Tra Công Hoàn Lương Ký

45: Chương 45


trước sau

Bộ phận thiết kế ở công ty của Lý Huyền Lương nếu tính thêm quản lý thì tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ. Quản lý họ Dương tên Nguyên, mọi người trong công ty đều công nhận hắn khá đẹp trai, ăn nói lịch sự nhã nhặn, đối nhân xử thế rộng lượng bao dung. Hắn đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, trong mắt nhiều cô gái đích thực là một nam nhân tốt.

Lý Huyền Lương nhớ lúc đầu người phỏng vấn y hình như chính là Dương Nguyên. Sau khi vào công ty làm, không hiểu vì sao hắn cũng rất chiếu cố y. Tuy không biểu hiện quá rõ ràng nhưng qua cách nói chuyện bình thường thì cũng có thể nhận ra được. Hắn thường chủ động tìm ăn cơm chung ở căn-tin, đến cuối tuần thỉnh thoảng còn rủ y chơi thể thao.

Người quản lý như vậy thực sự là hiếm có khó tìm, trăm người chỉ được một. Lý Huyền Lương luôn xem hắn như bạn bè, bởi vì hắn lúc nào cũng ôn hòa, làm việc có trách nhiệm, chưa bao giờ la mắng cấp dưới. So với quản lý trước đây của y thì hắn tốt hơn rất nhiều.

Trước giờ tan tầm khoảng năm phút, Dương Nguyên từ trong phòng làm việc đi ra, kế đó còn cố ý dạo quanh một vòng xung quanh chỗ ngồi của Lý Huyền Lương, hỏi: “Tiểu Lý, cuối tuần có thể đi đánh cầu lông với ta không?” Dương Nguyên thích vận động, môn thể thao hắn chơi tốt nhất là cầu lông, thường thường vẫn tìm Lý Huyền Lương cùng đánh chung. Tuy rằng lúc trước y đánh rất tệ nhưng gần đây do hay bị Dương Nguyên ép buộc đánh chung, y đã thay đổi hoàn toàn, kỹ thuật chơi cầu tiến bộ rất nhiều.

Lý Huyền Lương lắc đầu, nói: “Xin lỗi, chiều mai ta có hẹn rồi, không đi được.”

Nghe vậy, sắc mặt Dương Nguyên có chút thất vọng, tuy nhiên hắn lập tức che giấu ngay, mỉm cười: “Không sao, ta sẽ tìm người khác.”

Lý Huyền Lương cúi đầu thu dọn mọi thứ, vừa đúng giờ tan tầm liền nói với Dương Nguyên y phải đi trước. Nhìn theo bóng lưng y rời đi, trong ánh mắt hắn là vẻ yêu thích tán thưởng, vì vậy khi đồng nghiệp chào tạm biệt hắn, hắn cũng không nhận ra.

Cuối tuần, đến tận tám giờ Lý Huyền Lương mới rời khỏi giường. Mới vừa giặt sạch hai bộ quần áo thì nhận được điện thoại của chị Cầm, bảo y phải tới sớm một chút, tìm chỗ ngồi đợi, tránh cho cô nương nhà người ta đến rồi mà không có chỗ ngồi, thật là mất mặt người mai mối…

Lý Huyền Lương nghe vậy thì mau chóng tắm rửa sạch sẽ, ăn nhẹ vài món ăn rồi thay đồ mới, rời khỏi nhà. Đến tận một giờ rưỡi, chị Cầm mới dẫn theo cô gái kia từ từ đi đến. Lý Huyền Lương cười khổ, sớm biết các nàng tới muộn như vậy thì y đã có thể ăn no nê ba chén cơm rồi, kết quả lại bắt y ngồi không mà đợi hơn một giờ đồng hồ.

Từ đằng xa, chị Cầm đã vẫy tay gọi Lý Huyền Lương. Kéo hai người lại gần, chị Cầm trước tiên giới thiệu đơn giản với y tên của cô gái ấy. Nàng họ Phùng, tên gọi là Tiểu Củng. Lý Huyền Lương nghe lời giới thiệu xong thì thiếu chút nữa đã bật cười sặc sụa, nghĩ thầm cha của nàng ta không phải tên Phùng Củng chứ?

Chị Cầm lại giới thiệu Lý Huyền Lương cho Phùng Tiểu Củng. Giới thiệu xong, nàng nhìn đồng hồ đeo tay một chút rồi bảo Lý Huyền Lương hảo hảo tiếp đãi Tiểu Củng, nàng còn có việc phải đi ngay. Cuối cùng, cả ngồi cũng chưa kịp ngồi thì nàng đã trực tiếp rời đi.

Chị Cầm đi rồi khiến Lý Huyền Lương có chút bối rối. Nói thật, y vốn không phải người giỏi nói chuyện, cả tên của cô bạn gái y từng theo đuổi lúc còn học đại học y cũng đã gần như quên béng. Hơn nữa, y hoàn toàn không có kinh nghiệm nói chuyện phim cùng nữ nhân.

Thế nhưng, Phùng Tiểu Củng vừa nhìn thấy y thì đã có ấn tượng rất tốt. Lúc đầu, khi chị Cầm nói Lý Huyền Lương đã hai mươi bảy tuổi thì nàng nghĩ y có hơi lớn tuổi một chút, bất quá thật may mắn là nàng không có từ chối ngay. Người nam nhân trước mắt này bộ dạng đâu có đến hai mươi bảy tuổi, khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng của nàng.

Khuôn mặt thon gầy, ngũ quan tuấn tú, môi hồng răng trắng hết sức dễ nhìn. Áo thun tay dài màu trắng kèm theo áo khoác ngắn màu lam, cả thân người giản đơn thanh thoát đến cực điểm, khiến cho người ta cảm giác được con người y phi thường sạch sẽ gọn gàng. Kiểu người như y không thể khiến bất cứ ai thấy chán ghét. Đối với vẻ ngoài của y, Phùng Tiểu Củng rất thỏa mãn, nghĩ thầm nếu như hai người thật sự có thể thành đôi thì sau này có dẫn theo y đến đâu cũng không mất mặt.

Vì vậy, nàng mỉm cười ngồi xuống, rất chủ động mà tự nhiên nói chuyện phiếm với Lý Huyền Lương. Thầm thở phào nhẹ nhõm, y nhận ra những câu hỏi của nàng không có gì quá sâu sắc, y có thể dễ dàng tiếp thu hết. Do đó, hai người trò chuyện thoải mái vô cùng.

Càng tiếp xúc, Phùng Tiểu Củng càng có thêm nhiều hảo cảm với Lý Huyền Lương. Người nam nhân này không chỉ có vẻ ngoài hợp với thẩm mỹ của nàng mà ngay cả lời nói cùng cử chỉ cũng ẩn chứa một tia ngại ngùng làm nàng thích thú. Hai ngươi đã nói chuyện lâu như vậy mà y chẳng nói được mấy câu. Tuy nhiên, với bất cứ câu hỏi nào của nàng thì y đều suy nghĩ kỹ lưỡng rồi nghiêm túc trả lời. Quan sát y thật lâu, nàng thấy người như y quả là hiếm có. Dáng vẻ của y rõ ràng rất đẹp nhưng không hề giống những kẻ chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn nói không khoa trương cũng không hời hợt, làm người đối diện có cảm giác thân thiết, đồng thời còn nảy sinh một loại ham muốn tìm hiểu thêm nhiều điều về y.

Tuy bề ngoài là một cô nương khả ái nhưng kỳ thực bên trong nội tâm Phùng Tiểu Củng đã là một nữ nhân sành sõi cuộc đời. Tính cách của nàng sảng khoái độc lập, không thích những nam nhân quá mạnh mẽ hay là những nam nhân nhờ thế lực mà kiếm ăn, loại tính cách như Lý Huyền Lương chính là vừa ý nàng nhất. Do đó, nàng đã vô tình có chủ ý mà tiết lộ gia đình nàng có hai căn nhà trống, cha mẹ đang chờ nàng kết hôn rồi giao cho nàng một căn. Bởi vì, nàng từng lén hỏi chị Cầm, biết được Lý Huyền Lương đang thuê căn nhà bên cạnh nhà chị Cầm, không có nơi ở cố định.

Nói xong, nàng lập tức quan sát vẻ mặt Lý Huyền Lương, nhưng y chỉ nhìn nàng một cái rồi nói sang chuyện khác, tựa hồ như không muốn biết quá nhiều về căn nhà đó. Phùng Tiểu Củng hết sức thỏa mãn, bởi vì trong ánh mắt y không hề hiện lên sự tham lam, thái độ cũng không có gì thay đổi, vẫn thân thiện như trước, ít ra có thể thấy y không hề ham muốn những thứ thuộc về người khác, không phải kẻ tiểu nhân hám lợi. Nàng có chút buồn bực, nam nhân như vậy cư nhiên đã hai mươi bảy tuổi mà vẫn chưa kết hôn, mấy nữ nhân khác bị mù hết rồi sao? Số của nàng thật may mắn mà. Vì vậy, sau khi trò chuyện một lúc, nàng liền chủ động đưa ra yêu cầu trao đổi số điện thoại.

Từ hôm ấy đến nay đã hơn một tháng, Phùng Tiểu Củng cùng Lý Huyền Lương vẫn duy trì liên lạc. Nếu dựa theo những gì chị Cầm nói thì chính là tình cảm giữa hai bên đang được từ từ bồi đắp vững chắc. Nàng còn nhấn mạnh rằng sang năm muốn được uống rượu mừng của y và Phùng Tiểu Củng.

Đôi khi Lý Huyền Lương phải tăng ca, Phùng Tiểu Củng liền mang cơm nước đến công ty cho y, sau đó chờ y tan tầm cùng nhau về nhà. Quan hệ giữa hai người nhanh chóng truyền khắp công ty, ai nấy đều nói bạn gái của y vừa hiền lành vừa xinh đẹp.

Lý Huyền Lương thỉnh thoảng hay suy nghĩ, nếu nhất định phải kết hôn với ai đó, vậy cứ kết hôn với Phùng Tiểu Củng đi. Chí ít, nàng không làm y thấy chán ghét. Hơn nữa, y không có dư thừa tinh lực cũng không có ý định theo đuổi ai khác, vừa lãng phí thời gian lại vừa phiền phức. Cho nên, cứ vậy đi.

Trong khi Lý Huyền Lương đã ngầm chấp nhận Phùng Tiểu Củng thì trong mắt mọi người bọn họ chính là một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết. Tuy nhiên, có một điều khiến y cảm thấy hơi buồn bực. Dương Nguyên gần đây không còn tìm y ăn cơm chung, hơn nữa còn có vẻ xa lánh y. Đôi khi, y chủ động mời hắn đánh cầu lông, nhưng vừa nhìn thấy Phùng Tiểu Củng thì hắn lập tức mượn cớ xoay người bỏ di. Mời thêm lần nữa, hắn cư nhiên trực tiếp cự tuyệt. Có lần, Lý Huyền Lương nghi ngờ không biết có phải hắn quen biết Phùng Tiểu Củng hay không? Phải chăng bọn họ là người yêu cũ? Thế nhưng, nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng thì biết ngay nàng vốn không nhận ra Dương Nguyên. Càng suy đoán, y càng không tìm được lời giải thích thỏa đáng.

Khi nam nữ yêu nhau đến một thời gian nhất định nào đó thông thường sẽ ở chung một chỗ. Đã rất nhiều lần Phùng Tiểu Củng gợi ý Lý Huyền Lương đến chỗ của nàng mà ở, nhà cửa rộng rãi vô cùng. Tuy nhiên, y còn muốn chăm sóc bác gái Tôn cho nên luôn luôn tìm cách né tránh trọng tâm câu chuyện. Nàng nói muốn dọn đến nhà y sống, y liền bảo chỗ này thực sự quá nhỏ, nếu nàng ở đây thì ủy khuất cho nàng quá.

Lúc đó, Phùng Tiểu Củng rất tức giận, hoàn toàn sinh khí với Lý Huyền Lương. Muốn y ở nhà nàng, y không chịu. Nàng muốn ở nhà y, y cũng tiếp tục cự tuyệt. Nàng có chút mệt mỏi, không hiểu được vì sao hai người rõ ràng đã quen nhau lâu như vậy rồi, quan hệ rất hòa hợp, chưa bao giờ cãi nhau, thế nhưng không có biện pháp nào thân thiết hơn nữa. Là do nàng không có sức hấp dẫn sao? Ngoại trừ một lần sau khi đi xem phim, nàng chủ động hôn y, đến lúc này y chưa từng chủ động hôn nàng. Phải chăng y có điểm nào không ổn?

Kỳ thực thì Phùng Tiểu Củng rất thích bản thân được nắm thế chủ động, như vậy mới có thể thỏa mãn tâm lý điều khiển của nàng. Tuy nhiên, đối với chuyện tình cảm nam nữ, nếu nàng quá chủ động có thể làm cho Lý Huyền Lương nghĩ rằng nàng là người dễ dãi. Vì vậy, nàng phải suy nghĩ mấy ngày mới có thể hạ quyết tâm. Nếu muốn hai người ở cùng một chỗ thì nhất định phải có một người chủ động.

Buổi tối cuối tuần, Phùng Tiểu Củng hẹn Lý Huyền Lương ra ngoài ăn tối nhưng sau đó lại trực tiếp dẫn y về nhà nàng, nói là nàng đã tự tay chuẩn bị thức ăn rồi. Lý Huyền Lương cự tuyệt không được đành phải đi theo nàng. Ngồi không thì hơi ngại, cho nên y cũng vào nhà bếp giúp nàng nấu ăn.

Căn nhà Phùng Tiểu Củng hiện tại đang ở xác thực rất rộng rãi. Vì là nữ nhân cho nên nơi ở của nàng sạch sẽ gọn gàng hơn nơi ở của nam nhân nhiều. Từng gian phòng bày biện đồ trang trí đặc sắc, rất lịch sự tao nhã. Nàng nói trước đây từng theo người ta học về thiết kế mỹ thuật, đồng thời đã từng làm qua công việc này.

Hai người vừa nấu ăn vừa trò chuyện. Phùng Tiểu Củng nói bởi vì trước đây từng học qua thiết kế mỹ thuật, hơn nữa bản thân đối với vẻ đẹp xấu hay góc độ tỷ lệ của sự vật tương đối mẫn cảm, cho nên hiện tại thỉnh thoảng cứ giống như bị bệnh nghề nghiệp, gặp những cửa hàng hay quầy kinh doanh bày biện không cân đối là lập tức có chút nghiêm trọng hóa vấn đề, nhịn không được bình phẩm từ đầu đến chân. Có lần đang đi mua sắm quần áo, nàng thuận miệng góp ý với ông chủ, thế là ông chủ nhờ nàng giúp đỡ ngay. Chỉ thay đổi có vài chỗ thôi, kết quả lần sau nàng đến mua đồ, ông chủ cư nhiên trách nàng làm cửa hàng bị thiệt hại. Bởi vì sau khi thay đổi, tình hình kinh doanh trong tiệm giảm sút rất nhiều.

Sau đó, nàng thay đổi trọng tâm câu chuyện, chuyển hướng sang Lý Huyền Lương, nói rằng nàng rất thích y, bởi vì gương mặt cùng tỉ lệ thân hình của y hợp với tiêu chuẩn của nàng nhất, gần như hoàn mỹ. Nghe nàng nói xong, Lý Huyền Lương vẫn cúi đầu thái rau. Đối với sự biểu lộ tình cảm gián tiếp trong giọng nói của nàng, y có hơi chột dạ. Y cũng muốn nói y rất thích nàng, thế nhưng suy nghĩ cả nửa ngày lại thấy nói như vậy quá giả dối.

Một lát sau, cả hai đã nấu xong nồi canh có sáu món rau. Phùng Tiểu Củng rất có ý tứ, mỗi ngọn đèn ở trong phòng đều tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Nàng lấy trong tủ ra một chai rượu đỏ, rót vào hai ly rượu đế cao có buộc ruy-băng hồng. Lý Huyền Lương có cảm giác đêm nay nàng đặc biệt nhiệt tình. Cởi chiếc áo khoác tay dài thường mặc, nàng để lộ ra chiếc áo ren màu lam hở cổ cùng với chiếc váy ngắn liền thân, phi thường xinh đẹp. Hơn nữa, gương mặt nàng lại có chút ửng đó, dưới ngọn đèn màu xanh nhạt đôi mắt nàng trong veo như nước, bờ môi đỏ thắm không ngừng mỉm cười dịu dàng với y.

Ánh mắt Lý Huyền Lương nhịn không được phải tránh sang chỗ khác, toàn tâm toàn ý uống rượu. Thế nhưng dù chỉ là rượu đỏ thì uống nhiều cũng sẽ say. Không lâu sau, y cảm thấy không uống thêm được nữa, ngẩng đầu lên nhìn nàng, dự định nói đã ăn no rồi, muốn về nhà. Thế nhưng, y đột nhiên phát hiện ra không biết từ lúc nào nàng đã ngồi sát bên cạnh y, đôi chân mềm mại trắng nõn cọ sát vào quần jean của y.

Lý Huyền Lương thấy có chút không thích hợp, nói: “Tiểu Củng, trời không còn sớm nữa, anh về trước đây.”

Phùng Tiểu Củng kéo tay y, giọng nói có điểm khổ sở: “Có phải anh không thích em không?”

Lý Huyền Lương vội vàng nói không phải, y không hề có ý này.

Phùng Tiểu Củng vẫn nắm chặt tay Lý Huyền Lương: “Chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi thế nhưng anh chưa từng chủ động hôn em, em thấy em đúng là quá thất bại.” Nói rồi, nàng dùng một vẻ mặt bi thương nhìn về phía y.

Tay chân Lý Huyền Lương trở nên luống cuống. Y do dự kéo tay Phùng Tiểu Củng ra, nói: “Đây không phải do lỗi của em, chỉ là… anh nghĩ rằng em không thích anh như vậy…”

Phùng Tiểu Củng nghiêng người về trước, hai tay ôm lấy bờ vai Lý Huyền Lương: “Cái gì mà ‘như vậy’ a… Anh chưa từng làm sao biết em không thích? Vậy ngay bây giờ anh hôn em đi, hôn xong rồi nói cho em biết anh có thích em không, được chứ?” Thanh âm nàng đầy vẻ dịu dàng.

Bàn tay Phùng Tiểu Củng vừa chạm đến nút áo của Lý Huyền Lương thì y đã vội vã né tránh. Do dự nhìn kỹ gương mặt của nàng, trong lòng y giãy dụa liên hồi. Kỳ thực, nàng rất đẹp, mới hai mươi ba tuổi, đang ở độ xuân sắc của người thiếu nữ. Mặc dù thường tỏ ra mạnh mẽ nhưng nàng luôn đối xử với y rất tốt. Tuy nhiên, không biết vì sao đối với nàng, y không có đến nửa điểm hứng thú. Mỗi lần hai người ở cùng nhau, điều bình thường y vẫn nghĩ trong đầu chính là lát nữa phải tìm lý do gì để từ biệt. Ngay lúc này, đối diện với một nữ nhân xinh đẹp gần như xích lõa, y mới giật mình nhận ra. Y rốt cuộc làm sao vậy? Những đôi tình nhân phát triển đến lúc này chẳng phải sẽ hôn nhau nồng nhiệt ư?

Đôi môi đỏ thắm của Phùng Tiểu Củng kề sát trước mắt Lý Huyền Lương, thế nhưng y chỉ dùng ánh mắt hết sức miễn cưỡng nhìn nàng. Do dự suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng y cũng cắn răng chậm rãi tiến lại gần. Tuy nhiên, nàng đã không muốn chờ thêm nữa, lấy tay vòng ra sau gáy y, trực tiếp đổ người về trước.

Đôi môi của Phùng Tiểu Củng mang theo khí tức dịu dàng cùng hương vị ngọt ngào. Vậy mà… Lý Huyền Lương chỉ hôn nhẹ nàng, trằn trọc vài cái rồi vội vã kết thúc. Tựa hồ như chưa được thỏa mãn, nàng cố sức ôm lấy y, cắn vào cổ một ngụm. Lý Huyền Lương nhíu nhíu mày, không lên tiếng.

Yên lặng một lát, nàng nói: “Em đi không nỗi, anh ẵm em lên giường đi.” Thanh âm của nàng như khóc như oán, từ từ lan tỏa.

Lý Huyền Lương hơi sửng sốt, sau đó tay chân có một chút lóng ngóng mà ôm nàng tiến vào phòng ngủ. Đặt nàng lên giường, y đứng dậy, dự định nói muốn về trước để nàng hảo hảo nghỉ ngơi.

Thật không ngờ, Phùng Tiểu Củng lại kéo y xuống giường, khuôn mặt đỏ bừng nhìn y chăm chú: “Lý Huyền Lương, anh… không muốn ở lại sao?”

Lý Huyền Lương nhẹ nhàng ngăn cánh tay nàng lại, nói: “Em say rồi, nghỉ ngơi đi.”

Phùng Tiểu Củng vẫn kiên quyết nắm chặt tay y không chịu buông, thanh âm khẩn thiết: “Có phải anh không thích em không?”

“Không có, anh rất thích.” Lý Huyền Lương nói.

Phùng Tiểu Củng cố chấp phản bác: “Thích thì ôm em đi. Anh cái gì cũng không làm, sẽ khiến em nghĩ rằng anh không thích em.”

Nhìn nàng, Lý Huyền Lương có chút không biết phải nói sao. Mím nhẹ đôi môi, y đỡ lấy vai nàng, muốn để nàng nằm giúp, như vậy sẽ tương đối dễ ngủ hơn.

Phùng Tiểu Củng đột nhiên kéo mạnh Lý Huyền Lương xuống, hôn lên môi y. Sau phút ngại ngùng lúc ban đầu, nàng đột nhiên can đảm hơn, vươn đầu lưỡi ra liếm. Lý Huyền Lương xấu hổ vô cùng, nghiêng người đi né tránh khiến nàng hơi kinh ngạc cùng tức giận, thế nhưng bàn tay nàng vẫn kiên trì cởi y phục của y ra.

Lý Huyền Lương cả kinh, loại tình huống này y thật sự không biết phải ứng phó thế nào. Y nên đẩy nàng ra hay là ôm nàng vào lòng?

Lí trí của Lý Huyền Lương mách bảo y hãy tiếp nhận Phùng Tiểu Củng. Một nữ nhân có thể làm đến mức này… không phải vì da mặt nàng dày hơn người khác mà là vì nàng thật sự thích y. Thế nhưng, không có cách nào khác. Đối với nàng, cơ thể y không có đến nửa điểm phản ứng, một chút cũng không có. Y không biết rốt cuộc y đang làm sao nữa.

Lý Huyền Lương vội vã ngăn chặn bàn tay Phùng Tiểu Củng đang đặt trên thắt lưng y, “Tiểu Củng, em…”

Phùng Tiểu Củng trừng to mắt nhìn y: “Anh thực sự đối với em một điểm hứng thú cũng không có?” Kinh nghiệm của nàng trong chuyện này tuy rằng không nhiều nhưng cũng không phải chưa từng làm với ai, bởi vì nàng sớm đã không còn là xử nữ*. Nàng hiểu rõ khi nam nhân động tình thì sẽ có bộ dáng thế nào. Tuy nhiên dựa theo cảm xúc vừa nãy, Lý Huyền Lương quả thật không có một chút phản ứng, khiến nàng rất khó chấp nhận. Đều đã ở trên giường rồi, nàng cũng ăn mặc hết sức gợi cảm, vậy mà vì sao y lại như thế?

*xử nữ: cô gái chưa từng abc xyz với ai.

Phùng Tiểu Củng cắn cắn môi, trong lòng tràn đầy hỗn tạp. Nàng từng suy nghĩ rất nhiều lần, một nam nhân như Lý Huyền Lương, đã hai mươi bảy tuổi vẫn chưa kết hôn. Lúc đầu nàng còn cho rằng mình đã nhặt được báu vật, thế nhưng hiện tại xem ra là không phải. Có khi nào là vì nguyên nhân đó?

Chần chờ một chút, nàng mở miệng hỏi: “Lý Huyền Lương, có phải anh bị bất lực không?”

Lý Huyền Lương không dám nhìn thẳng Phùng Tiểu Củng. Y thật sự không muốn tổn thương nàng, y cũng muốn đối xử tốt với nàng. Thế nhưng, không một nữ nhân nào lại tìm kiếm một nam nhân không có hứng thú với mình. Y có bị bất lực hay không, vấn đề này y không thể giải thích và cũng không muốn giải thích. Đứng dậy, y cố gắng giữ bình tĩnh cài nút áo lại, ngay trước ánh mắt hoài nghi cùng thất vọng vô biên của nàng mà chạy khỏi phòng ngủ, có chút khó khăn thảm hại nhặt lấy chiếc áo khoác trên ghế, tông cửa xông ra ngoài.

Nhìn thấy Lý Huyền Lương không nói một lời đã vội vã bỏ đi, nước mắt Phùng Tiểu Củng từ từ rơi xuống. Xoay người úp mặt xuống giường, tiếng khóc thất thanh của nàng vang lên não nùng.

Uống rượu đỏ hơi nhiều nên gương mặt Lý Huyền Lương nóng bừng bừng, đầu có chút choàng váng. Chậm rãi leo lên lầu, vừa định lấy chìa khóa mở cửa thì chị Cầm ở sát vách đã mở cửa ra, nói: “A Lương, đưa Tiểu Phùng về rồi à?”

Lý Huyền Lương cúi đầu “Ân” một tiếng. Chị Cầm lại đưa tay ngoắc ngoắc y, mỉm cười thần bí: “Khoan vào nhà đã, sang đây ăn đi, có nhiều đồ ăn ngon lắm. Mẹ tôi bảo phải mời cậu ăn cùng, không được từ chối đâu. Tôi đã ra đây đón cậu ba lần bốn lượt rồi.”

Lý Huyền Lương đau đầu đếh lợi hại, miễn cưỡng cười nói: “Chị Cầm, em ăn rồi, không ăn thêm được nữa đâu. Mọi người cứ ăn đi.”

Chị Cầm vội vàng nói: “Ai da, cậu tha cho tôi đi. Cậu mà không nể mặt, để mẹ tôi biết được cậu đã về mà tôi không mời cậu qua nhà, bà sẽ mắng tôi chết luôn. Huống hồ, chúng ta còn có khách. Tiểu Dân nói muốn giới thiệu công việc tốt cho cậu. Mau qua đây a.”

Lý Huyền Lương thấy có từ chối cũng không được liền bỏ chìa khóa trở vào trong túi, thầm nghĩ ghé qua gặp bác gái Tôn một lát rồi trở lại.

Theo chân chị Cầm bước vào phòng, y nghe được tiếng nói của Cố Vệ Dân truyền đến: “Mã tổng, ngài nếm thử món thịt hầm này đi, đây là món ăn sở trường của chị tôi đó.”

Nghe được hai chữ Mã tổng, mí mắt Lý Huyền Lương bất giác giật giật liên hồi, bước chân có chút chần chừ. Chị Cầm thấy y chậm chạp quá liền đẩy y một cái. Không chút đề phòng, y lảo đảo bước về phía trước hai bước. Cửa nhà bếp vốn không đóng, khi cánh tay y chạm vào liền trực tiếp mở ra.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía y. Lý Huyền Lương hoảng loạn nhìn lướt qua một lượt, đầu óc thoáng cái trở nên một mảnh trống rỗng. Người ngồi bên cạnh Cố Vệ Dân… quả nhiên chính là Mã Thần Nhất.

Lý Huyền Lương có chút bối rối dời ánh mắt đi nơi khác, đầu cúi xuống thấp. Dáng vẻ Mã Thần Nhất không khác lúc xưa chút nào. Ngoại trừ việc hắn hơi gầy đi thì đôi mắt vẫn sáng quắc như cũ, khi cười khóe miệng vẫn nhẹ nhàng nhếch lên.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lý Huyền Lương, con ngươi của Mã Thần Nhất trong nháy mắt tựa hồ như co rút lại.

Cố Vệ Dân cười nói: “Lý ca, đây là Mã tổng mà ta đã từng nói với ngươi, là tổng giám công ty của ta.” Quay đầu lại, hắn tiếp tục nói với Mã Thần Nhất: “Mã tổng, đây là Lý ca, con nuôi của mẹ tôi, bình thường chúng tôi vẫn xem nhau như người một nhà.”

Bác gái Tôn ngồi bên cạnh Cố Vệ Dân. Hàm răng của bà mới trồng lại hai ngày trước cho nên phát âm không rõ ràng lắm: “Nào nào, A Lương, ngồi xuống ăn đi.”

Lúc này, hai chân Lý Huyền Lương như đeo phải khối sắt nặng nghìn cân. Thấy bên cạnh Mã Thần Nhất có một nam nhân đang ân cần gắp thức ăn cho hắn, y có cảm giác toàn bộ sức lực cơ thể đều bị rút đi. Sắc mặt y hết sức khó coi, dừng bước chân lại, đột nhiên phi thường muốn chạy trốn khỏi nơi này, không ở thêm một giây nào nữa. Y xoay người ra sau, nói với chị Cầm bằng thanh âm khàn khàn: “Ở đây đang có khách, thôi em không quấy rầy nữa.” Nói xong liền bỏ đi.

Chị Cầm vội vã giữ y lại, “Đi đâu chứ? Đã ở đây rồi còn đi cái gì? Ngồi xuống ngồi xuống, đều là người thân trong nhà cả, sao lại quấy rầy, khách sáo quá, không sợ người ta chê cười ư?” Dứt lời, chị Cầm dùng sức ấn Lý Huyền Lương ngồi xuống bên cạnh bác gái Tôn, vừa đúng lúc đối diện với Mã Thần Nhất.

Tim Lý Huyền Lương đập mạnh đến lợi hại, dường như vang vọng thẳng vào trong màng tai. Y run run đón lấy đôi đũa chị Cầm vừa đưa qua. Bác gái Tôn cười ha hả, gắp cho y một khối thịt cá. Lý Huyền Lương chỉ biết cúi đầu ăn mà không nhận ra mùi vị gì.

Mã Thần Nhất đột nhiên mở miệng hỏi Cố Vệ Dân: “Ta không hiểu lắm. Mọi người ở nơi này có phong tục nhận con nuôi sao?”

Chị Cầm mỉm cười giải thích, từ chuyện lúc đầu Lý Huyền Lương ngất xỉu trước cửa nhà, rồi làm sao bác gái Tôn phát hiện ra, mang vào nhà, cho đến bây giờ đã có bạn gái còn chuẩn bị kết hôn, vân vân… toàn bộ quá trình đều kể tường tận chi tiết.

Mã Thần Nhất yên lặng lắng nghe, cho đến khi chị Cầm nói Lý Huyền Lương đã có bạn gái, đồng thời tình cảm tiến triển rất tốt, sang năm có thể sẽ kết hôn thì ánh mắt hắn đột nhiên phóng thẳng về phía y. Thanh âm của y nghe không ra là nóng hay lạnh, chỉ là khóe miệng không vui không giận hơi nhếch lên, nửa ngày sau mới nói: “Vậy thực sự phải chúc mừng ngươi rồi, sắp được làm chú rể.”

Lý Huyền Lương cứng ngắc cầm đôi đũa, ép buộc bản thân phải ngẩng đầu lên nhìn Mã Thần Nhất, không ngờ lại bị ánh nhìn chăm chú của hắn làm cho tim đập nhanh như trống. Y hoảng loạn né tránh đôi mắt của hắn, không dám đối diện thêm nữa.

Chị Cầm ngồi bên cạnh Lý Huyền Lương, thấy bộ dạng y như thế thì cho rằng y đang ngượng ngùng, liền lấy tay vỗ vỗ vai y, “A Lương, đừng xấu hổ như thế. Cậu cũng muốn làm chú rể quá còn gì.” Chỉ vỗ nhẹ một cái thôi, không nghĩ tới lại phát hiện ra vết son môi trên cổ Lý Huyền Lương.

“Ái chà.” Chị Cầm nhịn không được kêu khẽ một tiếng, “Nhìn, nhìn đi. Tôi cứ thắc mắc tại sao tối nay cậu lại về trễ như vậy. Thú thật đi, có phải cậu với Tiểu Phùng đã ‘ăn cơm trước kẻng’ không?”

Cố Vệ Dân biến sắc, nói: “Chị, chị đang nói gì vậy? Cái gì ‘ăn cơm trước kẻng’, Mã tổng còn đang ở đây a.”

Chị Cầm bình thường vẫn vậy, ăn ngay nói thẳng không chút khách khí. Nàng khoát khoát tay, nói: “Mã tổng đã đến nhà chúng ta thì xem như người trong nhà rồi. Người trong nhà nói đùa một chút có sao đâu chứ. Phải không, Mã tổng?”

Thừa dịp chị Cầm đang nói chuyện với Mã Thần Nhất, Lý Huyền Lương vội vàng lấy tay lau cổ. Đại khái là do lúc nãy Phùng Tiểu Củng cắn y đã lưu lại vết son môi.

Chị Cầm liếc nhìn Lý Huyền Lương một cái, nói: “Có chùi cũng vô dụng, tôi đã thấy hết rồi, vết son môi của Tiểu Phùng rành rành ngay đấy. Nói thật đi, hai người đã làm gì? Nếu thật sự đã lỡ làm, tôi có thể giúp cậu chọn một ngày tốt, tranh thủ năm nay cưới Tiểu Phùng vào nhà làm dâu luôn.”

Mã Thần Nhất ngồi một bên vẫn không nói chuyện, nhưng từ khi nghe được chị Cầm nói có vết son môi trên cổ Lý Huyền Lương thì gương mặt liền lạnh băng đáng sợ.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây