Tổng Tài Thực Đáng Sợ

167: Ngụy trang an toàn trước mặt hắn


trước sau

Lâm Hi Hi cả kinh, thời điểm quay đầu lại đã đối diện với khuôn mặt nóng bỏng kia.

“Anh đã về rồi?” Nàng đè nén nhịp tim đang nhảy loạn lên, cố gắng không lảng tránh tầm mắt của hắn, che dấu tất cả bất thường của bản thân, khiến cho thoạt nhìn bản thân có vẻ ôn tồn mà dịu dàng.

Tần Dịch Dương không nói gì, chỉ gắt gao ôm nàng, ánh mắt thâm thúy lưu luyến ở trên mặt nàng.

“Bỏ xuống!” Hắn thản nhiên mà ra lệnh, lấy cái thìa khỏi tay nàng, ném lên trên cái thớt, kéo cả người nàng đứng ngay ngắn lại, nhẹ nhàng giữ phía sau gáy nàng khiến nàng đối diện với chính mình.

Bước chân của Lâm Hi Hi lảo đảo, nhưng vẫn bị hắn ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng đối diện nhau.

Lông mi thật dài cụp xuống nhìn không thấy đáy mắt, Tần Dịch Dương chậm rãi cúi người xuống dưới, cánh môi sát gần mắt nàng, Lâm Hi Hi co rúm lại khuôn mặt khẽ né sang một bên, đột nhiên liền cảm thấy bản thân mình quá mẫn cảm, loại phản ứng này của thân thể quá tự nhiên và mãnh liệt, nàng không thể khống chế được.

“Sợ anh như vậy, còn nấu cơm cho anh?” Hơi thở cực nóng phả lên mặt nàng, Tần Dịch Dương có chút buồn bực khi nhìn thấy biểu tình của nàng, lời nói có chút lạnh lùng ảm đạm.

Sắc mặt Lâm Hi Hi có chút tái nhợt

Nàng ở trong lòng cười chính bản thân mình, kỹ xảo rất vụng về, giả bộ thực như đang thanh tĩnh, giả bộ đối với hắn thật ôn nhu và nghe lời.

“Em không có sợ... em chỉ đang lo thuốc ở trong nồi.”. nhẹ nhàng hấp một hơi, ánh mắt trong veo như nước của nàng chào đón, thanh âm ôn nhu nhưng cũng rất kiên định, đặt một tay lên ngực hắn “Anh đợi một chút được chứ? Cũng sắp xong không còn gì nhiều lắm”

Tra các loại gia vị, chờ một chút là có thể nếm thử và lấy ra tô.

Lúc đó, duờng như có hơi thở vi diệu quẩn quanh hai người.

Ngón tay thon dài gạt nhẹ vài sợi tóc vuơng trên khuôn mặt của nàng, cả người Tần Dịch Dương tản ra hơi thở khoan khoái cùng mị hoặc, thản nhiên nói: “Anh quả thực rất đói bụng.... trước tiên giải khát đã.”

Nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu, cắn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn đã học được nói dối hắn kia.

“Ngô!” Lâm Hi Hi không chút chuẩn bị, cứ như vậy ngoan ngoãn mà bị hắn hôn lấy, hơi thở nam tính mãnh liệt bá đạo mà ôn nhu quấn lấy nàng, áp chế nàng, hắn không quan tâm tay còn lại của nàng đang kháng cự trên ngực hắn, trực tiếp nắm chặt sau gáy nàng tựa như dụ dỗ đẩy nàng lùi về phía sau, tận tới khi áp sát vào tường, nụ hôn cực kỳ xâm chiếm.

Cả ngày hôm nay, hắn đều suy nghĩ hoài niệm hương vị này.

“Hi Hi....” Thừa lúc nàng ngạt thở đến đỏ mặt, hắn buông nàng ra, trong nháy mắt mạnh mẽ thở dốc, Tần Dịch Dương cúi đầu phát ra một tiếng như thế, ánh mắt nhất thời hỗn loạn, nhanh chóng phá đi bộ mặt băng lãnh giả dối kia.

“Ngô....” Lâm Hi Hi hít thở chưa thông thì lại bị hôn tiếp, cái lưỡi nóng bỏng chặt chẽ quấn lấy đầu lưỡi của nàng, khiêu khích mà trêu đùa từng chút, một trận mê muội từ đầu lưỡi tràn vào ý nghĩ, khoái cảm đột nhiên bùng nổ khắp thân thể.

Bàn tay hắn ấm áp vuốt ve gương mặt của nàng, điều chỉnh tư thế của nàng, tùy ý hôn môi.

Trong phòng bếp, nước sôi ùng ục tỏa khói mịt mù, Lâm Hi Hi thực sự đã đứng không vững.

Nước mắt không biết như thế nào lại tràn ra, nàng khó có thể tưởng tượng cứ như vậy mà bị hơi thở nóng bỏng của người đàn ông duy nhất này hòan tòan bao trùm, nàng ngay cả một chút năng lực để kháng cự cũng không có. Suốt một ngày bị nhốt ở Tần trạch, cái gì cũng không được làm, chỉ biết chờ hắn trở về, lại bị hắn tùy ý đối xử như vậy, nàng thật cảm thấy chính mình như là một tù nhân vậy.

Cánh môi hơi sưng đỏ, Tần Dịch Dương ngậm lấy môi của nàng, lờ mờ mơ hồ mà thầm thì điều gì đó.

Lâm Hi Hi nghe không rõ, cũng không muốn nghe, cả hốc mắt nàng đều nóng ấm, không chừng đã tràn đầy nước mắt, Tần Dịch Dương buông nàng ra, ngón tay từng chút nâng cằm nàng: “Khóc?”

Thanh âm của hắn khàn khàn, nghe như thấu lòng người.

Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, nhằm dịu đi đau nhức đầu lưỡi, quật cường nói: “Không có, là trong phòng không khí quá nhàm chán, em không chịu nổi.”

Tần Dịch Dương nhìn nàng một hồi lâu, rốt cuộc vẫn không đè nén được đau lòng.

“Đừng khóc...”. Hắn ôn nhu dỗ dành, không hề trói chặt nữa, mà là nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, “Hi Hi, đừng khóc... lần sau anh sẽ không như vậy nữa. Ngoan, đừng khóc...”

Ôm ấp của người đàn ông này sâu như biển, cổ họng Lâm Hi Hi có chút nghẹn ngào, nhẹ tay túm lấy áo sơ-mi của hắn, chua xót càng mãnh liệt tràn đầy.

Nàng không đóan được hắn, từ đầu tới cuối đều không đóan được hắn!

Tại bàn ăn, Tần Dịch Dượng thực rất hài lòng.

Tay nghề của nàng không phải là đặc biệt tốt, dù sao đây cũng chỉ là việc nhà đơn giản, vài chiêu cũng có thể bày đầy mặt bàn đồ ăn, tạm được, người bên ngoài không thể thỏa mãn hương vị của hắn.

“Anh không ăn nữa sao?” Lâm Hi Hi chỉ chú ý tới hắn mà không động đũa.

Người đàn ông bên cạnh cười cười, duỗi cánh tay đặt lên thành ghế phía sau lưng của nàng, cất cao giọng nói: “Anh không phải là voi, em làm nhiều như vậy, có thể ăn nhiều một chút thực đã không tồi...”

Nói xong, nhẹ nhàng nắm bả vai nàng, khuôn mặt tuấn lãng hạ xuống kề sát bên tai nàng.

“Bất quá không cần lo lắng.... anh đều có thử qua.”

Bàn tay hắn theo thói quen mà sờ tóc nàng, tràn đầy sủng nịnh, Lâm Hi Hi cũng an tĩnh lại không nói lời nào.

Bầu không khí như vậy thực giống với vợ chồng bình thường, nhớ tới tối hôm qua, nhớ tới việc hắn giận dữ căm giận ngút trời đem cả khăn trải bàn tất cả đều ném đi thực đáng sợ, Lâm Hi Hi vẫn có chút sợ hãi, chính là biết không bao giờ nên lấy cứng đối cứng, đối với chính mình không có lợi.

Nàng chỉ có thể chu toàn như vậy.

Khắp phòng đều không có tiếng động, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương trở nên trầm tư, nhẹ nhàng dùng tay vỗ đầu nàng, thấp giọng nói: “Suy nghĩ cái gì đều nên nói ra hết thảy, tâm tình anh đang khá tốt có thể sẽ đáp ứng.”

Hắn hiểu rõ tâm tư trong lòng nàng, như thể đang lấy lòng, chỉ sợ là có mục đích.

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng hít một hơi, cũng buông đôi đũa trong tay xuống.

“Em hôm nay đã gặp Mục Thanh Ngôn, anh ấy nói cho em biết, khi hiệp nghị kết thúc, anh ta sẽ không xen vào nữa, hiệp nghị cũng không còn ở chỗ anh ta, nhất định là ở chỗ anh, đúng không?”, nàng nghiêng mặt nhìn hắn, người đàn ông kia bao trùm cả người đều là kiêu ngạo cùng mị hoặc, tựa lưng vào ghế, thời điểm nào cũng đều có thể làm cho người khác không thể khống chế được cảm thấy yêu thương. Ánh mắt nàng kiên định, giọng nói cũng êm dịu mà cùng hắn thương lượng “Nếu phải ly hôn, em nhất định phải cùng anh bàn bạc, cho nên...”

Nàng nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Em chính là muốn cùng anh thương lượng.”

Cả phòng khách lại chìm trong im lặng, chắc chắn tất cả người hầu cũng nghe được những lời này, sợ đến thở mạnh cũng không dám.

Tần Dịch Dương phá vỡ không khí áp lực, bàn tay to lớn chậm rãi xoa mái tóc của nàng, vẫn như bình thường trấn an nàng, ôn nhu đến kỳ quặc. Chính là Lâm Hi Hi biết, tất cả người hầu ở Tần trạch cũng đều biết, đây là điềm báo rằng hắn đang rất tức giận.

Con ngươi thâm thúy từ từ trở nên lạnh như băng, hắn như không hề tức giận, chỉ là suy tính sâu xa nói: “Em muốn ly hôn, cho anh một lý do.”

Lâm Hi Hi dừng một chút, vẫn là quyết định dũng cảm một lần.

“Lý do thì rất nhiều, chính là theo lời Mục Thanh Ngôn nói đó là vấn đề của hai người, em chỉ muốn nói hai lý do, một là em không còn tin tưởng anh, hai là anh cũng chưa từng thật lòng mà yêu em, Tần Dịch Dương, hai lý do này cũng đã đủ để chúng ta ly hôn.”

Nàng phân tích đầy đủ rõ ràng, không oán không hận, cũng không khóc lóc càn quấy, chỉ là nàng đối với người đàn ông này không có chút hy vọng nào, nàng không có lý do gì để phải thương tâm khổ sở.

Một tia đau đớn nhói lên trong lòng nàng... rốt cuộc vẫn phải buông tay hắn ra.

Mặc cho cảm giác đau đớn kia, nàng hận hắn đã lừa gạt cùng lợi dụng nàng! Chính hắn cũng đã nói, tất cả đều là thật, không thể nào thay đổi, chính hắn đã như vậy mà thừa nhận. Cho nên, nàng chỉ có thể thay đổi chính mình, Lâm Hi Hi, không cần nghĩ tới hắn nữa, không cần yêu thương hắn nữa, một người xa lạ như hắn đối với mày sẽ không có nhân từ không có khoan dung, như thế nào mà bị hắn lừa... chỉ cần mày không còn yêu hắn nữa, hắn sẽ không có cách nào làm thương tổn mày.

Sắc mặt Tần Dịch Dương từ từ trở nên lạnh như băng, tòan thân lãnh khí rất mù mịt, khiến không ai dám tới gần.

Hắn đứng dậy, một tay nắm lấy bả vai của nàng, tay kia đặt cạnh người nàng, cụp mắt nhìn xuống nàng.

“Nói muốn anh, khiến anh quay về, chính là vì điều này?” giọng nói lãnh liệt, khóe miệng cừơi lạnh mà mất đi tia hy vọng, có bao nhiêu người thật có thể giống như nàng, “Em không hề tin tưởng anh, anh không yêu em, Lâm Hi Hi, em thực nghĩ như vậy?”

