Cố Khuynh Dao về đến nhà liền úp mặt vào gối gào khóc một trận long trời lở đất.
Cô xuất thân là tiểu thư của gia đình danh giá, xem nhân phẩm còn quý hơn cả tính mạng.
Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên, một người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn d*c vọng.
Nếu đó là người dưng thì đã tốt, nhưng người đàn ông đó lại là Phong Ngôn Hành. Mấy năm nay cô không ngừng theo dõi những dự án của anh ở nước ngoài, ngưỡng mộ tài năng của anh, còn xem anh như một tấm gương để bản thân phấn đấu.
Trớ trêu, người mà cô mến mộ lại là người đem nhân phẩm của cô ra cợt nhả. “Tần Lam, tôi thật sự không ngờ Phong Ngôn Hành cũng là loại đàn ông lý trí đặt ở th@n dưới.
Bàn tay lạnh giá của anh ta chạm vào cổ tôi, tôi vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy ghê tởm.” Cố Khuynh Dao nói vào điện thoại.
Toàn bộ câu chuyện ở phòng giám đốc hôm nay đều kể hết cho Tần Lam nghe. “Bây giờ không sao rồi, ngoan đừng khóc nữa! Dù sao cũng đã rời khỏi đó, sau này sẽ không phải gặp lại Phong Ngôn Hành, không cần phải sợ nữa!” “Nhưng mà… tôi tát anh ta một cái rất mạnh.
Làm như vậy hình như cũng rất quá đáng...” “Quá đáng cái gì? Cậu không tát anh ta thì để cho anh ta cởi áo của cậu ra luôn hay sao? Bi3n thái, b3nh hoạn như thế ăn cái tát là còn nhẹ lắm!” “Tần Lam, tôi cảm thấy… cảm thấy...” “Cậu cảm thấy cái gì?” “Chính là kiểu cảm giác đụng vào người xấu sẽ không được yên thân.
Anh ta có khi nào vì cái tát này mà ghi hận, sau này sẽ trả thù tôi không?” Cố Khuynh Dao bắt đầu suy nghĩ về sự trả thù của Phong Ngôn Hành.
Nào là phong sát toàn tập, khiến cô vĩnh viễn không thể tìm được công việc ở thành phố này.
Nào là thuê người đánh cô đến thân tàn ma dại, hủy dung, phá rối,...!tất tần tật các phương pháp khiến cuộc sống của cô sóng gió triền miên, muôn vàn đau khổ. Cốc, cốc, cốc. Tiếng gõ cửa khiến Cố Khuynh Dao giật mình, vội vàng quay về hiện thực. “Tần Lam, tôi tắt điện thoại nhé.
Bên ngoài hình như có người gõ cửa.” Mới nằm một lúc mà đã 9 giờ tối, Cố Khuynh Dao nhanh chóng rời khỏi giường chạy đi mở cửa.
Bình thường giờ này tìm đến cô thì chỉ có anh hai mà thôi. Khoan đã… anh trai Cố Khuynh Hà của cô một tuần nay đã không về nhà rồi.
Lần trước có nói trong vòng một tháng này sẽ không đến chỗ cô ở nhờ, dặn cô ở nhà cẩn thận đừng tùy tiện mở cửa cho ai. Cố Khuynh Dao bấy giờ mới xanh mặt, ngoài anh hai cô ra thì còn ai tìm cô vào đêm hôm mà không báo trước thế này? Cũng may là còn chưa mở cửa.
Cô thận trọng nhón chân, thông qua chiếc lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra bên ngoài xem xem là ai.
Đập vào mắt, vẫn là người đàn ông mặc tây trang khí thế bức người khiến cô sốc đến suy sụp chiều hôm nay, bên cạnh còn nó mấy tên vệ sĩ mặt lạnh tướng tá to lớn. Cô sợ chết khiếp: “Phong Ngôn Hành, sao lại là anh?” Anh chẳng nhiều lời, hung dữ ra lệnh cho cô. “Mở cửa!” “Tôi đã chọn ra về rồi, anh còn tìm đến đây làm gì? Anh mau đi đi, nếu không tôi sẽ gọi cho cảnh sát báo anh xâm phạm gia cư bất hợp pháp đó!” “Cô nghĩ tôi sợ cảnh sát chắc? Mau mở cửa ra, nếu không đừng trách tôi phá cửa xông vào!” Phong Ngôn Hành đến đây là vì số tiền 10 triệu đô bị anh trai cô lừa.
Cô lại nghĩ rằng anh đến tính sổ cái tát với mình, nhất quyết không chịu mở cửa. “Mẹ nó, phá cửa cho tôi!” Cố Khuynh Dao nghe được tiếng quát của anh liền hớt hải chạy vào nhà bếp lấy con dao.
Cánh cửa gỗ yếu đuối ngoài này bị cận vệ của Phong Ngôn Hành đạp 1 phát là bay. Bốn tên cận vệ xông tới tóm gọn cô rất dễ dàng.
Con dao mà cô đem ra vung loạn xạ dọa bọn chúng cũng bị đánh rớt trong chớp mắt.
Cố Khuynh Dao bị chúng ép ngồi yên xuống ghế, đối diện là Phong Ngôn Hành đã chễm chệ tựa lưng xem cô làm càn làm quấy từ nãy đến giờ. “Tôi đến đây không phải tìm cô nên bớt mấy trò làm loạn.
Ngoan ngoãn nói cho tôi biết, anh trai cô đang ở đâu.
Cố Khuynh Hà đang ở đâu?” “Anh quen anh hai tôi? Tìm anh ấy làm gì?” “Anh trai cô ôm 10 triệu đô của tôi bỏ trốn.
Số tiền này tôi phải lấy lại, một đồng cũng không thể thiếu.”
Trên đời này thứ khiến Cố Khuynh Dao sợ nhất chính là chủ nợ.
Cô co rụt người lại, dùng dáng vẻ thành khẩn nhất trả lời anh: “Cố Khuynh Hà không có ở đây đâu, anh ấy đi rồi…” “Tôi biết!” “Anh biết rồi còn đến tìm tôi, không lẽ món nợ này muốn gán cho tôi?” “Như vậy không được à? Tôi thấy sợi dây chuyền trên cổ cô có vẻ cũng bán được ít tiền đấy!” Sợi dây chuyền kim cương đỏ ở trên cổ Cố Khuynh Dao thu hút sự chú ý của Phong Ngôn Hành.
Anh bây giờ chỉ muốn lấy lại tiền, thứ gì có thể đem lại tiền đều dễ dàng lọt vào tầm ngắm. “Không được, không được! Sợi dây này chỉ là đồ giả thôi, bán cũng không ai mua đâu.
Ngôi nhà này cũng là đồ thuê, đồ trong nhà này cũng là đồ cũ.
Căn bản là tôi không gì có thể bán trả nợ cho anh đâu!” Cố Khuynh Dao cuống cuồng kể lể, cả ngôi nhà không có lấy bất kỳ món đồ nào đáng tiền.
Sự nghèo túng này vô tình lại khiến tâm trạng của Phong Ngôn Hành tồi tệ hơn.
10 triệu đô không phải con số nhỏ, nếu như để hội đồng quản trị biết được ngân sách công ty thất thoát một khoản lớn như vậy chỉ vì sơ suất của anh thì cái ghế tổng giám đốc này rất nhanh sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Khả năng lớn nhất là vào tay của người anh trai cùng cha khác mẹ chẳng mấy tốt lành của anh - Phong Tử Tuyên. “Cô gọi tên anh trai lưu manh đó về đây trả tiền cho tôi!” Phong Ngôn Hành tức giận quát lớn, đặt mạnh khẩu súng giấu ở thắt lưng xuống bàn. “Nếu cô dám bao che thì đừng có trách!” Cố Khuynh Dao rơm rớm nước mắt nhìn khẩu súng của anh.
Phen này cô khó mà sống, anh trai cô trước nay đều không có số điện thoại cố định, mỗi ngày một số để trốn tránh chủ nợ.
Bây giờ bảo cô gọi cô cũng chẳng biết phải gọi bằng cách nào. Xong, cô không thể ngồi đây chờ chết, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra kế thoát thân.
Cô hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Có thể để tôi gọi thử một cuộc điện thoại cho anh ấy không? Anh là người lạ nên không thể liên lạc nhưng tôi là em gái ruột chắc chắn anh ấy sẽ nhấc máy.
Có điều lúc nảy bị tiếng gõ của của anh làm cho giật mình, điện thoại làm rơi xuống gầm giường rồi, bây giờ tôi phải vào phòng tìm rồi mới gọi được.” Lý do đưa ra rất thuyết phục, Phong Ngôn Hành đồng ý để cô vào phòng tìm điện thoại, đồng thời không quên nhắc nhở. “Tốt nhất là đừng có giở trò!” Cố Khuynh Dao nhân cơ hội tránh được tầm mắt của anh, nhanh chóng bấm số gọi điện cho cảnh sát.
Âm thanh của tổng đài cô vẫn chưa kịp nghe thấy, chiếc điện thoại trong tay đã bị Phong Ngôn Hành giật lấy.
Cô hiển nhiên là giở trò, chẳng ngoài dự đoán của anh. Cuộc gọi chưa bắt đầu đã bị kết thúc.
Cố Khuynh Dao mềm nhũn người quỳ xuống đất, tay ôm lấy chân của anh. “Phong Ngôn Hành, cầu xin anh tha cho tôi.
Cố Khuynh Hà không dùng số cố định, tôi không có cách liên lạc với anh ấy.
Xin anh, tha cho tôi!” “Ngay từ đầu cô đã biết vậy mà còn cả gan lừa tôi.
Hậu quả là tự cô chuốc lấy!” Hai tên cận vệ cường tráng tiến đến lôi cô, cưỡng chế khiến cô nằm sấp trên mặt đất.
Cố Khuynh Dao la hét, vùng vẫy đến thế nào cũng không gây được trở ngại cho chúng.
Cô bị bọn chúng dùng dây thừng trói chặt tay chân, thậm chí vì để tránh kinh động đến hàng xóm mà còn bị chúng đánh ngất.
Cả một quá trình, Phong Ngôn Hành đối với cô không có chút thương xót, trong mắt của anh chỉ có món nợ 10 triệu đô cần phải lấy lại.