Chiếc xe đang tăng tốc trên con đường rộng rãi đến khách sạn, khi sắp đến gần khách sạn, qua khoé mắt tài xế liếc nhìn về hướng ghế sau. Vách ngăn phía trước và phía sau được nâng lên, anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhưng xét việc phu nhân trước mặt bạn cùng phòng trêu chọc ông chủ, anh ta khó đảm bảo tại thời điểm này bên trong sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nếu không anh ta giảm tốc độ của xe xuống một chút? Tài xế nghĩ vậy liền đạp nhẹ phanh để xe ổn định hơn, anh ta cảm thấy không có tài xế nào ân cần và cẩn thận hơn mình. Trở về anh ta phải báo cáo với thư ký Khâu, nhờ thư ký Khâu tìm ông chủ tăng lương cho mình. Không lâu sau, giọng nói trầm thấp của ông chủ phát ra từ micro nối với ghế sau: "Lái nhanh lên." Sống lưng tài xế hơi cứng ngắc, vội vàng đáp: "Vâng, Mộ tổng." Anh ta nhấn ga tăng tốc, đầu óc còn đang phân tích giọng nói vừa rồi của ông chủ, nghe có vẻ khá nghiêm túc, nhưng khi cẩn thận ngẫm thử, lại có chút không kiên nhẫn bị đè nén. Chẳng lẽ vừa rồi anh ta suy nghĩ quá nhiều, phía sau hai người đều không có làm ra chuyện gì? Tài xế không dám suy nghĩ nhiều, tập trung lái xe. Ngồi ở ghế sau xe, Mộ Du Trầm dựa vào trên lưng ghế, vươn tay cởi cà vạt, cởi một cúc áo sơ mi trên cùng, khóe mắt liếc nhìn sang một bên.
Cô gái đang dựa vào góc với đôi mắt nhắm nhẹ, ngủ say. Mộ Du Trầm chưa bao giờ thấy một người biết tra tấn như vậy trước đây, đẩy anh vào thời điểm quan trọng rồi còn say khướt hét lên, muốn ngủ. Anh không để cô ngủ cô liền cắn vào vai anh qua lớp quần áo, lực còn rất mạnh. Mộ Du Trầm nhìn khuôn mặt say ngủ yên bình đó, trong lòng bồn chồn không yên lấn át anh, anh rất muốn đánh thức cô dậy, kéo cô lại bắt nạt, nhưng cuối cùng lại không đành lòng. Rất nhanh đến khách sạn, tài xế lái xe vào khu vực đỗ xe tạm thời ở sảnh trước, Mộ Du Trầm chỉnh lại cà vạt, đang định xuống xe thì Thư Minh Yên từ từ tỉnh dậy. Cô ngơ ngác nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói: "Đây là đâu?" "Chúng ta đến khách sạn." Mộ Du Trầm từ phía sau đỡ cô xuống. Thư Minh Yên vẫn còn hơi choáng váng, khi xuống xe, cô dựa cả người vào vòng tay Mộ Du Trầm. Tàu xế ân cần đưa chiếc túi của Thư Minh Yên qua, Mộ Du Trầm nhận lấy, đưa cô vào thang máy, đi thẳng lên phòng tổng thống ở tầng trên cùng. Sau khi quẹt thẻ để vào phòng, cửa phòng đóng lại, Mộ Du Trầm đặt chiếc túi ở lối vào, Thư Minh Yên vẫn bám chặt lấy cánh tay anh. Đến đây, Mộ Du Trầm không còn cố kỵ, một tay vác người lên vai, mông hướng lên trên, đầu hướng xuống dưới, Thư Minh Yên cảm thấy thế giới quay cuồng, hai chân giãy giụa.
Đẩy cửa phòng ngủ vào bên trong, Thư Minh Yên bị ném lên giường, còn chưa kịp hoàn hồn, người đàn ông đã áp sát vào người cô, hormone nam mãnh liệt bao trùm lấy cô, Thư Minh Yên ngửi thấy được hơi thở nguy hiểm từ trong con ngươi đen kịt của người đàn ông. Có lẽ vì đã chịu đựng suốt chặng đường dài nên khuôn mặt Mộ Du Trầm lúc này sắc sảo hiếm thấy, đường nét quai hàm căng thẳng, như thể một cơn bão sắp ập đến. Thư Minh Yên sửng sốt hai giây, vừa định tránh ra, môi người đàn ông đã chính xác áp sát vào, bá đạo mà thô bạo mà mút hôn, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, hận không thể nuốt chửng lấy cô. Trong lúc mơ mơ màng màng Thư Minh Yên quên giãy giụa, vòng tay ôm lấy cổ anh, nhắm mắt đáp lại anh.
Cảm nhận được sự chủ động của cô, Mộ Du Trầm hơi dừng lại, cuối cùng từ từ bình tĩnh lại, hôn cô một cách lấy lòng. Khi cánh môi có chút tê dại, Thư Minh Yên mới nhớ ra điều gì đó, dùng sức đẩy anh ra: "Chúng ta đi tắm trước đi." Mộ Du Trầm cố nén cảm xúc trong mắt, thật sâu nhìn cô hồi lâu, cuối cùng không thể không đưa cô vào phòng tắm. Sợ cô sẽ quá say đứng không vững, Mộ Du Trầm đặt một chiếc bông tắm trên bồn tắm, chờ lát nữa bảo cô ngồi vào tắm. Nhiệt độ nước vừa được điều chỉnh xong, Thư Minh Yên đã chống vai anh bước chân ngồi vào, sau đó hai chân hơi khuỵu xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, chờ anh mở nước nóng. Cô cởi áo khoác ngoài, chiếc áo sáng màu bị nước ấm làm ướt gần như trong suốt, để lộ vạt áo màu trắng bên dưới.
Dáng người cô yêu kiều, đường cong vốn đã bắt mắt, nhưng lúc này dưới lớp quần áo ướt sũng càng thêm quyến rũ hơn, cùng với khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ đó, trong sáng lại mang theo dục vọng, quả thực chết người. Yết hầu của Mộ Du Trầm khẽ nhúc nhích, ánh mắt dời đi nơi khác, cúi đầu nhìn chằm chằm mực nước đang dâng cao trên thành bồn tắm: "Biết mình uống không được, sao lại ra ngoài uống rượu với bạn cùng phòng?" Nhìn bên cạnh nước chậm rãi dâng lên, Thư Minh Yên vươn tay khảy khảy: "Hôm nay em uống bia, không say." Mộ Du Trầm nhìn gò má ửng hồng và đôi mắt mê ly của cô, không khỏi nhất thời bật cười.
Đã như vậy rồi, còn nói không say. Nước gần như đã chuẩn bị xong, Mộ Du Trầm kéo tiểu mơ hồ còn đang ngoan ngoãn ngồi đó: "Anh tắm cho em nhé?" Thư Minh Yên không nói lời nào, cũng không phản kháng, Mộ Du Trầm coi đó là sự đồng ý của cô, vươn tay cởi cúc áo của cô. Thư Minh Yên ngồi trong bồn tắm để anh giúp đỡ, cằm hơi nâng lên, ánh mắt rơi vào chiếc áo sơ mi và cà vạt lỏng lẻo của Mộ Du Trầm.
Ma xui quỷ khiến, cô cũng đưa tay ra cởi chiếc cà vạt quanh cổ anh. Động tác của Mộ Du Trầm hơi đình trệ, anh nhìn sâu vào đôi tay không ngừng nghỉ của cô, giọng điệu mang ý cảnh cáo nói: "Em đang làm gì vậy?" Thư Minh Yên một tay giữ chiếc cà vạt đang cởi, tay kia giật lấy cúc áo sơ mi của anh, theo giọng nói trầm ấm của người đàn ông, cô hoàn toàn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh. Lông mi của cô cong và dày, gốc rõ rệt, đôi mắt trong veo không chút bối rối. Thấy cô như vậy, bản tính xấu xa của Mộ Du Trầm lộ ra, khóe miệng hơi cong lên, anh vòng tay qua eo cô, đưa cô tới gần, cắn nhẹ vào vành tai cô, cố ý trêu chọc: "Nông Nông chủ động như vậy, là muốn mời anh tắm cùng với em sao?" Đầu ngón tay Thư Minh Yên hơi nới lỏng, chiếc cà vạt màu đỏ rượu đang cầm trong tay mất kiểm soát, nổi trên mặt nước.
Cô đưa tay định nắm lấy nó hai lần, nhưng chiếc cà vạt càng ngày càng trôi xa, cuối cùng cô thất vọng nhìn Mộ Du Trầm: "Chú nhỏ, cá chạy mất rồi." Mộ Du Trầm dở khóc dở cười: "Vậy làm sao bây giờ?" "Anh xuống bắt nó cho em." "..." Trông cô quá đáng yêu, Mộ Du Trầm không nhanh không chậm mà nhìn cô: "Muốn anh giúp?" Thư Minh Yên nhìn "con cá" bơi đi xa, rất nghiêm túc gật đầu. Mộ Du Trầm nhìn cô thật sâu: "Lại đây hôn anh, anh sẽ giúp em." Đây không phải là một nhiệm vụ khó khăn đối với Thư Minh Yên, cô không chút do dự thay đổi một góc thích hợp, quỳ xuống trong bồn tắm, ôm lấy Mộ Du Trầm, trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào. Có lẽ tại thời điểm này, đã hoàn toàn mất kiểm soát. Ban đầu Mộ Du Trầm muốn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cô, bế cô trở lại phòng ngủ.
Nhưng Mộ Du Trầm đã thay đổi quyết định khi cơ thể ướt át của cô gái áp sát vào anh và đôi môi mềm mại của cô hôn anh. ... Khi Thư Minh Yên tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô đang nằm một mình trên chiếc giường lớn trong khách sạn giống như lần trước, Mộ Du Trầm đã biến mất từ lâu. Xoa xoa cái đầu nặng trĩu, trong đầu cô đầy ắp ký ức về đêm qua.
Chỉ nhớ rằng cô đã đến quán thịt dê nướng với bạn cùng phòng, cô đã uống bia nên có hơi say, sau đó Mộ Du Trầm đến đón cô. Hình như trong xe, cô ngồi trong lòng Mộ Du Trầm trước mặt bạn cùng phòng, còn dính lấy như sam hôn Mộ Du Trầm. Khi ký ức này ùa về, mí mắt Thư Minh Yên giật giật vài cái, ngón chân xấu hổ co quắp.
Từ khi học đại học, hình ảnh của cô trong ký túc xá đã rất tích cực, nhưng bây giờ chỉ vì hai lon bia mà danh tiếng của cô đã bị hủy hoại cả đời. Đắp chăn lên mặt, cô lăn lộn mấy vòng trên giường, cảm thấy mình sẽ không còn mặt mũi nào nhìn Trang Gia Nghiên và Thường Tuyết nữa. Vươn tay chạm vào điện thoại di động trên tủ đầu giường, cô muốn xem giờ, lại phát hiện trong nhóm wechat ở ký túc xá có tin nhắn, cô bấm vào xem. Trang Gia Nghiên: 【 Đã là giờ này rồi, sao Minh Yên còn không có động tĩnh? Hai lon bia thôi chắc không đến mức say thành như vậy chứ? 】 Thường Tuyết: 【 Tối qua cậu ấy cùng Mộ Du Trầm trên xe như vậy, hai người về khách sạn có thể đi ngủ sớm sao? 】 Trang Gia Nghiên: 【 Ha ha ha ha 】 Trang Gia Nghiên: 【 Minh Yên và Mộ Du Trầm ở cùng nhau, sẽ không phải vẫn luôn chủ động như vậy chứ, đêm qua mình đã bị sốc đến chết, cô gái ngoan ngoãn của chúng ta đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của mình.
】 Thường Tuyết: 【 Ai nói không phải đâu (cười chết) 】 Thường Tuyết: 【 Chúng ta bớt nói vài câu, lát nữa để Minh Yên nhìn thấy, cậu ấy lại không còn mặt mũi quay lại trường học.
】 Trang Gia Nghiên: 【 Có thể rút lại tin nhắn không, lỡ cậu ấy không cho Mộ Du Trầm mời chúng ta ăn cơm nữa thì sao, mình vẫn đang đợi ăn một bữa thịnh soạn mà.
】 Thường Tuyết: 【 Ha ha ha ha 】 Nhìn tin nhắn trong nhóm, gò má của Thư Minh Yên càng lúc càng đỏ. Nhất định là hai người họ cố ý, cô thoát khỏi giao diện trò chuyện, đặt điện thoại sang một bên, ngón tay ấn vào thái dương đang co giật. Bên giường có một bộ quần áo sạch sẽ, Thư Minh Yên đứng dậy thay quần áo, đi dép lê vào phòng tắm. Đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong khiến đồng tử cô khẽ co lại. Trên mặt đất cạnh bồn tắm, quần áo của cô và Mộ Du Trầm từ ngày hôm qua nằm rải rác, tất cả đều bị nước làm ướt, trông lộn xộn lại kiều diễm. Hình ảnh đó tác động đến não Thư Minh Yên, cô mơ hồ nhớ lại sau khi trở về khách sạn vào tối hôm qua, hình như cô muốn đi tắm.
Cô không thể nhớ những gì đã xảy ra tiếp theo. Nhưng, với sự mệt mỏi trên cơ thể cô lúc này, cộng với bộ quần áo trước bồn tắm, cô có thể hoàn toàn tạo nên hình ảnh trong tâm trí mình. Thư Minh Yên tùy tiện rửa mặt, trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại lên, gửi cho Mộ Du Trầm một tin nhắn WeChat: 【 Anh cố ý! 】 Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia liền có phản hồi. Túi giấm lớn:【 Cố ý làm gì? 】 Túi giấm lớn:【 Mới dậy à? 】 Túi giấm lớn:【 Đói bụng rồi đúng không, anh bảo người mang đồ ăn cho em.
】 Thư Minh Yên không trả lời câu hỏi của anh: 【 Sao anh không thu dọn quần áo trong phòng tắm? 】 Túi giấm lớn: 【 Sợ quấy rầy em nghỉ ngơi.
】 Thư Minh Yên không nghĩ là vì điều này, càng nguyện ý tin là do Mộ Du Trầm sợ cô sau khi say rượu tỉnh lại không nhớ, cố tình giữ lại để nhắc nhở cô. Cô gõ chữ: 【 Anh nhân lúc cháy nhà mà hôi của! 】 Thật kinh khủng khi không thể nhớ bất cứ điều gì, không biết liệu cô có làm điều gì quá đáng vào đêm qua hay không. Ngay lúc cảm thấy có chút chột dạ, đối phương lại gửi đến một tin nhắn: 【 Là em mời anh tắm chung.
】 Tai Thư Minh Yên nóng lên, ngụy biện: 【 Em cái gì cũng không nhớ, đương nhiên là anh nói cái gì thì chính là cái đó, dù sao một chữ em cũng không tin.
】 Túi giấm lớn: 【 Không nhớ? 】 Túi giấm lớn:【 Vậy đêm nay giúp em nhớ lại.
】 Thư Minh Yên: "..." ... Bởi vì tạm thời không còn mặt mũi nào đối mặt với bạn cùng phòng, hơn nữa thân thể thực sự rất yếu, Thư Minh Yên ngày hôm đó ở lại khách sạn, không quay lại trường học. Ngày hôm sau, Mộ Du Trầm làm xong công việc ở Trường Hoàn bên này, buổi tối nói muốn mời bạn cùng phòng của Thư Minh Yên đi ăn cơm, vì vậy cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi gặp Trang Gia Nghiên và Thường Tuyết. Địa điểm ăn uống được Trang Gia Nghiên và Thường Tuyết chọn, nói rằng đó là một nhà hàng ngày lễ mà cả hai đều muốn đến nhưng không dám chi tiền. Sau khi Thư Minh Yên thay đồ ở khách sạn, cô đến nhà hàng với Mộ Du Trầm. Trên đường đi, nghĩ đến lát nữa hai người kia có thể trêu chọc mình như thế nào, Thư Minh Yên có chút xấu hổ. Lúc sắp đến nơi, cô lấy hết can đảm nói với Mộ Du Trầm đang ở bên cạnh: "Bình thường chúng ta ở cùng nhau, đều là anh chủ động, đúng không?" Mộ Du Trầm nghi ngờ nhìn qua: "Hả?" Thư Minh Yên liếm liếm môi dưới, cười nói: "Lát nữa gặp bạn cùng phòng của em, phiền anh nói rõ giúp em một chút.
Đêm hôm trước em uống say cho nên mới chủ động ngồi lên đùi anh hôn anh trước mặt bọn họ, không phải là em của bình thường." Không ngờ cô vẫn đang suy nghĩ về vấn đề đó, Mộ Du Trầm lười biếng dựa vào thành ghế sau, nhướng mày nhìn cô: "Đã qua lâu như vậy rồi, còn cần làm rõ?" "Đương nhiên là cần thiết, nếu không bọn họ sẽ tưởng rằng em theo đuổi anh, sẽ có chút mất mặt." Mộ Du Trầm nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của cô, phân tích cẩn thận: "Nhưng anh nhớ, chính em là người nói muốn cùng anh kết hôn, em cũng là người đầu tiên nói thích anh mà." Anh dừng lại một chút, xấu hổ nhìn Thư Minh Yên: "Bảo anh nói dối bạn cùng phòng của em có phải không tốt lắm không?" Thư Minh Yên bị câu hỏi này làm cho sửng sốt hai giây, nhất thời không trả lời được. Đúng là cô đã khởi xướng mọi bước tiến lớn của hai người họ. Trước đây cô không nghĩ kỹ, nhưng bây giờ cô mới chợt nhận ra khi anh nhắc đến. Làm sao lại như vậy được?? Trong lòng có chút không vui, Thư Minh Yên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Không muốn thì thôi." Khóe môi Mộ Du Trầm cong lên, anh nghiêng người, tựa cằm lên vai cô, ấm áp hỏi cô: "Em giận à?" Thư Minh Yên nghiêng người tránh đi, tức giận không muốn để ý tới người khác. Mộ Du Trầm vòng tay qua eo cô, khéo léo đặt cô ngồi lên đùi anh. Thư Minh Yên kinh ngạc nhướng mắt, giãy giụa muốn rời đi: "Anh làm gì vậy? Thả em xuống." Mộ Du Trầm ôm cô không buông, lại hôn lên má cô, đối mặt với vẻ mặt ngơ ngác của Thư Minh Yên, lông mày và ánh mắt anh đều ấm áp: "Lần này là do anh chủ động." Lời vừa dứt, xe lái vào nhà hàng, dừng ở chỗ đậu xe. Thường Tuyết và Trang Gia Nghiên đã đến, họ biết xe của Mộ Du Trầm, liền chào đón khi nhìn thấy từ xa, ngay khi chiếc xe dừng lại, họ nhiệt tình đi tới giúp mở cửa. Trong xe, Thư Minh Yên ngồi trên đùi Mộ Du Trầm, hai người nhìn nhau trìu mến, trên mặt Thư Minh Yên hiện lên một vệt ửng hồng. Cửa xe mở ra, cả hai người đều giật mình, cùng nhau quay đầu lại nhìn. Đứng ngoài cửa, Trang Gia Nghiên và Thường Tuyết, những người đang vẫy tay chuẩn bị chào hỏi, đều đóng băng với nụ cười trên khuôn mặt. Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc à nha. Đối mặt với hai người đó, Thư Minh Yên gần như theo bản năng đẩy Mộ Du Trầm ra, dứt khoát nhảy xuống xe, vội vàng giải thích với họ: "Anh ấy chủ động, lần này thật sự là anh ấy!" Thường Tuyết và Trang Gia Nghiên nhìn nhau, cười mà không nói lời nào. Dù sao bọn họ cũng đã ở cùng một phòng lâu như vậy, Thư Minh Yên hiểu rất rõ vẻ mặt của hai người, điều đó có nghĩa là: Lời cậu nói, tụi mình một chữ cũng không tin. Thư Minh Yên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, xấu hổ ôm trán. Bây giờ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được..