Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ

10: Chương 10


trước sau

Minh Bằng đứng bên nghe hai cô nàng hiếu thắng thách đố nhau chạy đua mà phát hoảng vì chân Linh Vy vẫn còn sưng tấy, anh không muốn Linh Vy lao vào cuộc đấu mà đã biết rõ kết quả sẽ thế nào. Hye Sun đã từng đạt huy chương vàng trong cuộc chạy đua sinh viên do trường tổ chức, chính vì biết thế mạnh của mình nên cô mới tự tin thách đấu với Linh Vy như vậy. Suy nghĩ trong giây nát anh quyết định lên tiếng:

-Hai người không cần chạy đua nữa, chúng ta thay vì đi xe đạp hãy ngồi du thuyền đi có được không? Dẫu sao thì anh và Linh Vy cũng không thông thạo ở đây cho lắm nên em có thể làm hướng dẫn viên cho bọn anh được chứ? Hye Sun biết rõ là Minh Bằng muốn giải vây cho Linh Vy nhưng đề nghị này của anh lại rất hợp tình hợp lý nên cô trao cho Minh Bằng cái liếc mắt đầy ngầm ý “Anh thật biết cách thoát hiểm, em bỏ qua cho anh lần này thôi nhé! Lần sau đừng hòng”. Cô lại nở nụ cười tinh nghịch:

-Vậy anh tính trả công cho hướng dẫn viên này cái gì đây?

- Ừm! Sau này em đến Đài Loan thì anh sẽ làm hướng dẫn viên cho em, thế nào? Công bằng quá phải không?

-Công bằng nỗi gì? Bắt người ta thành hướng dẫn viên bất đắc dĩ để gỡ bí cho người khác mà còn nói công bằng sao? –Hye Sun vờ xị mặt giận.

Minh Bằng cười lại với cái gật đầu thay cho lời cảm ơn. Linh Vy nãy giờ nghe hai người thỏa thuận mà chẳng để ý gì đến cảm giác của mình nên trong lòng cũng có chút giận dỗi. Cô hiểu nhầm tính toán của Minh Bằng, nghĩ rằng anh làm vậy là vì không muốn làm mất lòng cái cô Hye Sun kia, không nỡ bỏ Hye Sun lại một mình nếu chẳng may Hye Sun thua trong cuộc đua này. Nhưng không vì chút giận dỗi đó mà cô dễ dàng tạo cơ hội cho Hye Sun lộng hành. Linh Vy sấn tới khoác tay Minh Bằng.

Cả ba cùng bước đi về phía cửa ra vào, Linh Vy khoác bên tay phải Minh Bằng còn Hye Sun khoác tay trái, cả hai cùng giằng co anh nghiêng về phía mình. Minh Bằng ở giữa bị lôi đi kéo lại như vậy chẳng khác nào tội phạm đang bị áp tải, anh chỉ còn biết lắc đầu bất lực. Họ vừa ra đến cửa thì gặp Si Hoo và Chae Rim đi tới, Chae Rim nhìn Minh Bằng bị Linh Vy và Hye Sun giành giật như vậy cảm thấy rất khó chịu, ánh mắt cô thoáng qua tia nhìn ghen tuông nhưng ngay lập tức cô kiểm soát tâm lý và nở nụ cười thân thiện như không có gì xảy ra:

-Cả ba người định đi đâu vào buổi sáng sớm thế này?

-Chào hai người! Chúng tôi đang định đi du thuyền ngắm cảnh trên sông Hàn nổi tiếng của các bạn đây. –Minh Bằng trả lời

Si Hoo đảo mắt tìm không thấy Hạnh Như đâu, anh thắc mắc:

-Ruby đâu? Cô ấy không muốn đi sao?

-À! Lẽ ra tôi định chở Vicki đi dạo bằng xe đạp, xuống đây thì gặp Hye Sun và cô ấy cũng muốn đi nên mới đổi ý đi bằng du thuyền, sợ làm phiền cô ấy vào sáng sớm nên chúng tôi không gọi. – Minh Bằng phân trần với Si Hoo. Anh và Linh Vy muốn đánh lẻ đi dạo với nhau ai dè lại rơi vào tình huống tàu titanic đụng núi băng như thế này.

-Vậy hãy gọi cô ấy xuống tất cả chúng ta cùng đi anh thấy thế nào?

Đang bị hai cô nàng tra tấn hai bên cánh tay, nghe vậy Minh Bằng đồng ý ngay tắp lự:

-Ý kiến hay đó, để tôi gọi cho cô ấy.-Minh Bằng rút điện thoại gọi cho Hạnh Như.

Chae Rim nãy giờ đứng quan sát kỹ nhất cử nhất động của Linh Vy, cộng thêm lời giải thích của Minh Bằng với anh trai mình và hành động bỏ về cùng Linh Vy của anh tại buổi dạ hội tối qua, cô đã có thể đoán được vị trí của Linh Vy đối với anh là như thế nào. Nhưng con người cô từ trước tới nay đã muốn gì thì nhất định phải đạt cho bằng được. Không có chuyện chia sẻ với bất kỳ ai, dù là món đồ chơi nhỏ nhất từ hồi thơ ấu, những thứ cô sở hữu cũng phải độc nhất vô nhị, trên đời này cô ghét nhất là chuyện đụng hàng. Sau một hồi suy tính cô chợt nhớ ra Hiếu Cường tối qua đứng nói chuyện cùng Linh Vy, nhìn qua biểu hiện của anh ta cô biết ngay là anh có quan tâm đặc biệt với Linh Vy, nghĩ vậy cô nhẹ nhàng lên tiếng đề nghị: -Em thấy từ Đài Loan đến còn có giám đốc công ty Huỳnh Thị nữa, hay chúng ta gọi cả anh ta đến và cùng tổ chức một cuộc du ngoạn trên sông Hàn bằng du thuyền sau đó sẽ đi một số nơi khác nữa, mọi người thấy sao?

Si Hoo thấy em gái nói có lý thì lập tức tán thành:

-Phải rồi! nhân tiện đây với tư cách chủ nhà, chúng tôi xin chiêu đãi và giới thiệu với quý vị về văn hóa truyền thống đất nước chúng tôi._ Nói dứt lời Si Hoo tiến lại quầy tiếp tân yêu cầu họ liên lạc cho Hiếu Cường.

Không bao lâu sau cả Hạnh Như và Hiếu Cường đều có mặt. Tất cả cùng rời khỏi khách sạn và lên chiếc du thuyền màu trắng sang trọng, thuyền chạy với vận tốc vừa phải để du khách thưởng ngoạn phong cảnh hai bên bờ sông. Đứng trên du thuyền Si Hoo làm hướng dẫn viên đặc biệt cho Hạnh Như, trong khi đó Minh Bằng được Chae Rim và Hye Sun nhiệt tình làm hướng dẫn viên du lịch, hai cô thay phiên nhau giới thiệu chỗ này chỗ kia khiến Linh Vy dù đang đứng cạnh Minh Bằng nhưng lại cảm thấy mình lạc lõng vô cùng, cô chống hai tay dựa vào lan can thuyền nhìn ra xa với ánh mắt trống rỗng. Chae Rim ngầm quan sát vẻ mặt và tâm trạng của Linh Vy, trên mặt cô thấp thoáng nụ cười khẩy đắc ý.

Một lát sau thấy Hiếu Cường cứ nén nhìn Linh Vy không chớp mắt, Chae Rim tiến lại gần bắt chuyện:

-Có phải anh rất quan tâm tới cô ấy không?_ Chae Rim đứng dựa vào lan can trước mặt Hiếu Cường và ánh mắt nhìn về phía Linh Vy ám chỉ.

Hiếu Cường thoáng đưa mắt xuống dưới và ngay lập tức ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Chae Rim như để xác định họ cùng chung chí hướng, trên môi anh nở nụ cười nhạt có như không, bất cần và nham hiểm:

-Cô quả là người tinh ý! Tôi không nhầm thì cô cũng rất quan tâm tới anh ta thì phải?

-Anh cũng tinh ý kém gì tôi đâu._ Chae Rim trả lời Hiếu Cường rồi xoay người nhìn ra xa, giọng nói nhẹ nhàng của cô tiếp tục hòa trong gió cùng tiếng sóng nhẹ nhàng du dương:

-Đúng vậy! Nếu tôi là anh thì sẽ không chỉ đứng từ xa mà nhìn cô ấy như vậy, tôi luôn biết tạo cơ hội cho chính mình.

Chae Rim để lại lời nói đầy khiêu khích cho Hiếu Cường, cô quay lại chỗ Minh Bằng và ngoảnh mặt nhìn lại Hiếu Cường với ánh mắt và cái gật đầu mang hàm ý đồng tình, Hiếu Cường cũng đáp lại cô với nụ cười ngụ ý nham hiểm.

Linh Vy sau một hồi đứng nhìn xuống mũi tàu rẽ sóng chạy bỗng cảm thấy nôn nao chóng mặt, cô lặng lẽ bỏ vào trong buồng lái ngồi. Nhìn sang phòng bên cạnh cô thấy bàn ăn đã được dọn ra với nhiều món được bài trí vô cùng đẹp mắt, cô bước vào phòng ăn và thấy trên bàn bày vừa rượu nhẹ lẫn nước ngọt và nước lọc. Thấy túi xách của Chae Rim đặt trên một chiếc ghế, Linh Vy đoán đây là vị trí cô ta sẽ ngồi, nhìn vào lon coca đặt trên bàn ở vị trí của Chae Rim, đôi mắt đen láy của cô bừng sáng cùng nụ cười bí ẩn, cô cầm lấy lon coca sóc lắc thật mạnh hết sức có thể và lại đặt vào vị trí cũ. Khi cô xong việc và vừa rút tay về thì cũng là lúc Hiếu Cường bước vào:

-Linh Vy! Em làm gì ở đây vậy? Sao không ra ngoài ngắm cảnh cùng mọi người?

Linh Vy giật mình và có chút bối rối vì không biết Hiếu Cường có nhìn thấy hành động vừa rồi của cô không? -À! …Em hơi chóng mặt nên vào đây ngồi nghỉ. _ Linh Vy giả vờ ôm đầu.

-Em không sao chứ? Để anh nói với người phục vụ lấy thuốc cho em._nói rồi Hiếu Cường đi tìm người phục vụ.

Lúc này mọi người cũng được thông báo đồ ăn đã chuẩn bị xong nên kéo nhau vào phòng ăn để thưởng thức bữa sáng ở đây. Hiếu Cường trở lại với vỉ thuốc trên tay và anh rót nước đưa cho Linh Vy uống. Minh Bằng từ ngoài bước vào sau cùng nhìn thấy cảnh tượng đó thì nụ cười đang nở trên môi anh cũng tắt dần và nét mặt thay đổi nhanh chóng anh tiến lại ngồi cạnh Linh Vy hỏi han:

-Em không khỏe sao? Đau ở đâu vậy? Sao không nói với anh lại lặng lẽ bỏ vào đây một mình?

-Anh bận như vậy em làm sao mà làm phiền anh được? _Linh Vy nói với chất giọng lạnh nhạt

-Anh xin lỗi! _ Minh Bằng ghé sát vào Linh Vy nói nhỏ đủ để hai người nghe

Linh Vy không nói gì, cô cúi xuống bàn đưa tay xoay xoay chiếc ly đặt trên bàn. Mọi người đều ngồi vào vị trí và ăn uống vui vẻ, Hiếu Cường gắp vào đĩa ăn của Linh Vy một miếng gỏi cá Hồi bọc cơm. Minh Bằng ngồi bên lạnh lùng lên tiếng:

-Linh Vy! Không ăn được gỏi cá sống._Minh Bằng nói dứt lời thì cũng là lúc Linh Vy gắp miếng gỏi cá chuyển sang đĩa của anh và nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.

Cả Hiếu Cường và Chae Rim cùng liếc nhìn nhau với ánh mắt ghen tỵ. Chae Rim cảm thấy cổ họng mình khô khan bực bội cô với lon coca trên bàn khui lắp để uống nhưng không ngờ lon nước bị sóc nén ga nên phụt thẳng vào mặt cô:

-Áaaaa!.....tất cả đều bất ngờ nhìn lên khuôn mặt Chae Rim bị bọt coca bắn một màu nâu đen phủ kín, ngay cả mái tóc và bộ quần áo cô đang mặc cũng bị ảnh hưởng nặng nề, ai cũng ngạc nhiên ngơ ngác trước tình huống này, chỉ riêng Linh Vy là không cảm thấy bất ngờ. Cô cúi xuống nâng ly nước nên uống để che dấu nụ cười đắc ý của mình nhưng những điều đó không thoát khỏi ánh nhìn hồ nghi của Chae Rim.

Hye Sun ngồi bên lấy giấy và khăn trên bàn giúp Chae Rim lau qua nước bắn trên tóc và mặt, sau đó cô vào nhà vệ sinh để rửa tay và dặm lại phấn trang điểm. Ánh mắt Chae Rim nhìn vào gương giận dữ, hai hàm răng cô nghiến chặt lại:

-Không ngờ con nhỏ này ranh mãnh như vậy. Được rồi! hãy đợi đấy tôi sẽ cho cô biết thế nào là bản lĩnh của tôi, mấy trò ngu ngốc này không là gì với tôi đâu.

********************

Sau khi ăn sáng xong cả đoàn kéo nhau lên bờ rồi lại tiếp tục rồng rắn đưa nhau lên núi Kang Nam đi cáp treo ngắm toàn cảnh phía dưới thành phố Seoul phồn hoa, do địa hình của Hàn Quốc chủ yếu là đồi núi và sông biển nên nhìn bốn xung quanh nơi đây được bao bọc bởi những rừng cây xanh mát, cây cối cũng rất đa dạng đủ màu sắc xen kẽ lẫn nhau tạo nên những cảnh quan kỳ thú, hùng vĩ vô cùng đẹp mắt.

Cáp treo dừng lại ở quảng trường chính, nơi đây có phòng chiếu phim và tháp ngắm cảnh qua kính thiên văn. Minh Bằng kéo tay Linh Vy đến bên một ống kính cả hai cùng chụm đầu vào ngắm cảnh chỉ trỏ cười nói, Hye Sun phần vì mệt nên tìm chỗ ngồi dựa nghỉ ngơi, còn Hạnh Như cùng Si Hoo đi lòng vòng rồi rẽ vào đường mòn dẫn lên đỉnh núi. Chỉ còn lại Chae Rim và Hiếu Cường ngồi trò chuyện qua loa rồi Hiếu Cường cũng rời đi tìm chỗ ngồi thư giãn uống café ở một quán gần đấy. Tất cả hẹn nhau sẽ gặp lại vào bữa trưa ở đây. Minh Bằng và Linh Vy ngắm hết hướng này lại xoay ống kính chuyển qua hướng khác. Đột nhiên Linh Vy ôm bụng ngồi thụp xuống nhăn nhó. Minh Bằng thấy vậy vội vã hỏi:

-Em sao vậy? Đau bụng phải không?

-Tự dưng em đau bụng quá, chắc tại đồ ăn trên thuyền vừa nãy không hợp. Anh ở đây chờ em một lát._ nói rồi Linh Vy vội vàng ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.

Minh Bằng đứng ở ngoài đợi một lúc khá lâu mà không thấy Linh Vy ra anh nóng ruột chạy đến chỗ Chae Rim cầu cứu:

-Chae Rim à! Em vào toilet xem Linh Vy có sao không giúp anh được không?

-Sao vậy? Cô ấy có gì không ổn sao?

-Cô ấy kêu đau bụng và đã vào trong đó khá lâu rồi mà không thấy trở ra, anh sợ cô ấy bị ngất hay làm sao ở trong đó mà anh thì không thể vào phòng của nữ giới được, em đi giúp anh nhé!

Chae Rim thấy cơ hội trả thù Linh Vy đã tới cô đồng ý vào đó ngay lập tức và tìm cách đẩy Minh Bằng đi chỗ khác:

-Được! Em sẽ vào xem cô ấy có sao không? À! Em nghĩ cô ấy đau bụng như vậy thì anh nên đi mua thuốc cho cô ấy uống đi.

-Ở đây có hiệu thuốc sao?

-Anh đi xuống phía dưới kia một chút sẽ có hiệu thuốc đó, anh đi đi em vào xem cô ấy thế nào đây.

Minh Bằng không chút nghi ngờ anh vội vã chạy đi ngay. Trong khi đó Chae Rim đứng ngoài cửa chờ Linh Vy ra, khi thấy Linh Vy bước ra cô lại gần bằng chất giọng thiện cảm và đầy quan tâm hỏi han:

-Vicki! Cô không sao chứ? Bụng cô thế nào rồi?

-À! Tôi không sao cảm ơn cô! Bụng tôi đỡ nhiều rồi. _ Linh Vy đảo mắt ngó nghiêng tìm Minh Bằng

Chae Rim hiểu ý Linh Vy muốn tìm Minh Bằng và cũng chúng mưu đồ tính toán của mình nên cô lại gần lên tiếng:

-Cô tìm Alec phải không? Anh ấy lo cho cô nên chạy đi mua thuốc rồi.

-Anh ấy đi hướng nào vậy? Tôi không sao, đâu cần phải uống thuốc chứ?

-Anh ấy đi hướng này đó._ Chae Rim chỉ tay vào con đường mòn dẫn xuống núi

-Cảm ơn cô! Vậy tôi xuống tìm anh ấy đây!

-Cô đi cẩn thận nhé!

Khi thấy Linh Vy không ngần ngại đi thẳng vào con đường mà cô đã chỉ, Chae Rim chợt cắn môi, một chút hối hận thoáng qua trong ý nghĩ của cô nhưng rồi ngay lập tức cô tự chấn tĩnh mình “ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, cô ta đi vào đó mà không thấy người rồi sẽ quay trở ra ngay thôi. Chỉ là vất vả đi lại một chút thôi mà”. Cô ngồi xuống ghế đá gần đó nghỉ ngơi, trên môi cô nở nụ cười gian xảo đắc ý. Một lát sau từ đằng xa nhìn thấy Minh Bằng mua thuốc quay lại cô vờ chạy lại hỏi:

-Alec! Anh và Vicki không gặp nhau sao? Cô ấy muốn đi tìm anh và đã đi xuống phía dưới đó.

Minh Bằng nghe Chae Rim nói mà muốn rụng tim, anh lập tức chạy quay lại tìm Linh Vy, giữa dòng người đông đúc anh cố gắng bật người lên tìm bóng dáng cô. Nhưng anh đâu biết được rằng Linh Vy đang đi vào một con đường mòn nguy hiểm khác. Linh Vy tiến sâu vào phía trong con đường mòn phủ đầy lá khô rụng, dẫn đến dãy núi um tùm cây cối, gai góc mà vẫn chẳng thấy một bóng người, xung quanh im ắng không một tiếng nói, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, vi vút nghe đến rợn người. Cô đi đến một ngã rẽ giữa hai con đường nhỏ, một là đường dẫn xuống chân núi và đường còn lại là tiến sâu vào trong khu núi bị sạt nở. Sau một hồi phân vân Linh Vy không biết nên đi theo hướng nào, cuối cùng cô lựa chọn con đường tiến sâu vào khu núi bị sạt nở mà không biết rằng ở ngay cạnh đó có cột biển báo “ KHU VỰC NGUY HIỂM” đã bị lá cây che khuất đi một phần. Đi được một đoạn khá xa thì cô bước hẫng chân, không kịp bấu víu vào một cành cây nào:

-Áaaa! …Linh Vy bị tượt lăn xuống vực, điện thoại bị văng ra khỏi túi, chiếc nơ cài tóc bị bật ra mắc lại trên cành cây.

Về phần Minh Bằng anh chạy khắp nơi tìm cô trong lo sợ, không hiểu sao linh tính anh mách bảo điều chẳng lành. Đã đến giờ ăn trưa nên tất cả đều trở về địa điểm hẹn nhau, duy chỉ có Linh Vy là không thấy đâu. Bản thân Chae Rim cũng bắt đầu cảm thấy lo sợ khi mỗi lần cô bắt gặp ánh mắt oán trách của Minh Bằng nhìn mình, nhưng cô lại không đủ can đảm thừa nhận mọi chuyện. Tất cả đều lo lắng chia nhau đi tìm, để rồi lại trở về nhìn nhau với cái lắc đầu bất lực. Si Hoo đã nhờ đến sự hỗ chợ của đội tìm kiếm cả trên không và mặt đất, trời đã bắt đầu tắt nắng mà vẫn không có tin tức gì. Minh Bằng tự dằn vặt mình vì đã để cô lại một mình, trong lúc anh đang đứng ngồi không yên thì anh chợt nhận ra con đường mòn ngay đây chưa có ai vào tìm Linh Vy đến một lần. Minh Bằng không ngần ngại, anh lập tức lao vào lối mòn đó. Hiếu Cường cũng chạy vào sau, hai người mỗi người chia một hướng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây