Tổng Tài Thực Đáng Sợ

63: Công khai nắm tay nàng


trước sau

“Ưm…” Không có không khí, Lâm Hi Hi khó khăn hô hấp, chỉ có thể khép chặt hàm răng, chống cự hắn.

“Mở miệng ra…” Tần Dịch Dương thở gấp ra lệnh, bàn tay dọc theo cái cổ tuyết trắng trượt lên, xiết chặt làm xương cổ của nàng đau đớn.

Đau đớn đến run rẩy khiến nàng mất hết kháng cự, hắn tùy ý cướp đoạt sự ngọt ngào khiến kẻ khác si mê nàng, hung hăng cướp lấy.

Ánh nắng hè nóng bức bao phủ hai người, nhưng nhiệt độ tay hắn còn nóng hơn thế, từng chút từng chút vuốt ve, suýt nữa làm bỏng da thịt nàng!

Lâm Hi Hi không thể chịu đựng như thế, nước mắt tiếp tục chảy ra, quá nghẹn ngào với nụ hôn ép buộc của hắn.

Tần Dịch Dương cảm nhận được sự khác thường của nàng, đè nén dục vọng, chậm rãi buông lỏng lực đạo.

Cả người Lâm Hi Hi bị xoay lại, tay bị buộc đặt lên thắt lưng của hắn, tiếp tục hôn thật sâu. Hắn không hề thô bạo như trước mà ôn nhu hơn rất nhiều.

Nụ hôn nhẹ nhàng tựa như yêu thương, an ủi những thương tổn nàng phải gánh chịu, nước mắt xâm nhập vào trong nụ hôn, tại đầu lưỡi nóng bỏng của hắn mà biến mất.

Hắn hôn đến tận cùng đau khổ, mãi cho đến khi khoang miệng nàng chứa đầy hơi thở của hắn.

Tần Dịch Dương say mê trong vị ngọt ngào của nàng, một chút hoảng hốt, còn muốn vĩnh viễn chìm đắm trong đó.

Không biết nụ hôn khi nào thì chấm dứt, nước mắt Lâm Hi Hi cũng thôi không rơi nữa, nàng có một loại ảo giác, người đàn ông này đối với nàng yêu mến không gì sánh được.

Ngón tay nóng hổi vuốt ve cái cằm non mềm của nàng, Lâm Hi Hi tránh không được, chỉ có thể chịu đựng hơi thở bá đạo của hắn, còn có thanh âm bá đạo: “ Tôi cho cô được phép khóc, nhưng từ nay trở đi nhất định phải ở trong lòng tôi, nghe hiểu chứ?” Tiếng nói của hắn trầm thấp du dương êm tai, nhưng mang theo mệnh lệnh.

Thân thể mềm mại trong lồng ngực bỗng nhiên run lên.

“Tần tiên sinh…” Thanh âm của Lâm Hi Hi có chút nghẹn lại, chỉ nói được ba chữ, nàng muốn nói nàng đồng ý nội dung hợp đồng kia, thế nhưng nàng không dám nói, nàng không thể tưởng tượng ra hậu quả của nó, người đàn ông này cho dù có lúc vô cùng ôn nhu, nhưng cũng tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm.

Loại nguy hiểm này, nói không rõ ràng, khiến người ta mơ hồ nghĩ đến mà sợ hãi.

“Cô làm rất tốt,” Tần Dịch Dương ôm lấy nàng nói, khóe miệng hơi cong lên một chút, trầm giọng nói: “Tôi càng ngày càng không muốn buông tha cô.”

Lâm Hi Hi không hiểu gì cả.

Nàng không thể hiểu nổi hắn, khi thì lạnh lùng thờ ơ khi lại thân mật ấm áp, giống như tư thế ở trong cuộc họp, nàng rõ ràng nghĩ là hắn đang xem nàng diễn kịch, thế nhưng…

Thế nhưng tại thời điểm quyết định, hắn lại ra tay giúp nàng.

Tư thế ái muội như vậy, tựa như là người tình.

Lâm Hi Hi không thể hiểu nổi cảm giác của mình, nàng không giống như là người đàn bà của hắn mà tựa như là con rối …dưới tay hắn.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tần Dịch Dương kéo vài sợi tóc của nàng, quấn quấn vào đầu ngón tay, trầm giọng hỏi.

Lâm Hi Hi giật mình một cái, nhận thấy hắn thực sự là không tức giận.

Nàng mở miệng, cố gắng nói: “Cuối tuần mở phiên tòa, tôi đang suy nghĩ phải chuẩn bị những gì.”

Tần Dịch Dương im lặng trong chốc lát, khóe miệng nổi lên tiếng cười hờ hững, buông nàng ra.

Quả nhiên thiếu kiên nhẫn cũng không tốt, hắn luôn luôn giúp nàng xong lại hối hận, đối với đàn bà mê muội quả thực không phải là chuyện tốt.

“Cuối tuần này tôi đi công tác nước ngoài, đi cùng tôi, hoặc ở lại, cô tự quyết định đi.” Thân thể cao lớn của Tần Dịch Dương dựa vào lan can.

Toàn thân hắn khôi phục lại vẻ lãnh khốc, cái loại khí phách khiến người ta không dám đến gần.

Đã không còn sự giam cầm của hắn, hô hấp của Lâm Hi Hi dễ dàng hơn nhiều, thời điểm ánh mắt hắn dời đi, nàng sửa soạn lại cổ áo bị mở ra.

Còn có tay áo nhăn dúm.

Nàng có chút khẩn trương, cúi người ngồi xổm xuống thu dọn tài liệu rơi lả tả dưới đất, trong lúc gió thổi qua nhanh chóng tự hỏi theo hắn, đi hay là ở đây, chọn cái nào?

Nàng biết đây không phải là quy định bắt buộc, tuy nàng là thư ký của hắn, nhưng nếu hắn không chỉ định, như vậy theo hắn hay là ở đây công tác cũng như nhau.

Lâm Hi Hi đứng bên cạnh hắn, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, không dám tùy tiện trả lời.

“Tôi …tôi muốn ở lại đây, phiên tòa chuẩn bị mở rồi.” Khẩu khí nhẹ nhàng, nàng nghiêm túc nói.

Tần Dịch Dương không nói gì, chỉ đáp một tiếng “Được.”, căn bản không cần nhiều lời vô ích.

Lâm Hi Hi hoảng hốt cảm thấy có gì không thích hợp, thế nhưng lại không thể nói rõ không đúng ở chỗ nào.

Hắn không nói lời nào, nàng cũng như vậy, chỉ đứng bên cạnh hắn an tĩnh suy nghĩ.

Dù sao cũng là đứng dưới nắng nóng, mồ hôi đã sớm tuôn đầy người nàng.

Tần Dịch Dương im lặng hồi lâu quyết định trở về, đôi mắt đảo qua khuôn mặt nàng, kéo tay nàng, trầm giọng nói: “Về thôi.”

Từ trong thang máy cho đến khi đến nơi làm việc, hắn vẫn luôn kéo tay nàng.

Rõ ràng đã trở lại nơi có điều hòa đầy đủ, nhưng nóng bức trên người nàng vẫn không giảm đi chút nào, trời biết được trên đường đi có bao nhiêu người đang nhìn bọn họ.

Những người đó ngừng thở, một câu cũng không dám nói, đều cúi mặt xuống tiếp tục công việc.

“Dịch Dương, ngày hôm qua kế hoạch quảng cáo của Hoành Cơ đã về đến đây, cậu …đã xem chưa?” Nguyễn Húc đi tới nói, liếc mắt nhìn thấy bọn họ tay nắm chặt tay, thoáng cái thất thần, lại tiếp tục nói cho hết.

“Để trên bàn của mình đi.” Tần Dịch Dương thản nhiên nói.

Lâm Hi Hi ở sau lưng hắn xấu hổ đứng thẳng lên, không nghĩ đến Tần Dịch Dương sẽ quay người nhìn nàng, ngón tay thon dài nắm lấy cằm nàng, khuôn mặt tuấn lãng sát lại gần.

Nàng nhanh chóng tự động né tránh, ai biết hắn lại chậm rãi nói: “Đi trang điểm lại đi, trên mặt cô còn có nước mắt, như thế này, tôi không thích hôn cô”

Lâm Hi Hi mở to hai mắt, bị hắn làm chấn động hồi lâu nói không lên lời!

Tim nàng đập loạn lên, hoàn toàn không biết làm gì, tiếng nói của hắn du dương vừa phải, không chỉ có một mình Nguyễn Húc nghe thấy mà nhân viên đang làm việc hai bên đều có thể nghe được, nàng không biết mặt mình có đỏ hay không, nói chung chỉ có thể mở to mắt chằm chằm nhìn hắn cũng không dám di chuyển!

Khó hiểu, sắc mặt Nguyễn Húc trắng bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Hi Hi.

Cánh tay Lâm Hi Hi bị buông ra, Tần Dịch Dương vỗ vỗ đầu nàng nói: “Đi đi.”

Nàng gần như là chạy trốn!

Hoàng hôn mờ nhạt buông xuống, Lâm Hi Hi đợi cho tất cả nhân viên các phòng về hết mới chậm rãi đứng dậy.

Tầng trệt yên tĩnh không một tiếng động.

Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, khi đi ngang qua phòng họp, liếc nhìn mình trong gương, xác định không có gì sơ suất mới tắt hết đèn đi về.

Dưới ánh đèn, nghe có tiếng bước chân nàng giật mình hoảng sợ, quay đầu lại thấy Nguyễn Húc đang đứng ở phía sau.

Hắn cười cười, dương dương tự đắc cầm trong tay tập tài liệu: “Tôi quay lại lấy tài liệu.”

Lâm Hi Hi hiểu rõ, cười yếu ớt gật đầu.

“Chắc là anh phải tìm lâu, tôi đã tắt đèn, biết vậy nên chờ anh một chút.” Nàng quan tâm hỏi.

Nguyễn Húc sửng sốt một chút, lắc đầu, đem tài liệu bỏ vào trong phòng họp rồi đi ra, nhìn nàng cười yếu ớt nói: “Đi thôi, tiện đường tôi đưa cô về, cùng ở một khu nhà trọ, nhưng thật hiếm khi mới có cơ hội cùng nhau đi về.”

Lâm Hi Hi do dự một chút, vẫn là gật đầu.

Cho tới nay nàng cũng không nghĩ gì đặc biệt, bởi vì vào sống ở nhà trọ nàng mới biết những người ở trong đó là những loại người nào, hầu hết là những cán bộ cao cấp cùng nhà thiết kế quốc tế, tiền lương của họ hơn trăm vạn một năm… Nàng không dám nghĩ đến, lý do nào nàng có thể vào đây ở.

“Cuối tuần Dịch Dương đi công tác, cô đi cùng cậu ấy à?” Nguyễn Húc Lái xe đi ra, thuận miệng hỏi.

Lâm Hi Hi ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong, lắc đầu: “Tôi không đi, anh đi à?”

Nguyễn Húc có chút kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu mới nói: “Tôi cũng không đi.”

Thoáng cái bầu không khí khác lạ bao trùm hai người.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây