Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

50: Anh thích em


trước sau

Hiện tại ngay lúc này, ai cũng không có khả năng chân chính ngủ say, huống chi bây giờ thời gian còn sớm.

Thời điểm âm thanh xe gắn máy vang lên, bọn người Trương Quân trong xe liền bừng tỉnh.

Trương Quân xuống xe, hai người khác xuống xe nữa là Đổng Dương Thanh cùng Đổng Dương Hiền.

“Cố tổng.” Hai người sau khi xuống xe liền tiến đến gần Cố Diễm bên này.

Cố Diễm khẽ gật đầu với bọn họ, Trương Quân cau mày, “Người nào vậy!”

Dương Sóc không nói chuyện, bình tĩnh nhìn về phía phương hướng chiếc xe gắn máy kia. Rất nhanh, xe kia thắng gấp dừng trước mặt bọn người Cố Diễm, “Ai, anh em, cứu mạng!”

Người kia bộ dáng khoảng 25~26 tuổi, thân mặc y phục màu đen, có điều thế nhưng lại đeo kính nhìn đêm.

Dương Sóc híp híp mắt, lạnh lùng cười cười, “Muốn cứu mạng cậu cũng được, cậu vẫn là trước nên giải quyết mấy thứ đi theo này đi.” Nói như vậy, hiển nhiên là không có ý hỗ trợ rồi.

Chàng trai nghe vậy nhảy xuống xe gắn máy, nhất thời gào to kêu lên, “Chao ôi, cùng là người lưu lạc thiên nhai, tương ngộ cần gì từng quen biết, giúp một tay đi, những thây ma này quá phiền toái rồi. Quả thực là không bỏ rơi được đám theo đuôi này.”

Chàng trai hùng hùng hổ nói, sau đó nhanh chóng xoay người một cái, băng thứ giống như trời mưa đâm về phía thây ma theo tới phía sau. Độ chính xác cũng không tệ lắm, đại bộ phận có thể đi vào đầu thây ma.

Dị năng băng hệ… Dương Sóc trừng mắt nhìn, lại híp mắt lại.

Cố Diễm chỉ lạnh lùng nhìn, Trương Quân ngược lại huýt sáo, “A, không tệ, sức chiến đấu mạnh mẽ.”

Thây ma theo tới quá nhiều, hơn mấy chục con, hơn nữa thây ma bình thường tương đối ít, nhưng cũng không phải thể biến dị cao cấp, nếu như luận theo đẳng cấp, thể biến dị cao cấp xem như cấp ba, như vậy hiện tại những thây ma tới đây chính là đã ngoài cấp một nhưng chưa đủ cấp hai. Không tính là quá tốt, nhưng cũng không kém.

Năng lực chàng trai không tệ, hơn nữa độ linh hoạt rất cao, thây ma bình thường gần như là một cái băng thứ một con, nhưng còn dư lại dường như khó đối phó, chính yếu nhất thì đúng là thây ma thật sự quá nhiều rồi! Cũng không biết là từ nơi nào đưa tới.

“Diễm, em nói cần giúp một tay không?” Dương Sóc cười hì hì kéo bàn tay Cố Diễm.

Cố Diễm đảo mắt thoáng liếc đối phương, mỉm cười thản nhiên, “Ý anh thế nào?” Đối với y mà nói một người xa lạ thật sự không tính là gì, xem như người xa lạ này thực lực không tệ rất có thể tương lai sẽ trở thành bạn bè cùng không có gì đáng kể.

“Anh à.” Dương Sóc cười cười, nghĩ nghĩ, nói: “Trương Quân, đi rèn luyện đi, các cậu cũng đi.” “các cậu” này đương nhiên là nói với Đổng Dương Thanh cùng Đổng Dương Hiền.

Ba người nghe vậy nhẹ gật đầu, sau đó đồng loạt đi tới.

Có ba người Trương Quân trợ giúp, áp lực trên người chàng trai lập tức giảm bớt, có thời gian cùng tinh lực lặng lẽ cười nói, “Ô, anh em, tổ hợp phong hỏa, thật đẹp trai!”

“Tên kia giữ lại thực lực.” Lúc bên cạnh không có người, Cố Diễm thản nhiên nói.

“Hả, thật sự!” Bộ dáng Dương Sóc vô cùng giật mình. Nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười.

Cố Diễm hiểu rõ liếc đối phương một cái, “Anh đừng nói anh không nhìn ra.” Đó là không có khả năng, dựa vào chuyện Dương Sóc cẩn thận tỉ mỉ, y không tin đối phương không phát hiện. Hơn nữa nếu đối phương đã xuất thủ, tin rằng cũng là coi trọng thực lực chàng trai kia, với lại theo trực quan mà nói, chàng trai kia mặc dù om sòm chút nhưng dường như cũng không đáng ghét.

“Ha ha…” Dương Sóc vui sướng cười, thần thần bí bí kéo Cố Diễm qua, “Cái kính nhìn đêm kia là đồ tốt, không biết cậu ta có nhiều hay không.”

Cố Diễm buồn cười nhìn vẻ mặt muốn làm kẻ cướp của Dương Sóc, nâng lên khóe miệng, “Cũng không cần quá nhiều, nếu anh muốn thì khiến cậu ta đưa cho anh là được.” Muốn gia nhập đoàn đội bọn họ, cũng nên có chút “tiến cống”.

Dương Sóc vô tội chớp chớp mắt, “Sao có thể như vậy được? Chúng ta là đoàn đội dân chủ, hơn nữa làm sao có thể yêu cầu đội viên thứ gì chứ, sẽ khiến anh bạn nhỏ vừa gia nhập cảm thấy trái tim băng giá.”

Cố Diễm giống như cười mà không phải cười nhìn Dương Sóc, không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia… hử? Khinh bỉ? Ừm? Buồn cười?

Dương Sóc nhếch miệng, kéo Cố Diễm qua nặng nề hôn lên môi đối phương.

Đây là trừng phạt! Tuyệt đối là trừng phạt! Nói là Dương Sóc hôn, không bằng nói là đang gặm cắn.

Cố Diễm chỉ là vừa bắt đầu thì ngẩn người, sau đó liền buông lỏng bản thân.

Mặc kệ Dương Sóc là hôn hay là gặm cắn, y đều rất vui sướng nhận lấy.

Dương Sóc không nhận được khoái cảm trừng phạt, nhếch miệng, mất hứng, “Diễm, em quá cưng chiều anh rồi.”

Cố Diễm chớp chớp mắt, “Không tốt sao?” Hắn làm gì, bản thân đều nhận lấy. Trước kia là như vậy, hiện tại cũng là như vậy, thời điểm trước kia đối phương không có tâm, thậm chí là chán ghét chính mình, bản thân đều có thể một mình tiếp nhận toàn bộ, mặc dù chỉ có ác ý. Mà hiện tại, trong lòng đối phương có mình, thói quen khiến bản thân lại một mình tiếp nhận toàn bộ, nhưng mà, người này thường đều dành cái tốt đẹp cho mình.

Nếu là tốt đẹp, là tình thú giữa hai người, như vậy tại sao y phải cự tuyệt?

Cố Diễm y cũng không phải người ngu, bố trí một tấm lưới thật lớn mới đem người này đến bên cạnh mình, mặc dù tâm tình đối phương là oán hận, nhưng mà thời gian có thể thay đổi tất cả, hiện tại, y đợi được rồi, không phải sao?

Cho nên, người thắng chân chính thật sự là bản thân!

Dương Sóc ngã vào trong lưới tình mình bện, hơn nữa bản thân nắm chắc việc khiến hắn cả đời cũng không thoát được…

“Được, đương nhiên được!” Dương Sóc lộ ra nụ cười rực rỡ, có cái gì tốt hơn chuyện bản thân được người yêu cưng chiều chứ?

Khi hai người nói chuyện thân mật, chiến đấu bên kia chấm dứt, bốn người cùng nhau đi tới.

Hai anh em Đổng Dương Thanh lên tiếng chào Cố Diễm liền tiến vào xe phía trước.

“Dương Hải.” Chàng trai mỉm cười vươn tay, Cố Diễm không nhìn, Dương Sóc cười bắt tay đối phương, “Dương Sóc.” Nói xong, còn nắm tay chàng trai lắc lư hai cái, một bộ thật hân hạnh gặp gỡ đối phương.

“A.” Chàng trai giật mình, sau đó cười, “Cậu cũng họ Dương à, ba trăm năm trước là người cùng tộc đi.”

Dương Sóc mỉm cười, “Thật vậy sao.”

Hai người nói chuyện khá vui vẻ, cuối cùng, Dương Hải tự nhiên mà lưu lại. Xe bên này thật sự không thể thêm người ngồi, vì vậy, đối phương đến chỗ bọn Trình Viễn bên kia.

“Cảm thấy người này thế nào?” Sau khi người lên xe bọn Trình Viễn, Dương Sóc mới nhàn nhạt hỏi Trương Quân.

Trương Quân nhẹ gật đầu, “Cũng không tệ lắm, thời điểm chiến đấu có hai lần tôi cố ý lộ khoảng trống phía sau lưng, cậu ta cũng phát hiện, kết quả thăm dò tương đối tốt, đương nhiên cũng có khả năng là cậu ta cố ý.”

“Cậu cảm thấy cậu ta cố ý biểu hiện sao?” Dương Sóc lại hỏi.

Trương Quân nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không có loại cảm giác này, cậu ta làm rất tự nhiên, hơn nữa, cậu ta cho người khác cảm giác không tồi, không giống loại người như vậy. A… có điều, có lẽ tôi không nên dùng hai chữ ‘cảm giác’ này.”

Dương Sóc cười cười, không nói gì, vỗ vỗ bả vai Trương Quân, “Được rồi, đi ngủ đi, chúng tôi tiếp tục gác đêm.” Bọn họ vốn đang tiến hành công tác gác đêm.

Trương Quân nhẹ gật đầu, cũng không từ chối, “Ờm, tôi vào trước đây.”

Sau khi Trương Quân lên xe, Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, cười, “Lạnh không?”

Cố Diễm lắc đầu, “Không lạnh, Còn anh? Nếu lạnh chúng ta cũng lên xe đi.”

Dương Sóc lắc đầu, “Vừa rồi vốn có chút lạnh, hiện tại mặc dù không hoạt động cũng không thấy lạnh nữa, Diễm, chúng ta lên trần xe nằm chút đi.”

Cố Diễm nhíu mày, trần xe? Đó cũng không phải nơi tốt lành gì, có điều đối với yêu cầu của Dương Sóc, chỉ cần không mang đến nguy hiểm cho đối phương y sẽ không phản đối, vì vậy gật đầu.

Hai người leo lên nóc xe, Dương Sóc nằm xuống, bởi vì không gian nhỏ, hơn nữa rất dễ trượt xuống, cho nên khi Cố Diễm cũng nằm xuống Dương Sóc liền ôm đối phương thật chặt, hơn nữa mỹ kỳ danh viết là: sưởi ấm.

Cố Diễm đương nhiên cười cười theo ý đối phương, hưởng thụ ấm áp và thân mật giữa hai người.

“Sắp đến nhà rồi, sao anh lại có loại cảm giác cận hương tình khiếp (sợ hãi khi gần quê hương).” Dương Sóc lẩm bẩm nói.

Cố Diễm chớp mắt nhìn, “Sao lại có loại cảm giác này?”

“A… anh cũng không biết.” Dương Sóc lắc đầu, “Sau khi trở về em sẽ bận rộn.”

Điểm này Cố Diễm ngược lại không phủ nhận, “Anh không muốn theo bên người em?”

“Anh cũng không phải họ Cố, danh bất chánh ngôn bất thuận.” Dương Sóc bĩu môi nói.

Mày Cố Diễm nhăn lại, màu mắt thâm thúy, nhìn Dương Sóc, hiển nhiên không vui vẻ rồi.

Dương Sóc khe khẽ thở dài, “Anh muốn cùng bọn người Trình Viễn tổ chức một đoàn.”

Cố Diễm rủ mi mắt xuống, không nói chuyện. Thân thể có chút cứng ngắc.

Dương Sóc đau lòng, dịu dàng hôn trán đối phương một cái, nâng cằm đối phương lên, lại hôn lên môi đối phương.

Môi Cố Diễm rất mềm, hơn nữa thật ấm áp, xúc cảm rất thoải mái, Dương Sóc có chút muốn ngừng mà không ngừng được.

Nhưng khi Dương Sóc càng muốn tiến một bước quấn quýt đầu lưỡi, Cố Diễm khẽ đẩy đối phương ra.

Dương Sóc híp híp mắt, mất hứng, Cố Diễm rất ít khi đẩy mình ra, vẫn là chủ đề vừa rồi của mình khiến đối phương không vui đi… ai….

Nét mặt Cố Diễm nói bình tĩnh cũng bình tĩnh, nói không bình tĩnh cũng không bình tĩnh nhìn Dương Sóc, “Dương Sóc, vì sao không thể đi theo bên người em, chúng ta cùng nhau làm việc, không tốt sao?”

“Aizzz…” Dương Sóc thở dài, “Tình huống Cố gia bên kia không biết thế nào, bất kể là tốt hay xấu, em trở về đều cần chỉnh đốn, anh đi theo… Diễm, anh cũng muốn có sự (chuyện) của mình.”

Nói là “sự” nhưng thật ra là sự nghiệp, hắn không ngại làm tiểu bạch kiểm, thật sự, đặc biệt tiểu bạch kiểm này là dành riêng cho Cố Diễm, nhưng mà, có thể có sự nghiệp của chính mình luôn tốt hơn không phải sao?

Huống chi, quan trọng nhất là, hắn biết rõ, đi theo bên người Cố Diễm, bản thân ngẫu nhiên sẽ xuất hiện “nhẹ dạ” kỳ thực sẽ ảnh hưởng đến Cố Diễm.

Cố Diễm là người đứng trên cao, là lạnh lùng, y suy nghĩ phương hướng và điểm xuất phát của sự tình khác với mình, bản thân có thể làm đoàn trưởng một dong binh đoàn, nhưng lại không làm được quân trưởng một quân đoàn, đây là khác biệt lớn nhất giữa mình cùng Cố Diễm, so với Cố Diễm, bản thân vẫn quá mềm lòng.

Nhược điểm của Cố Diễm chỉ có mình, hơn nữa quá quan tâm cảm thụ của mình, cho nên, đi theo bên cạnh ngược lại bất lợi với đối phương. Bởi khi y làm việc không tự giác sẽ nghĩ đến ý tưởng của mình, ở thời điểm tàn khốc sẽ không muốn để mình nhìn thấy mặt tàn nhẫn của đối phương, cứ thế mãi, Cố Diễm người gia chủ này có thể làm được gì chứ?

Cố Diễm mím chặt cánh môi không nói lời nào, Dương Sóc hung hăng ôm người vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.

“Diễm, đáp ứng anh lúc này đây đừng tùy hứng được không?” Dương Sóc nhẹ nhàng hôn tai Cố Diễm.

Một hồi lâu sau, Cố Diễm nhẹ nhàng mở miệng, “Nếu em không đáp ứng thì sao?”

“Vậy anh liền nghe theo em.” Dương Sóc trả lời không chút do dự.

Ánh mắt Cố Diễm lóe lóe, “Dương Sóc, anh lấy lui làm tiến.”

Dương Sóc cười lắc đầu, “Không, anh thật lòng, Diễm, nếu em không đáp ứng, anh đương nhiên nghe theo em.” Hắn thật sự thật lòng, mặc dù suy xét rất nhiều, nhưng nếu Cố Diễm thật không muốn, vậy thì thôi.

Cố Diễm nghe vậy bình tĩnh nhìn về phía Dương Sóc, lại thật lâu, y rốt cục nhẹ nhàng nói: “Được, em đáp ứng anh.”

Dương Sóc cong lên khóe miệng, trong mắt nhưng lại lóe lên đau lòng, “Đồ ngốc, chỉ là ban ngày làm việc không chung chỗ mà thôi, anh còn có thể không quay về sao?” Buổi tối, luôn ở bên nhau, hắn cũng không nỡ cùng Cố Diễm tách ra.

Ánh mắt Cố Diễm nhu hòa hai phần, chủ động vùi vào ngực Dương Sóc, “ừm” vài tiếng không thể nghe thấy.

Dương Sóc ôm người càng chặt thêm, “Diễm, anh thích em.”

Hắn muốn nói anh yêu em, nhưng tình cảnh lúc này, ưm, bầu không khí không phải tốt nhất, cho nên cầu yêu gì đó, vẫn là để sau đi, đợi trở lại thành phố J rồi nói. Hắn muốn lên kế hoạch thật tốt.

“Ừm.” Thân thể Cố Diễm mềm thêm hai phần, ý cười bên môi rất nhu hòa, Dương Sóc thích… rất tốt, không phải sao? Đầu, càng nhích tới lồng ngực đối phương vài phần.

Dương Sóc cảm thấy mỹ mãn ôm người mình vừa thổ lộ, chậm rãi thở sâu hít vào một hơi, “Diễm, anh thật sự thích em. Rất thích rất thích…”

“…ừm…” Thanh tuyến Cố Diễm hết sức nhu hòa.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây