Bọn họ đều đang nỗ lực vì nhau.Nhớ thì nhớ song trong nhà còn có mặt chín người khác đó, nếu bị họ nhìn thấy được, Trương Mạn muối mặt chắc luôn. Cô khóa trái cửa để chắc chắn sẽ không có ai đẩy cửa đi vào, bấy giờ mới đi tới trước mặt cậu thiếu niên dưới ánh mắt u ám của anh. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. —— “Bạn trai ơi, thật ra em không muốn rời xa anh dẫu chỉ một phút, nhưng em càng không muốn sau này phải xa anh thời gian dài như vậy… em muốn học cùng một trường đại học với anh, tương lai em muốn ở bên cạnh anh, mãi không rời xa anh.
Chờ chúng ta lớn, chúng ta vẫn ở bên nhau, kết hôn, sinh con sau đó sống bên nhau trọn đời.
Chờ khi anh trở thành ông cụ tóc bạc phơ, em trở thành bà cụ nếp nhăn đầy mặt, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài xem tuyết, anh nhé?” Cậu thiếu niên nghe những lời cô nói, đáy mắt sâu thẳm cuồn cuộn sóng. Hóa ra từ trước đến nay cô không hề nói suông. Cô dùng tất cả hành động để chứng minh cho anh thấy cô muốn ở cạnh anh cả đời. Cậu thiếu niên bỗng nhớ đến buổi tối mấy hôm trước Nick lại đứng bên giường anh, nói chuyện với anh. Cậu ta hằn học chất vấn anh rằng phải chăng vì có bạn gái nên không muốn qua lại với bạn bè nữa.
Cậu ta còn thẳng thừng chế nhạo anh là đứa nhỏ không ai đau không ai yêu, chẳng bao lâu nữa bạn gái cũng sẽ chán ghét anh. Thậm chí cậu ta còn nói với anh: “Cậu xem đi, không phải hai ngày nay Mạn Mạn của cậu không quan tâm đến cậu sao? Lý Duy, cậu tin tôi đi, chỉ có tôi và Janet mới mãi mãi ở bên cậu, Trương Mạn lừa cậu đấy, chả bao lâu nữa cô ấy cũng sẽ vứt bỏ cậu thôi.” Trong lúc mơ màng, hình như anh đã tức giận một lần, hét lớn bảo cậu ta im miệng, còn ném bình hoa trong phòng về phía cậu ta. Tiếng bình hoa vỡ vụn vang lên khiến anh lập tức tỉnh táo, chỉ có căn phòng toang hoang. Sau đó anh không ngủ suốt đêm, rõ ràng anh cảm thấy lòng mình rất kiên định, biết rõ Mạn Mạn không như vậy nhưng loại cảm giác vô lực và đau lòng này lại kéo mạnh anh xuống dưới. Trong bóng tối, anh điều chỉnh hơi thở của mình hết lần này đến lần khác, điều chỉnh tinh thần sa sút và uể oải khó kiểm soát ấy, sáng sớm ngày hôm sau anh thay đổi một nụ cười hoàn hảo nhất rồi tới trường gặp cô. Chứng hoang tưởng của anh vốn chưa khỏi, chuyện như vậy dường như cứ cách mấy ngày sẽ xảy ra một lần, hoàn toàn không thể kiểm soát.
Có khi là Nick, lại có khi là Janet, thậm chí thỉnh thoảng mộng du anh sẽ rơi vào trạng thái hoang mang, không biết liệu bọn họ là thật hay giả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô, liền có một ranh giới rõ ràng giữa sự chân thật và giả dối. Như thể cô đã hóa thành thước đo nhận định thế giới này của anh.
Đồng thời những điều liên quan đến cô chính là sự chân thật, mà đối lập với cô chính là giả dối.
Anh cố gắng hết sức khiến bản thân luôn tỉnh táo, cho dù lúc một mình dẫu bối rối đến đâu anh cũng phải tỉnh táo đứng bên cạnh cô. —— Anh và cô, bọn họ đều đang nỗ lực vì nhau. Trương Mạn vừa nói vừa đưa hai tay lên, phủ lên vai cậu thiếu niên, nhẹ nhàng ấn xuống. Vẻ mặt anh không rõ, hô hấp có chút nặng hề, song vẫn ngoan ngoãn cúi đầu phối hợp với động tác của cô. Anh bình tĩnh nhìn cô. Quả nhiên, Mạn Mạn của anh hơi nhón chân, dịu dàng khẽ run rẩy nhưng vội vã dán lên khóe miệng anh, mang theo sự nhiệt tình giống như anh vậy. Môi cô thơm và mềm, vòng eo nhỏ nhắn, trên người mang theo hương sữa tươi mát khó thể miêu tả bằng lời… cậu thiếu niên hơi hé mắt, nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn của cô lềnh bềnh chút ráng hồng. Tất cả đều giống như giấc mơ đêm qua, trong mơ sắc mặt cô càng hồng hơn bây giờ, hơi thở càng loạn hơn bây giờ… Màu sắc đôi ngươi của cậu thiếu niên quánh lại, ôm chặt cô gái của anh khiến nụ hôn dịu dàng này thêm sâu hơn. … Chờ sau khi hai người tách ra thì đã ấy phút tiếp, Trương Mạn đỏ mặt buông anh ra, đẩy đẩy ngực cậu thiếu niên: “Buông em ra, em còn phải rửa dâu nữa.” Cậu thiếu niên lưu luyến thơm lên má cô mấy cái, thở thật sâu để kiềm chế ngọn lửa đang bành trướng trong ngực. “Ừm.” Hai người bình tĩnh một lúc, rửa sạch dâu tây, Trương Mạn lại bổ thêm dưa hấu và dưa bở trong tủ lạnh, xếp thành một đĩa hoa quả lớn rồi cùng nhau mang vào thư phòng.
Lúc cô đi vào phòng còn hơi xấu hổ, chỉ bổ mấy miếng hoa quả nhưng thời gian quả thật rất lâu… may mà sau khi đi vào liền thấy các bạn đều đang tự giải đề, giống như không hề để ý, bấy giờ mới thở hắt ra một hơi. Cô đặt đĩa hoa quả lạnh xuống giữa bàn ăn để mọi người đều có thể với tay tới. Sau đó, cậu thiếu niên cũng đi vào. “Nếu hôm nay mọi người đều có mặt đủ, vậy tôi sẽ giảng tiếp phần còn lại của hiện tượng nhiễu xạ Fraunhofer cho xong, như vậy nội dung chương Quang học đã kết thúc.” Vừa nói anh vừa đẩy cái bảng đen tới, tự cầm một viên phấn đứng trước bảng đen. Mọi người: Được thôi, bổ xong hoa quả liền có tâm trạng giảng bài rồi kìa… “Còn nhớ nguyên lý Huygens chúng ta đã học ở tiết trước không? Hiện tượng nhiễu xạ Fraunhofer chính là dùng nguyên lý Huygens để truyền một sóng trường qua khẩu độ hoặc khe hẹp tạo ra những vân giao thoa lan tỏa về mọi phía…” Bầu trời ngoài cửa sổ u ám, mưa vẫn rền như cũ, tiếng sấm to lớn và tiếng mưa đìu hiu đã chặn đứng phần náo động khác của trần thế. Trong thư phòng rộng rãi, đèn chùm lộng lẫy tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hai cái bàn lớn, một cái bảng nhỏ có thể di chuyển, mười một người, một người giảng, mười người nghe. Giọng của anh không to như tiếng sấm đang đánh ầm ầm ngoài cửa sổ, nhưng mỗi người đều nghe rất nghiêm túc. Trương Mạn khá vui vẻ. Hôm qua lúc cô nói cho Tề Lạc Lạc kêu cô ấy hỏi những bạn học còn lại, những tưởng không dễ gì mới có được một ngày nghỉ rảnh rỗi, hẳn sẽ không có bao nhiêu người đồng ý đến. Song sự thật lại nằm ngoài dự liệu của cô. Mặc dù ngày nào họ cũng phàn nàn chỉ còn nửa tháng nữa là hết kỳ nghỉ hè, mặc dù ngày nào cũng ầm ĩ được nghỉ nhất định sẽ thế này thế này, nhưng bọn họ đều đã đến cả. Ngay cả ba tên ngốc ngày hôm qua hò hét muốn làm tổ cả ngày trong quán net cũng đến, mang theo một cuốn sách ôn dày cộp, ngồi ngay ngắn ở đây, cùng nhau xem sách, giải đề. Mười một người, có mười một lý tưởng giống nhau, cũng có mười một lời hẹn ước ngầm giống nhau. Thanh xuân luôn là khoảnh khắc khiến người ta khó quên, có người có lẽ vì một đoạn tình cảm giấu trong lòng, có người có lẽ vì mộng tưởng tràn trề nhiệt huyết sục sôi, song phần hơn, chính là vì khoảng thời gian ngây ngô trong sáng đó bản thân đã từng nỗ lực hết mình cống hiến trái tim thuần khiết cho đam mê. Cuộc đời quá phức tạp, quá dài nên quá khó để có thêm quãng thời gian như vậy, thuần khiết đến mức chỉ có một mục tiêu duy nhất. … Đầu tháng chín, cuối cùng hai tháng nghỉ hè đã kết thúc, trong lúc mấy đứa tiểu học và trung học khai giảng thì đám Trương Man chính thức trở thành học sinh lớp mười một.
Thậm chí đi trên đường cũng có dăm đàn em đáng yêu kêu cô là đàn chị. Và vòng loại cuộc thi Vật lí năm nay cũng đến đúng dự kiến. Tất cả các thí sinh đăng kí thi ở thành phố N đều tập trung thi ở trường Nhất Trung, trường học đã bố trí xong trường thi từ sớm, chỗ ngồi được xếp ngẫu nhiên. Lần này Nhất Trung có rất nhiều học sinh tham gia thi vòng loại, không chỉ hai lớp lớp cạnh tranh Vật lí mười một và mười hai mà khá nhiều bạn không chọn con đường thi tranh giải mà chọn thi đại học cũng đến thử vận may. Thí sinh của trường Nhất Trung có hai lớp, cộng thêm mấy trường cấp ba khác của thành phố N, thành thử cả thảy có hai, ba trăm người được xếp vào bảy trường thi. Bởi vì kết quả cuộc thi liên quan đến tự chủ tuyển sinh, thậm chí là đề cử nên bộ giáo dục giám sát rất chặt chẽ, mỗi trường thi đều có hai giám thị cộng với camera độ phân giải cao đặt ở trước và sau phòng học. Vị trí ngồi của mỗi thí sinh đều cách nhau rất xa, không cho phép bất kì khả năng gian lận nào. Trương Mạn trùng hợp được chia cùng trường thi với Tề Lạc Lạc, ngồi trước cô.
Ba mươi phút trước giờ thi mọi người đều đã ngồi vào chỗ, cô trông thấy Tề Lạc Lạc đi vệ sinh tận ba lần. Trương Mạn quay qua thấy sắc mặt tái mét của cô ấy, không khỏi có chút lo lắng. “Sao thế Lạc Lạc, bụng không thoải mái à?” “… Không có, tôi chỉ hơi căng thẳng thôi, tối qua còn một đề vẫn chưa giải được.” Trương Mạn thở dài trong lòng, cô gái này quá nhát gan, tố chất tâm lý kém, ai cũng biết, điều kị nhất trước khi thi chính là nghĩ đến mấy câu hỏi mà mình không giải được kia. Nghĩ cũng vô dụng, sẽ chỉ khiến bản thân ngày càng căng thẳng hơn mà thôi. Cô nắm tay cô ấy an ủi, phát hiện lòng bàn tay cô ấy đổ đầy mồ hôi lạnh. “Lạc Lạc, hôm qua cũng có vài đề tôi không biết nhưng chúng không hề liên quan gì đến cuộc thi hôm nay cả.
Đề thi lần này đơn giản hơn đề chúng ta thường luyện nhiều, chắc chắn cậu sẽ không sao đâu, yên tâm đi.
Nếu cậu thật sự căng thẳng vậy hít hãy hít thở sâu một vài lần sẽ tốt hơn đấy.” Tề Lạc Lạc gật gật đầu rồi hít thở sâu vài lần như lời cô nói, quả nhiên, phiền muộn lấp đầy ngực dường như vơi đi mấy phần.
Trong lòng cô ấy có chút được an ủi, nhưng nếu nói hoàn toàn không căng thẳng thì là không thể, chỉ có thể nhắm mắt gắng gượng. Trong trường thi, những học sinh lớp mười một của trường khác cũng thoải mái như bọn họ, người cần trò chuyện thì trò chuyện, người thích quay bút thì quay bút, hoàn toàn xem cuộc thi này là chuyện vặt vãnh, chỉ xem như một ngày dạo chơi ở Nhất Trung.
Dù sao bọn họ đều cảm thấy người thật sự muốn tham gia cuộc thi lần này là mấy đàn anh đàn chị khối mười hai, bọn họ chỉ tới thò dử nước mà thôi. Năm phút trước khi cuộc thi bắt đầu, hai giám thị bắt đầu phát đề, đề thi được niêm phong trong túi giấy da bò ngay ngắn, có dán tem niêm phong của bộ giáo dục, chỉ có vào lúc này mới có thể xé tem. Chín giờ tiếng chuông vang lên, cuộc thi chính thức bắt đầu. Cuộc thi kéo dài từ chín giờ sáng đến mười hai giờ trưa, tổng cộng là ba tiếng đồng hồ, cuộc thi khác với những cuộc thi thông thường.
Cho dù cuộc thi tổng hợp(*) của kỳ thi đại học cũng chỉ hai tiếng rưỡi mà thôi. (*) Gồm ba môn: Vật lí, Hóa học, Sinh học kéo dài 150’. Thoạt đầu Trương Mạn nhìn đề thi một lượt, tổng cộng có mười tám câu hỏi với điểm tối đa là hai trăm, giống với những đề thi cô đã làm trước đó. Có bảy câu hỏi trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, còn lại đều là câu hỏi tính toán. Phần lớn nội dung đề thi đều nằm trong chương Cơ học và Điện từ học, Quang học và Nhiệt học chiếm ít hơn. Sau khi xem xong hình thức phân bố các dạng câu hỏi, thoáng đánh giá sơ bộ các câu hỏi khó rồi mới bắt đầu làm bài. Một cuộc thi dài ba tiếng thật sự có chút mệt mỏi, thật ra trên dưới hai tiếng một chút là cô đã giải gần xong tất cả các câu hỏi rồi, chỉ còn mỗi câu hỏi cuối tổng hợp giữa Cơ học và Điện từ học là hơi hóc búa thôi. Song lần này Trương Mạn ngoan ngoãn ngồi hết ba tiếng đồng hồ mà không nộp bài trước. Đợi khi cuộc thi kết thúc, cô ngồi tại chỗ chờ giáo viên thu bài xong mới ra khỏi trường thi, đi thẳng vào phòng học nhỏ.
Quả nhiên, cậu thiếu niên đang ngồi im cạnh cửa sổ, trong tay cầm một bài luận văn đang đọc. Có lẽ anh đã nộp bài trước. Ngoài anh, một số bạn học khác cũng đã trở lại, vẻ mặt đều rất nhẹ nhõm. Trương Mạn thở phào một hơi, phỏng chừng chắc không có chuyện gì lớn cả. Chưa tới mấy ngày đã có kết quả thi, kết quả nằm trong dự liệu của cô, mười một người bọn họ đều vượt qua vòng thi loại, có tư cách tham gia vòng bán kết diễn ra vào tháng mười. Trong trường cũng có kha khá bạn thông qua vòng thi loại, tất cả học sinh của lớp cạnh tranh Vật lí mười một cũng đậu. Trương Mạn hoàn toàn không bất ngờ, dù sao vòng loại không có bao nhiêu khó, độ khó na ná những câu hỏi cuối trong đề thi đại học, không có nhiều nội dung vượt cấp. Ranh giới thật sự, còn phải xem vòng bán kết vào tháng sau..