống lên.
Đang yên tĩnh đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô vội lấy bình tĩnh, lau nước mắt, rồi đứng lên mở cửa.
Cô không ngờ rằng, người ngoài của lại là người khiến cô càng muốn khóc..