Đây là lần thứ hai nàng nhắc tới tình yêu.

Một lần, nàng hỏi “Tần Dịch Dương, anh yêu em không?” hắn không cho nàng đáp án. Mà lần thứ hai này, nàng dĩ nhiên cứ như vậy mà kết án tử cho hắn. Lâm Hi Hi cảm thấy không khí xung quanh đều bị cướp mất đi, trở nên đề phòng.

Hơi thở nhẹ nhàng, nàng miễn cưỡng múc một ít canh vào bát hắn, mở miệng nói: “Suy nghĩ của em như thế nào không quan trọng, em chỉ hy vọng anh hiểu rõ ràng một chút... Nếu anh đối tốt với em chẳng qua là muốn chinh phục em, vậy anh đã làm được điều đó rồi, hoặc nếu anh muốn chờ khi không còn hứng thú với em nữa mới để em ra đi, em cũng không có ý kiến, em hiện tại không có năng lực phản kháng.”

Hai tay nhẹ nhàng để trên bàn, nàng đơn thuần bình tĩnh đến khác thường, “Anh có muốn uống một chút không?”

Lửa giận của Tần Dịch Dương thực đã bị khơi mào tới ngập trời, cứ như vậy mà bị nàng khơi mào. Sắc mặt hắn xanh mét, tay nắm lại thành quyền để bên người nàng, giống như chỉ còn kém muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống vậy.

Phẫn nộ bừng bừng, đều bị ánh mắt trong veo của nàng nghiền nát thành tro.

Tận lực áp chế lãnh khí trong mắt, Tần Dịch Dương buông nàng ra, tựa vào thành ghế, uống hết chén canh thuốc mà nàng chuẩn bị, không tồi, nàng đã học được cách ngụy trang, tuy rằng có hơi trễ nhưng cũng hòan hảo.

Căng thẳng buộc chặt trong lòng Lâm Hi Hi như được gỡ bỏ. Nhìn Tần Dịch Dương rồi từ từ xoay người đi, nàng nhẹ nhõm thở dài một hơi, trên gương mặt hồng nhuận hiện lên vài tia tái nhợt, khi đấu trí với người đàn ông này dường như nàng phải dốc toàn bộ khí lực.

Vốn định tiếp tục ăn một chút gì đó, lại không nghĩ cổ tay chậm rãi bị nắm lấy, nàng ngẩn ra, cảm thấy thân hình to lớn của Tần Dịch Dương một lần nữa bao trùm lấy nàng, siết chặt cằm nàng, lại hôn nàng.

“...” đang ngồi trên vị trí nhỏ hẹp như vậy, hắn chặt chẽ vây lấy nàng, nụ hôn không hẳn là kịch liệt, nhưng cũng đủ triền miên, nụ hôn đè nặng lên cánh môi của nàng như đang tìm kiếm giải dược cùng an ủi, hắn sắp bị nàng bức đến điên rồi!

“Anh đã nói rồi, em đừng nghĩ có thể thoát khỏi anh... Em không nghe lời phải không?”, gắt gao bao trùm cánh môi của nàng, Tần Dịch Dương thống khổ mà thì thầm, siết chặt vòng eo cùng lưng của nàng hướng về phía mình, hôn nàng thật mạnh, “Hi Hi... Nói lại lần nữa em yêu anh... Em không phải đã từng nói rất nhiều lần sao, nói lại lần nữa xem!”

Hắn cơ hồ như đang gầm nhẹ.

Giống như côn trùng mắc vào mạng nhện, tránh không được, chạy cũng không thoát, hơi thở của Lâm Hi Hi hoàn toàn hoảng loạn, oán hận cùng thống khổ bị đè nén tối hôm qua ở giờ phút này đều phát tác ra, nàng rốt cuộc chịu không nổi, ra sức giãy dụa: “Tôi không có... Tôi không yêu anh, không yêu, không yêu, không yêu!”

Đột nhiên, nàng hét lên một tiếng, cả người trên ghế bị hắn ôm lấy!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây