Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

17: Giày Vò Trác Thành Quân


trước sau

"Thành Quân, hôm qua anh làm sao vậy?" Tiêu An Kỳ gọi cho Trác Thành Quân, buồn buồn hỏi.

[Không có gì đâu, chỉ là sự cố thôi.]

"Vậy sao? Nhưng mà có vẻ anh rất gắp, chuyện đó nghiêm trọng lắm sao? Là liên quan đến Hàn Lập Y hả?"

[An Kỳ, bây giờ tôi phải đi họp rồi, có gì nói sao đi. Tạm biệt.]

"Thành Quân nhưng mà..."

Tiêu An Kỳ chưa kịp nói hết Trác Thành Quân đã cúp máy, cô ta nhìn điện thoại rồi giậm chân bình bịch: "Hàn Lập Y, tất cả đều tại cô. Cô đúng là tai họa mà, nếu không phải tại cô thì Thành Quân đối với tôi có sớm nắng chiều mưa thế không?"

Tiêu An Kỳ đẩy tất cả văn kiện trên bàn xuống đất, ngón tay xiết chặt điện thoại đến trắng bệch: "Từ lúc cô làm thư ký cho Thành Quân thì anh ấy ngày càng giữ khoảng cách với tôi, thật ra cô đã dùng thủ đoạn đê hèn gì sau lưng tôi chứ?"

Tiêu An Kỳ vừa hoang mang vừa tức giận, vốn tưởng Trác Thành Quân cuối cùng cũng chán ghét Hàn Lập Y và đối tốt với cô ta hơn thì bây giờ chỉ trong một đêm mọi việc lại quay về vị trí ban đầu.

Không được! Cô ta không thể để mọi chuyện như vậy.

"Hàn Lập Y, tôi không tin cô có thể đấu lại tôi. Thành Quân yêu chính là tôi, đối với cô anh ấy chỉ có áy náy mà thôi!"

Tiêu An Kỳ lại nhìn vào tin tức của thám tử tư gửi cho mình.

Đứa trẻ đã mất, nhất định vị trí Trác phu nhân của Hàn Lập Y cũng sắp không giữ nổi nữa rồi. Cô ta nhất định phải tranh thủ cơ hội này giành lấy Trác Thành Quân!

________

"Thành Quân à, chị họ của con mới từ Mỹ trở về. Nên mời ba mẹ, đến nhà bác chơi vài hôm, cũng không thể dẫn Lập Y đi trong tình trạng này..." Mẹ Trác nhìn con trai thông báo.

"Ba mẹ đi đi, cô ấy ở nhà với con là được rồi." Trác Thành Quân đang cho Hàn Lập Y ăn cơm, không nhanh không chậm nói.

"Liệu thân mà đối tốt với con bé, tao kêu hầu gái trông chừng, mày mà ăn hiếp Lập Y thì chết với tao!" Ba Trác cầm đũa chỉ chỉ vào con trai, đe dọa.

Lần này thì Trác Thành Quân không nói gì, cả nhà này chỉ có hắn mới có thể ép Hàn Lập Y ăn cơm. Dắt cô theo nhất định sẽ chết đói.

Bác sĩ cũng đã kiểm tra qua, tinh thần của Hàn Lập Y quả là có chút vấn đề nhưng không nghiêm trọng, cần một thời gian để thích ứng với thực tế.

Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược, nếu không thì chỉ có thể dùng thời gian để nguôi ngoai.

"Hàn Lập Y, đi ngủ đừng đứng đó nữa."

Trác Thành Quân cầm một ly sữa vào phòng thấy Hàn Lập Y đang đứng nhìn ra cửa sổ, cũng may, hắn đã khóa lại.

"Trác Thành Quân..."

"Ừ."

"Trác Thành Quân, nếu không phải tại anh nói không cần bảo bảo, tại anh nói nó không xứng làm cháu nhà họ Trác, tại anh nói anh cần Tiêu An Kỳ hơn thì tôi nhất định không bỏ bảo bảo đâu..."

Động tác đặt ly sữa xuống bàn của Trác Thành Quân cứng đờ lại, ngước nhìn Hàn Lập Y, nhưng cô vẫn đang nhìn ra cửa.

"Hàn Lập Y, cô nhận ra thực tại rồi à?"

"Trác Thành Quân, đều tại anh! Đều tại anh! Nếu không phải do anh đối xử lạnh lùng với tôi, nếu không phải do anh nghi ngờ, không tin tôi, nói tôi ngoại tình thì tôi đã không buồn như vậy! Nếu không phải do anh không tin tưởng tôi, mẹ tôi bị bệnh cần tiền anh cũng không hay biết thì đâu đến nông nổi này!"

"Hàn Lập Y?" Trác Thành Quân nhanh chân đi về phía Hàn Lập Y, kéo cô đối diện với mình. Nhưng ánh mắt Hàn Lập Y vốn không có tiêu cự, cũng không có giận dữ, lời cô nói hoàn toàn là giống như độc thoại.

"Nhưng mà Trác Thành Quân, bảo bảo vô tội...tôi thế nhưng lại vì anh mà giết chết bảo bảo rồi. Tôi còn đáng giận, tàn nhẫn hơn anh nữa....hư hư hư...tôi đã làm gì thế này, tôi không muốn đâu, tôi sợ quá, tôi sợ quá...đó không những là một mạng người mà còn là con của chúng ta nữa đó...phải làm sao đây...Trác Thành Quân...hư hư hư..."

"Hàn Lập Y, đừng khóc, đừng khóc...tôi biết rồi, đừng nói nữa." Trác Thành Quân ôm cô vào lòng, trấn an. "Không sao đâu, không sao đâu, bảo bảo không giận cô đâu, có trách cũng là trách tôi mà, là tôi không tốt mới khiến cô trở thành như vậy, mới khiến chúng ta mất đi bảo bảo."

"Trác Thành Quân, đều tại anh! Đều tại anh! Tôi ghét anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!"

"Biết rồi, cô đừng khóc nữa." Trác Thành Quân mặc cho Hàn Lập Y gào mắng, trách cứ mình hắn vẫn ôm lấy cô. Ngôn ngữ của Hàn Lập Y tuy mất kiểm soát nhưng Trác Thành Quân biết những lời này của cô đều là thật, xuất phát từ tận tâm can.

Lòng hắn, thoảng qua đau đớn, một chút ẩn nhẫn hóa nên vô tận.

Hàn Lập Y hận hắn, hắn biết là đương nhiên, hắn không tức giận nhưng lại đau lòng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây