Trạch Thiên Ký

156: Hằng ngày


trước sau

Editor: Bến
Vương Chi Sách là danh nhân thực sự trên đại lục này.

Nhất là đối với Yêu tộc mà nói, hắn có thể là một người nổi danh nhất.

Năm đó Bắc Phạt Ma tộc, hắn là phó soái của liên quân Nhân tộc cùng Yêu tộc, trên thực tế lại là người nắm quyền chỉ huy cao nhất.

Các tộc trưởng cùng yêu tướng có mặt nơi đây, không biết khi còn bé đã nghe qua biết bao câu chuyện về hắn.

Vương Chi Sách năm đó làm ra những chuyện kia, đã là truyền thuyết trong thế hệ của bọn họ, để cho bọn họ sinh ra vô hạn kính ý.

Nhưng, tựa như cái từ kính sợ, cùng kính ý làm bạn mà sinh chính là sợ hãi.

Chỉ có đã chết mới có thể là truyền kỳ, còn sống sẽ là áp lực, bởi vì hắn cuối cùng vẫn là Nhân tộc.

Lộc tộc thái công mới vừa nói Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh thầy trò có thể là đang diễn trò, rất khó làm cho người ta tin tưởng. Bởi vì nếu như đây là một bố cục, như vậy cái bố cục này quá mức phức tạp, dính dáng đến quá nhiều, ngay cả Thiên Thư lăng chi biến cũng chỉ là một phần trong đó mà thôi, ai có thể tạo thành một cái đại cục kinh thiên đến thế? Mạnh như Thương Hành Chu cũng không làm được.

Nhưng Vương Chi Sách còn sống.

Nếu như đây là bố cục mà hắn bày ra cho Nhân tộc, làm sao bây giờ?

Trong điện không khí khẩn trương đè nén, để cho Hùng tộc tộc trưởng cảm thấy có chút phiền não, hắn trầm giọng quát lên: "Nếu như Nhân tộc thực sự cường đại như các ngươi nói, âm mưu đáng sợ như thế, vậy các ngươi có nghĩ tới, một khi chúng ta phản bội, sẽ nghênh đón đả kích như thế nào hay không?"

Lộc tộc thái công cười lạnh nói: "Chỉ cần kết minh giữa chúng ta cùng Tuyết Lão thành trở thành sự thật, cho dù Nhân tộc tức giận như thế nào, có thể làm điều gì chứ? Nhiều nhất chỉ là phát mấy phong quốc thư thống mạ mấy câu mà thôi, chẳng lẽ bọn họ có đảm lượng đồng thời khởi xướng tiến công với chúng ta cùng Tuyết Lão thành ư?"

Mục phu nhân mặt không chút thay đổi nói: "Chiến tranh cần dũng khí, nhưng ban đầu từ trước đến giờ không liên hệ gì cùng dũng khí, mà là thời thế bắt buộc. Ta không thích chiến tranh, đề nghị hôm nay chính là muốn đại lục không lâm vào trong chiến hoải, đây cũng là nguyên nhân ta quyết ý kết minh cùng Tuyết Lão thành."

Nghe được hai câu này, trong điện trở nên càng thêm an tĩnh, tộc trưởng, yêu tướng ban đầu phản đối kết minh với Ma tộc không khỏi có chút dao động.

Sĩ tộc tộc trưởng híp mắt càng lúc càng chặt, rất khó phân rõ là kim tuyến liễu hay là lưỡi đao.

Hắn biết đến tình hình như hiện tại, cục diện đã dị thường khó khăn, nhưng nghĩ tới đêm qua nói chuyện với Tiểu Đức, hắn chỉ có thể tiếp tục kiên trì.

"Tuyết Lão thành! Thành ý, chúng ta đã nhìn thấy."

Hắn ngẩng đầu nhìn về Mục phu nhân hỏi: "Nhưng Ma tộc làm sao mới có thể tin tưởng chúng ta? Minh ước không có tín nhiệm, ta không cho rằng có quá nhiều ý nghĩa."

Mục phu nhân lẳng lặng nhìn hắn nói: "Ta nghĩ ngươi hẳn là rất rõ ý tứ của Thiên Tuyển đại điển."

Sĩ tộc tộc trưởng vẻ mặt không thay đổi, nói: "Chẳng lẽ thật muốn Lạc Lạc Điện hạ gả cho vị Ma Quân trẻ tuổi này ư? Chúng ta phải nghênh đón một vị Bệ Hạ Ma tộc ư?"

Đây là chất vấn sắc bén nhất của hắn cùng với các tộc trưởng, yêu tướng.

Nếu để cho Ma Quân cưới Lạc Lạc Điện hạ, đây chẳng phải đồng nghĩa tương lai Bạch Đế Bệ Hạ trở về tinh hải, Ma Quân sẽ trở thành Hoàng Đế Yêu tộc ư?

Mục phu nhân lẳng lặng nhìn Sĩ tộc tộc trưởng, nói: "Đám hỏi không có nghĩa là truyền thừa đế vị."

Hai tộc hoàng thất đám hỏi, từ trước đến giờ là thủ đoạn kết minh đơn giản nhất, hữu hiệu nhất.

Trong vài ngàn năm quá khứ , loại chuyện này không biết đã phát sinh bao nhiêu lần, có rất nhiều công chúa Yêu tộc đã từng được gả cho Tuyết Lão thành.

Trong điện tộc trưởng, yêu tướng cùng các đại thần đối với chuyện này có trình độ tiếp nhận tương đối cao, chẳng qua là lời nói này của Mục phu nhân, vẫn không có giải quyết vấn đề mấu chốt nhất.

Thế nhân đều biết, Bạch Đế Bệ Hạ cùng Mục phu nhân khó khăn trong việc sinh con nối dõi, nhiều năm trước chỉ có một con gái là Lạc Lạc Điện hạ.

Nếu như điện hạ được gả cho Tuyết Lão thành, Ma Quân đạt được thắng lợi cuối cùng của Thiên Tuyển đại điển lại không thể tới thừa kế đế vị, như vậy ai tới làm Bạch Đế đời sau?

Mục phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nói: "Tự nhiên là đứa con trai của ta cùng với Bệ Hạ này."

Nói những lời này, ánh mắt của nàng không có bất kỳ biến hóa, vẫn hờ hững cao xa, nhưng tự có cảm giác trang nghiêm thần thánh.

Tương tộc tộc trưởng vẻ mặt túc mục nói: "Chúc mừng Bệ Hạ, chúc mừng nương nương."

Các đại nhân vật Yêu tộc bị tin tức đột nhiên xuất hiện này làm cho khiếp sợ không cách nào nói thành lời, lúc này mới thanh tỉnh lại, vội vàng hành lễ, đưa lên chúc phúc cùng ca ngợi.

Sĩ tộc tộc trưởng lần nữa nhớ tới đêm qua nói chuyện cùng Tiểu Đức, không khỏi thở dài ở trong lòng, nghĩ thầm đã cố hết sức, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi kết cục sao?

Tương tộc tộc trưởng nhìn mọi người trong điện hỏi: "Mọi người còn gì muốn nói không?"

Một tiếng muộn hưởng, mặt đất chấn động bất an, bụi mù nổi lên.

Ánh mắt của Hùng tộc tộc trưởng trở nên có chút huyết hồng, quan sát Mục phu nhân trên chỗ cao nói: "Ta không còn lời nào để nói, nhưng ta vẫn phản đối."

Sĩ tộc tộc trưởng trầm mặc một lát, nói: "Ta cũng phản đối."

Ngay sau đó, một gã Hà tộc yêu tướng dũng mãnh trứ danh đứng dậy, cởi xuống nón giáp, mặt không chút thay đổi nói: "Ta phản đối."

Từ bắt đầu chuẩn bị Thiên Tuyển đại điển thủy chung vẫn duy trì trầm mặc Yêu tộc Thừa Tướng cũng đứng dậy, dùng thanh âm tang thương nói: "Ta muốn đích thân ra mắt Bệ Hạ, mới đồng ý."

"Ta cũng phản đối."

"Ta cũng vậy!"

Nghe thanh âm vang lên liên tiếp, vẻ mặt Tương tộc tộc trưởng không có bất kỳ biến hóa nào.

Mục phu nhân khẽ nhíu mày, trong đôi mắt sáng ngời như tinh thần không thấy bất kỳ tâm tình nào cả.

Nàng có chút bất ngờ, đến lúc này còn có nhiều thanh âm phản đối như vậy.

Nhưng chuyện này không có bất kỳ ý nghĩa.

Đây là ý chỉ của Bệ Hạ cùng nàng.

Hơn nữa đạo ý chỉ này được Tương tộc tộc trưởng cầm đầu trưởng lão hội ủng hộ.

Cho dù có chút tạp âm, làm sao có thể ảnh hưởng đến sông lớn thao thao chảy về tây?

...

...

Đình hội kết thúc, gần bốn thành tộc trưởng, đại thần, yêu tướng tỏ vẻ phản đối kết minh cùng Ma tộc, nhưng ý chỉ đã xuống.

Uyên Châu các vị đại học sĩ một trăm năm trước đã tham gia kinh đô đại triêu thí, cũng đang khẩn trương viết quốc thư chính thức.

Trong không khí tranh chấp khẩn trương đè nén thời gian rất lâu các đại nhân vật, đi ra thạch điện, muốn tạm thời nghỉ ngơi chốc lát.

Sau đó, bọn họ thấy được vị Ma Quân trẻ tuổi kia.

Trời xanh không mây, đài cao chạy dài như sợi chỉ, cây lê đơn độc, hắn dưới tàng cây.

Nón lá tàn phá đã được gỡ ra, rơi vào bên chân của hắn, gần bị hoa lê mai táng.

Mặt mũi tuấn mỹ, trắng như ngọc thạch, áo bào theo gió nhẹ động, tựa như sắp sửa bay đi.

Cảnh này người này, đẹp không sao tả xiết.

Có yêu tướng đầy cõi lòng sát ý nhìn hắn, tựa như sau một khắc sẽ phải xông qua.

Có tộc trưởng cảnh giác theo dõi hắn, tựa như sau một khắc sẽ xoay người rời đi.

Có đại thần tươi cười nhìn hắn, tựa như sau một khắc sẽ quỳ xuống.

Vô luận mang cảm xúc như thế nào, bọn họ cũng không thể không thừa nhận, đối phương thật sự là nhân vật rất giỏi.

Một vị Ma Quân một mình đứng trong hoàng thành của Yêu tộc, còn có thể bình tĩnh như thế, làm lòng người tín phục.

Tiếng lễ nhạc từ Kình Lạc đài phía dưới truyền đến.

Quan Cảnh đài không khí nhất thời trở nên nghiêm nghị .

Quốc thư đã thành.

Thiên Tuyển, đám hỏi, kết minh ba chuyện này chính thức tuyên bố.

Tuyên cáo thiên hạ.

Đúng lúc này, tiếng lễ nhạc thanh bỗng nhiên trở nên khẽ loạn .

Có thể là bởi vì tiếng bước chân.

Mười mấy cung nữ cùng nội thị đi tới trên Quan Cảnh đài.

Lạc Lạc đi phía trước nhất.

Nàng nhìn Ma Quân dưới cây lê.

Ma Quân cũng nhìn nàng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây