Thư Minh Yên gần như thích thú với sự thay đổi biểu cảm phong phú trên khuôn mặt của Chu Hoàn Lệ, cô cúi xuống nhặt điện thoại di động của Chu Hoàn Lệ, quay sang Mộ Du Trầm và nói: "Anh chờ em trong xe một chút nhé, em xuống nói hai câu với cậu ấy." Mộ Du Trầm ừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Chu Hoàn Lệ đang đứng ngoài cửa sổ xe, sau đó lại nhìn đi chỗ khác, cầm lấy chiếc áo khoác mà Thư Minh Yên vừa cởi ra, nhẹ giọng nói: "Mặc áo vào, bên ngoài lạnh." Thư Minh Yên ngoan ngoãn quấn áo khoác, mở cửa bước xuống xe, kéo Chu Hoàn Lệ sang một bên. Phía trước có một cây cầu, Thư Minh Yên và Chu Hoàn Lệ đứng cạnh nhau trước lan can, dưới cầu là tiếng nước róc rách, phản chiếu bầu trời sắp tối. Thư Minh Yên đút hai tay vào túi áo khoác, mái tóc dài của cô bị gió thổi tung, cô nhìn Chu Hoàn Lệ bên cạnh, nói: "Cậu thích ai là chuyện của cậu, tuy tôi không có hứng thú với con người của cậu, nhưng muốn theo đuổi người ta thì quang minh chính đại một chút, cái thủ đoạn này của cậu thật đúng là không vẻ vang.
Trước khi theo đuổi người ta, trước tiên cậu nên nghĩ phải ứng xử như thế nào đã." Chu Hoàn Lệ nhất thời không nói nên lời. Nếu Thư Minh Yên đã nói trước đó rằng cô không hứng thú với Tô Nguyên Trạch, Chu Hoàn Lệ có thể sẽ không tin.
Nhưng khi nhìn thấy Mộ Du Trầm trong xe, cô ta đã tin. "Cậu và Mộ tổng..." "Không phải chuyện của cậu." Chu Hoàn Lệ vội xua tay, thái độ thay đổi 180 độ so với trước: "Đừng hiểu lầm, tôi không có ý tọc mạch đời tư của cậu đâu." Cô ta liếm liếm môi dưới, "Tôi tới đây thật sự không có ác ý gì, chỉ là nghe nói cậu có bạn trai, tôi muốn...!xác nhận một chút." Chu Hoàn Lệ vừa nói cô ta vừa nhớ tới vừa rồi liền cảm thấy kinh hãi, nếu biết Mộ tổng ở trong xe, cho cô ta mười gan cô ta cũng không dám đi theo. Cô ta vừa ký hợp đồng với Diệu Khởi, sự nghiệp của cô ta mới bắt đầu, cô ta không muốn mất việc vì chuyện này. "Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ tái phạm, hôm nay trở về phim trường cũng tuyệt đối sẽ không nói bậy với bất kỳ ai." Chu Hoàn Lệ giơ tay tỏ rõ thái độ với Thư Minh Yên. Thư Minh Yên liếc cô ta một cái, không nói lời nào xoay người rời đi. Lại ngồi vào trong xe, Mộ Du Trầm cầm lấy chiếc áo khoác cô đã cởi ra, giúp cô vuốt lại mái tóc dài rối bù: "Em không muốn người ta biết quan hệ của chúng ta, sao vừa rồi lại muốn cô ta nhìn thấy?" Thư Minh Yên cười: "Cậu ta nhìn thấy trong xe là anh, quay về khẳng định cũng không dám nói nhảm." Vừa rồi Mộ Du Trầm không nói lời nào, Chu Hoàn Lệ đã kinh hãi rồi. Cô dựa vào tựa lưng, nghĩ tới điều gì đó, nhàn nhạt thở dài: "Khó trách, Chu Hoàn Lệ ở trường học luôn chống đối em, hóa ra là bởi vì Tô Nguyên Trạch." Nhắc đến cái tên này, Mộ Du Trầm cau mày: "Ở trong đoàn làm phim cậu ta vẫn thường tiếp cận em?" "Dù sao cũng không thường xuyên, một khi video của Chu Hoàn Lệ được gửi đi, sau này chắc chắn sẽ không còn nữa." Thư Minh Yên đang nói, chú ý tới sắc mặt ảm đạm của Mộ Du Trầm, liền bật cười. Tài xế đang lái xe phía trước, cô lén dùng ngón trỏ gãi vào lòng bàn tay Mộ Du Trầm hai lần, khi người đàn ông nhìn qua, cô nhướng mày, dùng khẩu hình đè thấp giọng hỏi: "Ghen à?" Khi nói, cô càng thêm làm càn hơn, đôi tay thon dài trắng nõn luồn vào cổ tay áo sơ mi của anh, xoa xoa cổ tay anh vài cái, ngón trỏ gãi lên da cẳng tay anh, cười với anh bằng đôi mắt trong veo và lanh lợi. Ngày thường chiều chuộng cô, bây giờ cô ngày càng cả gan làm loạn trước mặt anh. Cổ họng Mộ Du Trầm khẽ co giật, đè lại ngón trỏ cô xuyên qua lớp vải mỏng, con ngươi đen thăm thẳm không đáy. Anh cúi đầu ghé vào tai cô thì thầm: "Còn gãi anh nữa, không đợi về nhà đâu, anh sẽ xử lý em ngay bây giờ." Giọng nói của anh rất nguy hiểm, Thư Minh Yên ý thức được điều gì, khôn ngoan rút tay về, không để lại dấu vết nghiêng người về phía cửa xe, tránh xa anh. Xe lái vào biệt thự Tinh Loan, Thư Minh Yên xuống xe, đi thẳng vào nhà. Sau khi đổi giày tiến vào phòng khách, dì giúp việc đang bận rộn trong bếp đi ra cười nói: "Tiên sinh và phu nhân về rồi, hai người chờ một chút, cơm tối sẽ chuẩn bị xong ngay." Thư Minh Yên cười nói: "Muộn một chút cũng không sao ạ, cháu về sớm, vẫn còn chưa đói bụng." Sau khi nói xong, cô đi dọc theo bậc thang lên lầu, vừa đến góc cầu thang, nhận thấy Mộ Du Trầm đang đi theo mình.
Cô vô thức tăng tốc, khi cô vừa bước thêm hai bước, Mộ Du Trầm đã đuổi kịp rồi bế cô lên. Chân Thư Minh Yên nhẹ bẫng, nhanh chóng nắm lấy cổ áo anh, nhẹ giọng nói: "Anh làm gì vậy, thả em xuống." Mộ Du Trầm bế cô lên phòng khách trên lầu hai, đặt cô lên ghế sô pha, áp người qua, hơi thở nóng rực phả ra, con ngươi đen tối không rõ: "Vừa rồi sao lại câu dẫn anh ở trên xe, không biết khi trở về hậu quả sẽ như thế nào hả?" Thư Minh Yên chột dạ đẩy anh ra: "Em đùa với anh thôi." Mộ Du Trầm ngậm lấy dái tai nhạy cảm của cô, mơ hồ nói: "Anh không nói đùa." Thư Minh Yên có chút ngứa ngáy, vội vàng tránh ra: "Lát nữa là ăn cơm rồi." "Vừa rồi em nói không đói, không cần lo lắng, muộn một chút rồi ăn." "Chúng ta trở về phòng ngủ đi." Thư Minh Yên thỏa hiệp với anh. Mộ Du Trầm hôn lên má cô, dễ dàng bế cô lên đưa cô trở lại phòng. Bầu trời bên ngoài càng ngày càng tối, mặt trăng vừa ló ra đã bị mây mù che phủ lần nữa. Cách biệt thự không xa, dưới ánh đèn ấm áp sóng vỗ bờ biển, vài đứa trẻ đang chạy chơi đùa trên bãi biển, năm tháng yên tĩnh và thanh bình. ... Ngày hôm sau ăn sáng xong, Thư Minh Yên vẫn được tài xế đưa đến phim trường. Đang có tâm trạng tốt, hôm nay cô trang điểm rất tinh tế, khí sắc của cô trông rất tốt. Ngồi ở ghế sau xe, cô tùy ý lướt điện thoại, Du Uyển Ngưng đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn WeChat. Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 (Hình ảnh) 】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Chị dâu, chị xem em đang học làm bánh này, khi nào học được, em sẽ đến thăm đoàn làm phim của chị, cho chị ăn thử.
】 Bức ảnh là một bức ảnh tự chụp của Du Uyển Ngưng, trên mặt và mũi toàn là bột mì. Khóe miệng Thư Minh Yên giật giật, đánh chữ trả lời cô nàng:【 Nghe nói cô làm nổ nhà bếp, trước khi đoàn làm phim đóng máy, tôi có thể ăn bánh ngọt của tiểu thư Uyển Ngưng được không? 】 【 Bỏ đi, để tôi hạ thấp yêu cầu cho cô, cứ thư thả sang bộ phim tiếp theo của tôi.
】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【...】 Thư Minh Yên: 【 Đừng nản lòng, mới sáng sớm đã bắt đầu nhào bột, mức độ chăm chỉ vẫn đáng được khen ngợi.
】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【...】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Sách nói muốn hàn gắn đoạn tình cảm bị tổn thương, nhất định phải chuyển hướng lực chú ý.
Em học làm bánh xong sẽ mở tiệm bánh, lúc đó chị nhớ ủng hộ em nha.
】 Thư Minh Yên mỉm cười: 【 Được, cô cố lên.
】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Chị dâu, chị ở trường quay thế nào rồi? Quan hệ với mọi người có tốt không? 】 Thư Minh Yên: 【 Rất tốt.
】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Quan hệ với mọi người đều tốt sao? 】 Thư Minh Yên:【 Cô hỏi cái này làm gì? 】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Mối quan hệ của chị và Diêu Di Tình thế nào? 】 Thư Minh Yên: 【? 】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Chị dâu, chị đừng chơi với chị ta, em và chị ta không thể cùng tồn tại, chúng ta quan hệ tốt như vậy, hiện tại em chỉ có một người bạn là chị, chị phải chọn em, nếu không em sẽ buồn đấy.
】 Thư Minh Yên trầm tư:【 Ý của cô là, cô là anti-fan của cô ấy? 】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Vâng, em là anti-fan số một của chị ta.
】 Thư Minh Yên:【...】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Ba gọi em rồi, tạm thời không nói chuyện với chị nữa.
】 Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Vẫy tay.jpg 】 Thư Minh Yên nhìn vào ghi chú của Du Uyển Ngưng, dừng lại một chút, thay đổi thành tên thật của cô nàng. ... Khi đến đoàn làm phim, Tô Nguyên Trạch nhìn thấy Thư Minh Yên cũng không đến chào hỏi mà chỉ giả vờ như không nhìn thấy rồi bỏ đi. Có vẻ như anh ta đã xem đoạn video do Chu Hoàn Lệ gửi, Thư Minh Yên không quan tâm, quay đi làm việc của mình. Lý Uyển Thanh đi tới chào hỏi cô: "Chị Thư, chào buổi sáng." Thư Minh Yên mỉm cười: "Chào buổi sáng.".
Truyện Linh Dị Thấy cô ấy mặc tùy tiện, Thư Minh Yên hỏi: "Hôm nay em không diễn hả?" "Em không có nhiều cảnh quay lắm." Lý Uyển Thanh nói: "Diêu Di Tình đã tiến tổ, hình như hôm nay là cảnh quay của chị ấy, đạo diễn nói sẽ bù lại những cảnh chưa quay lúc ban đầu." Thư Minh Yên đã được thông báo về việc Diêu Di Tình sẽ tiến tổ hôm nay, lúc này nhìn xung quanh: "Cô ấy đâu?" Lý Uyển Thanh: "Đang trang điểm ạ." Thư Minh Yên gật đầu, đi tìm Trần Phùng Mẫn để chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Khung cảnh và đạo cụ vừa được dựng xong, Diêu Di Tình cũng đã chuẩn bị xong, được mọi người vây quanh. Cô ấy mặc một bộ chiến bào màu trắng bạc, lông mày rậm như kiếm, tướng mạo anh hùng, Thư Minh Yên lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy đã có chút kinh ngạc, vai diễn Vân Phạn của cô ấy thực sự rất bám sát, ánh mắt cô ấy sắc bén quả cảm, hẳn đã bắt đầu nhập diễn. Cảnh đầu tiên là một cảnh chiến đấu, một đội quân của Vân gia đã bị phục kích, Vân Phạn mang theo cứu binh thúc ngựa đến, chiến đấu với quân địch, bày ra thân thủ bất phàm. Diêu Di Tình đang được treo trên dây, để kết nối hoàn hảo giữa động tác và biểu cảm của mình, cô ấy lặp đi lặp lại động tác nhảy xuống ngựa, huấn luyện viên võ thuật của cô ấy thỉnh thoảng bước lên phía trước để hướng dẫn cô ấy. Trong cảnh thứ hai, Vân Phạn đích thân nhảy xuống hồ để giải cứu quân sư bị thương Lạc Hoàn, cũng là nam chính của bộ phim. Có quân địch ẩn nấp dưới đáy nước, lại một cuộc đấu tranh sinh tử khác. Bây giờ đã là mùa thu, nước hồ trong mùa này lạnh lẽo, Trần Phùng Mẫn yêu cầu cô ấy làm đi làm lại vì hiệu quả tác phẩm, Diêu Di Tình đã xuống nước sáu lần liên tiếp, không chút do dự hay cau mày sau mỗi lần. Thư Minh Yên luôn quan sát từ bên cạnh, trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy Diêu Di Tình chính là Vân Phạn. Cuối cùng, Trần Phùng Mẫn cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Lần này qua, cô Diêu vất vả rồi." Diêu Di Tình khoác một chiếc áo khoác lông vũ, môi tím tái vì lạnh, cố nặn ra một nụ cười, quay đầu về phía các bạn diễn: "Mọi người vất vả rồi." Diêu Di Tình đi thay quần áo khô, Trần Phùng Mẫn gọi Thư Minh Yên đến, cho cô xem hiệu quả của cảnh quay vừa rồi: "Em thấy thế nào?" Thư Minh Yên chân thành gật đầu: "Cô Diêu rất chuyên nghiệp." Trần Phùng Mẫn nói: "Ở một khía cạnh nào đó, Vân Phạn và Trì Chiêu Bình có chút giống nhau.
Nếu Di Tình Tình sẵn sàng đảm nhận《 Chiêu Bình truyện 》, sẽ rất phù hợp." Thư Minh Yên vẫn đang tự hỏi việc Trần Phùng Mẫn phát cảnh diễn của Diêu Di Tình cho cô xem là có ý gì.
Hóa ra cô ấy muốn Diêu Di Tình đảm nhận bộ phim《 Chiêu Bình truyện 》. Đây là kịch bản do Thư Minh Yên độc lập hoàn thành, đồng thời cũng là tác phẩm đầu tiên của cô, Thư Minh Yên biết rõ nhất Trì Chiêu Bình là người như thế nào.
Trước đây cô không biết rõ về Diêu Di Tình, nhưng bây giờ xem cô ấy đóng phim và thái độ đóng phim của cô ấy, Thư Minh Yên cũng thừa nhận cô ấy rất thích hợp. Nhưng Diêu Di Tình và Mộ Du Trầm đã bị đồn là có quan hệ tình cảm, Thư Minh Yên không muốn cô ấy diễn kịch bản của mình, quá kỳ quặc, trong lòng cô không quá thoải mái. Thư Minh Yên cười với Trần Phùng Mẫn: "Có thể quan sát nhiều hơn, tạm thời không vội ạ." "Đương nhiên vội." Trần Phùng Mẫn nói, "Giới giải trí có vẻ thịnh vượng, nhưng không có nhiều tài nguyên tốt.
Nếu gặp một diễn viên phù hợp, không nắm bắt họ càng sớm càng tốt, quay đầu là người ta sẽ có lịch trình khác." Nghĩ ra điều gì đó, Trần Phùng Mẫn lại thay đổi lời nói, "Nhưng cũng không nhất thiết.
Mộ Du Trầm là chú nhỏ của em, đối xử tốt với em.
Anh ấy là ông chủ, em nói những lời tốt đẹp với anh ấy, muốn cho ai diễn không phải chỉ là một câu thôi sao.
Nghĩ đến, "Chiêu Bình truyện" của chúng ta thật sự không cần lo lắng." Trần Phùng Mẫn cảm thấy nhẹ nhõm, xua tay: "Không nghĩ nữa, phải quay bộ phim này trước đã." ... Các cảnh quay của Diêu Di Tình rất dồn dập, từ ban ngày đến tối, Trần Phùng Mẫn nói có quá nhiều cảnh thể lực nên bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi, hai cảnh tiếp theo là quay tuyến Vân Loan. Khi cả đoàn làm việc xong thì trời đã nhá nhem tối. Thư Minh Yên rời khỏi đoàn làm phim, tài xế đã đợi sẵn ở đó, cô trực tiếp ngồi lên. Cuối tuần này Mộ Du Trầm có lẽ không đến công ty, vốn tưởng anh sẽ đợi cô trong xe, nhưng sau khi lên xe mới phát hiện anh không có ở đó. Có lẽ sự việc bị Chu Hoàn Lệ theo dõi tối qua khiến anh cũng cảm thấy quá quá bất ngờ đi. Thư Minh Yên có chút mệt mỏi, liền dựa vào thành ghế sau ngủ thiếp đi. Cô không mở mắt cho đến khi xe chạy vào khu biệt thự Tinh Loan. Vừa đến cửa nhà, Thư Minh Yên đã thấy một chiếc ô tô đỗ bên cạnh, Mộ Du Trầm và Diêu Di Tình từ trong nhà đi ra. Diêu Di Tình hôm nay tan làm sớm, hiện tại cô ấy đã thay quần áo thường ngày, mái tóc dài hơi uốn xoăn, từ bên trong bước ra, nói chuyện với Mộ Du Trầm bên cạnh. Biểu cảm của hai người trông rất bình tĩnh. Mí mắt Thư Minh Yên hơi giật giật, bảo tài xế dừng lại. Diêu Di Tình ở phía trước đeo kính râm, lên xe và rời đi. Đứng ở cửa, Mộ Du Trầm chú ý đến chiếc xe cách đó không xa, hơi sững sờ rồi bước tới. Thấy anh càng ngày càng gần, Thư Minh Yên nói với tài xế phía trước: "Đừng để ý đến anh ấy, lái xe vào đi." Tài xế bối rối nhìn về phía sau, rồi nhìn Mộ Du Trầm ở phía trước. Nghĩ đến cảnh vừa thấy, quả là khiến người ta rất khó chịu. Tài xế quyết định đứng về phía phu nhân, thật sự đạp ga, chạy ngang qua Mộ Du Trầm, vững vàng lái xe vào sân trong. Thư Minh Yên xuống xe, xách túi đi vào nhà, Mộ Du Trần đuổi theo gọi cô nhưng hình như cô không nghe thấy. Vào phòng khách, cô đi thẳng vào thang máy, sau khi bước vào đã nhanh chóng nhấn số 3 để đóng cửa lại. Khi Mộ Du Trầm đuổi kịp, thang máy đã bắt đầu đi lên. Cảm thấy cô không ổn, Mộ Du Trầm vội vàng đuổi theo. Vừa lên đến lầu ba, Thư Minh Yên ở cửa phòng ngủ liếc anh một cái, không chút do dự đi vào. Anh đuổi theo mở cửa, nhưng cô đã khóa từ bên trong. Mộ Du Trầm lo lắng gõ cửa: "Nông Nông, vừa rồi là có nguyên nhân, em mở cửa đi, chúng ta nói rõ ràng được không?" Lúc này Thư Minh Yên cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. Nói chính xác là cô rất khó chịu! Cô luôn cho rằng Mộ Du Trầm và Diêu Di Tình không quen biết nhau, không có quan hệ gì với nhau, nhưng nhìn tình trạng của hai người hôm nay, mặc dù không thể biết được mối quan hệ của họ thân thiết đến mức nào, nhưng chắc chắn đã quen nhau lâu lắm rồi. Diêu Di Tình công khai bày tỏ tình cảm với anh trong gameshow, anh không có lý do gì để không biết. Nếu anh biết, tại sao anh vẫn tiếp cận Diêu Di Tình như vậy? Diêu Di Tình cũng biết về biệt thự của anh ở Tinh Loan, cho nên việc tìm anh ở nhà càng khó tin hơn. Thư Minh Yên cảm thấy bị chặn trong lòng, cô sẽ không nghĩ rằng Mộ Du Trầm thích Diêu Di Tình, hay nghi ngờ rằng hai người họ có quan hệ tình cảm chỉ vì những gì cô nhìn thấy. Nhưng Mộ Du Trầm không có ranh giới, cô vẫn biết giữ khoảng cách với những người thích mình trong đoàn làm phim, nhưng để người ta trực tiếp đến nhà thì không làm tốt bằng anh. Càng nghĩ càng tức giận, trái tim cô bị đè nén, hoàn toàn phớt lờ Mộ Du Trầm vẫn đang gõ cửa bên ngoài. Sau khi bình tĩnh lại một lúc, dần dần định thần lại, cô mới cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ trong chuyện này. Cô lớn lên trong Mộ gia, tự nhiên biết Mộ Du Trầm là người như thế nào. Anh từ khi kết hôn đến nay đều ân cần chu đáo với mình, tính tình điềm đạm, không nên sẽ làm chuyện không có ranh giới như vậy. Bên ngoài đồn đại anh không gần nữ sắc, trên thực tế đúng là như vậy, Thư Minh Yên đã từng thấy anh lạnh lùng cự tuyệt người phụ nữ khác tiếp cận anh ở bên ngoài. Diêu Di Tình và anh không thân chẳng quen, vậy tại sao họ lại có giao tình? Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì cửa ban công đã bị mở ra từ bên ngoài, Mộ Du Trầm đẩy cửa bước vào. Thư Minh Yên sửng sốt một chút, không thể tin nhìn anh, sau khi hoàn hồn lại kinh ngạc nói: "Ai bảo anh từ nơi đó đi vào?" Anh rõ ràng đã nhảy đến từ một cửa sổ liền kề lên ban công dẫn đến phòng ngủ. Giữa cửa sổ và ban công có một khoảng cách nhất định, nhảy xuống rất nguy hiểm! Mộ Du Trầm đứng trước mặt cô, hơi thở vẫn có chút không ổn định: "Em không mở cửa, đương nhiên anh chỉ có thể tìm đường khác.
Chỉ là tầng ba thôi, nếu thực sự ngã xuống sẽ không nhất định chết đâu.
Dù sao cũng không thấy em, anh làm sao yên tâm bỏ đi?" Nghe những lời này của anh, mũi Thư Minh Yên chua xót, hốc mắt lập tức đỏ lên: "Mộ Du Trầm, anh đừng có nói lời ngọt ngào ở đây, em không nghe đâu! Sao anh lại ở cùng Diêu Di Tình, anh có biết cô ấy thích anh không.
Tô Nguyên Trạch tới gần em anh không vui, vậy chính anh thì sao? Anh còn để cho cô ấy tới nhà..." Vẻ mặt Mộ Du Trầm khựng lại, anh vội vàng ôm lấy cô, đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt cô: "Cô ấy chưa bao giờ thích anh, anh và cô ấy không như em nghĩ đâu." Hai mắt Thư Minh Yên đẫm lệ ngẩng đầu: "Vậy là cái gì?" Mộ Du Trầm thở dài: "Em hẳn cũng đã có nghi hoặc trong lòng, cậu và mợ đều đã có tuổi rồi, vì cái gì thường xuyên vì một người đã khuất như Diêu Tú Cầm mà cãi nhau? Bởi vì cậu và Diêu Tú Cầm có một đứa con gái." Thư Minh Yên sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra: "Là Diêu Di Tình?" Mộ Du Trầm ừ một tiếng, nói với cô: "Năm đó sau khi cậu và Diêu Tú Cầm chia tay không lâu, Diêu Tú Cầm phát hiện mình có thai, không quan tâm gia đình ngăn cản mà muốn sinh con, nhưng gặp phải chứng khó sinh, lúc ấy nông thôn trình độ y tế hạn chế, Diêu Tú Cầm bị xuất huyết, không qua khỏi." "Diêu Di Tình sinh ra không cha không mẹ, được ông bà ngoại nuôi nấng.
Khi cô ấy lên năm tuổi, cặp vợ chồng già trong Diêu gia phát hiện tung tích của cậu, liền đưa cô ấy tìm tới cửa.
Lúc đó cậu và mợ vừa kết hôn không bao lâu, biết được chuyện này hai người cãi nhau một trận." "Diêu Di Tình sống trong nhà của cậu một thời gian.
Cô ấy và mợ không thể hòa thuận với nhau, hai người thường xuyên xảy ra xích mích.
Diêu Di Tình ngày nào cũng la hét không muốn sống ở đó nữa, mợ cũng không muốn ở cùng Diêu Di Tình nên đã tìm một cặp vợ chồng không thể có con, muốn nhận cô ấy làm con nuôi.
Cặp vợ chồng chăm sóc cô ấy chính là cha mẹ nuôi hiện tại của Diêu Di Tình." "Mẹ anh trước khi còn sống nói cậu vì bệnh của bà nên mới chia tay với Diêu Tú Cầm.
Khi đó cha mẹ Diêu đã sắp đặt hôn sự khác cho Diêu Tú Cầm, ngay cả ngày cưới cũng đã định.
Anh còn tưởng Diêu Tú Cầm đã kết hôn rồi, nhưng Không nghĩ tới cuối cùng lại kết thúc như vậy." "Mẹ anh cảm thấy day dứt trong lòng, từng muốn đưa Diêu Di Tình đến Mộ gia nuôi nấng, tự mình chăm sóc cô ấy.
Nhưng Diêu Di Tình có oán hận với mẹ và cậu, cô ấy cũng không muốn sống ở đó, vì vậy bà đã giúp cô ấy tìm cha mẹ nuôi khác, thỉnh thoảng, mẹ và cậu sẽ đến thăm cô ấy.
Sau khi mẹ anh qua đời, cậu đã đưa anh, Mộ Du Vãn và Du Uyển Ngưng đến đó." Thông tin đến quá đột ngột, Thư Minh Yên có chút nghi hoặc: "Làm sao có thể, cô ấy trên chương trình giải trí nói tiêu chuẩn chọn bạn đời giống anh, đó không phải ám chỉ cô ấy thích anh sao? Hai người không thể là anh em họ, là anh bịa chuyện lừa gạt em!" "Anh không lừa em, khi đó cậu cảm thấy cô ấy không còn trẻ, luôn thúc giục cô ấy sớm kết hôn, cô ấy cố ý chọc giận cậu.
Cô ấy không phải ám chỉ thích anh, mà là nói với cậu rằng cô ấy đi xem mắt cũng được, điều kiện phải là như anh, nếu không cô ấy sẽ không đi xem mắt.
Thực ra cô ấy nói như vậy là ngụy trang để cậu mặc kệ chuyện của cô ấy." Thư Minh Yên: "Ý lời này của anh là muốn biểu đạt điều kiện như mình rất khó tìm? Em tức giận như vậy, anh còn có tâm tình tự luyến?" Mộ Du Trầm sững sờ một lúc: "Anh không có." "Anh chính là có!" "...!Được được được, anh có, anh xin lỗi, anh không nên tự luyến." Sắc mặt của Thư Minh Yên dịu đi một chút.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lời giải thích của Mộ Du Trầm rất có lý. Lời nói ban đầu của Diêu Di Tình là Mộ Du Trầm chính là tiêu chuẩn chọn bạn đời, nhưng cô ấy chưa bao giờ trực tiếp nói rằng mình thích Mộ Du Trầm, cư dân mạng không biết sự thật, không biết họ là chị em họ nên đã suy ra ý nghĩa khác. Có vẻ như đôi khi những gì nhìn thấy qua Internet là quá phiến diện, có một khoảng cách rất lớn với sự thật. Cơn giận của Thư Minh Yên đã biến mất hơn phân nửa, nhưng cô vẫn rất không hài lòng: "Sao trước đó anh không nói về mối quan hệ của anh với Diêu Di Tình?" Mộ Du Trầm nhẹ giọng nói: "Ngày đó ở trong nhóm ký túc xá nhìn thấy em nói về cô ấy, anh vốn dĩ muốn cùng em giải thích, nhưng em cắt ngang anh, nói trên mạng đều là đồn đãi, anh cảm thấy em cũng không để ý, hơn nữa thân phận của Diêu Di Tình có chút xấu hổ, cho nên anh cũng không nhiều lời." Khi Diêu Di Tình được nhắc đến trong nhóm ký túc xá ngày hôm đó, chính Thư Minh Yên là người lanh mồm lanh miệng bỏ qua chuyện này vì cô cảm thấy Mộ Du Trầm không biết Diêu Di Tình, ai biết là như vậy. Cô chán nản bĩu môi: "Vậy sao bây giờ anh lại nói về chuyện đó?" Mộ Du Trầm ôm lấy khuôn mặt thanh tú của cô, cúi đầu dịu dàng hôn lên má cô: "Lại không nói, đêm nay anh sợ không vào được phòng ngủ, phải ngủ trong thư phòng." Thư Minh Yên đẩy anh: "Bây giờ anh nói cũng đã muộn, đêm nay phải ngủ ở thư phòng." "Thật à?" "Phải, bởi vì em còn có chút tức giận." "Anh đã chuẩn bị một bất ngờ cho em, có thể bù đắp lỗi lầm của anh không?" "Bất ngờ?" Thư Minh Yên nghi ngờ ngẩng đầu, "Bất ngờ gì?" Đối mặt với ánh mắt nửa cười nửa không của người đàn ông, cô cố ý cúi mặt xuống, "Vậy thì phải xem bất ngờ là gì, em không dễ dỗ như vậy đâu." Mộ Du Trầm nắm tay cô đi ra ngoài: "Ở trong phòng khách, em xem cũng chưa xem đã lên lầu, lát nữa sẽ biết." Thư Minh Yên không biết anh giở trò quỷ gì, miễn cưỡng bị anh kéo trở về phòng khách. Sau đó, cô mới để ý có một chiếc hộp tinh xảo trên bàn trà, trong đó có một cặp cốc cà phê, một trong số đó cô đã nhìn thấy trong văn phòng tổng giám đốc của Mộ Du Trầm. Thư Minh Yên cầm hai cốc cà phê lên, hoa văn trên thành cốc là dành cho các cặp đôi. Một là một con cá nhỏ màu xám đang chìm dưới đáy nước, còn một là cô gái hoạt hình đang ngồi trên thuyền với chiếc cần câu trên tay. Đặt hai mẫu lại với nhau, sẽ thấy con cá nhỏ màu xám thực sự đang cắn lưỡi câu trên tay cô gái. Chiếc mũ trên đầu cô gái có mã số: 6664. Thư Minh Yên nhớ bốn chữ số này là ký tự đưa vào của chữ "Nông" trong phương thức nhập chín phím. Vì vậy cô gái câu cá hẳn chính là cô. Khi đó cô chỉ nhìn thấy một chiếc cốc duy nhất, nghĩ rằng họa tiết rất thú vị, bây giờ hai chiếc cốc được đặt cạnh nhau, hình ảnh càng sống động, sinh động như thật. Hóa ra chiếc cốc này là một cặp, con cá là Mộ Du Trầm và cô gái câu cá là cô. Thư Minh Yên quan sát mô hình, Mộ Du Trầm nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, ánh mắt anh rơi vào cốc cà phê trên tay cô: "Cốc đôi, chúng ta mỗi người một cái, thích không?" "Không phải nói cốc cà phê là người khác tặng cho anh sao?" "Nói chính xác hơn, là anh đã nhờ người ta giúp anh làm." Mộ Du Trầm giải thích với cô, "Em thích uống cà phê, anh luôn muốn đặt một cặp cốc cà phê từ Kha Như Bạch, nhưng em biết đấy, tác phẩm của Kha Như Bạch không phải dễ có, cũng không dễ để liên lạc với anh ta, tình cờ Diêu Di Tình lúc trước đóng phim có giao tình với Kha Như Bạch, vì vậy anh đã nhờ cô ấy giúp anh việc này, cô ấy đã tịch thu số tiền anh đưa cho cô ấy, nói đó là quà cưới cô ấy tặng của chúng ta, cho nên theo một nghĩa nào đó nó là một món quà."
Thư Minh Yên cuối cùng cũng biết tại sao cô nhìn thấy Diêu Di Tình ở tập đoàn Mộ thị vào ngày hôm đó. Cô nhìn cặp cốc cà phê kia, có chút khó hiểu: "Lần trước em ở trong phòng làm việc của anh, tại sao chỉ có một cái?" "Vốn dĩ hoa văn bên ngoài của hai chiếc cốc đều là cá, sau khi anh xem thành phẩm cảm thấy không hài lòng nên tạm thời thay hoa văn của em bằng hoa văn hiện tại, bảo cô ấy mang về tìm Kha Như Bạch làm một cái mới.
Vốn định làm một đôi để tạo bất ngờ cho em, không ngờ tan làm em đến đón anh, kết quả chỉ nhìn thấy một chiếc duy nhất." Mộ Du Trầm cầm cốc cà phê có vẽ cô gái trên đó, đối mặt với cô, cô nhìn thấy một hoa văn lan Nam Phi tuyệt đẹp dưới đáy cốc. Mộ Du Trầm nói: "Anh đã yêu cầu thêm họa tiết này khi nó được làm lại.
Hôm nay Diêu Di Tình đến đây chính là để đưa chiếc cốc thứ hai này." Thư Minh Yên nhìn hoa văn lan Nam Phi, rồi nhìn cô gái câu cá trên thành cốc.
Bây giờ mô hình câu cá này thực sự tốt hơn là cả hai cốc đều là cá. Khóe miệng cong lên gần như vô hình, sau đó rất nhanh liền phẳng đi, nghiêm mặt dạy bảo anh: "Đã làm xong rồi, còn chưa trả tiền, anh lại trả về bảo người ta làm cái mới, da mặt cũng thật dày.
Kha Như Bạch trong ngành nổi tiếng là khó đối phó, nếu Diêu Di Tình lại tìm Kha Như Bạch, cô ấy nhất định sẽ phải khiến người ta mỉm cười làm lành, giúp đỡ anh cũng quá khó khăn." "Lúc đó cô ấy hơi miễn cưỡng, nhưng không còn cách nào khác.
Để làm cho Nông Nông chúng ta vui khi nhận được, anh phải mặt dày một chút.
Khi anh thấy em thích cốc cà phê, anh liền biết, chờ nhìn thấy một cái khác em sẽ càng thích hơn." So sánh, cái của nữ tinh tế hơn, Thư Minh Yên yêu thích không buông tay mà nhìn ngắm. Chẳng trách lúc đó Mộ Du Trầm ở văn phòng, anh rất nâng niu cốc cà phê, hóa ra anh đang nghĩ đến việc làm một cặp để tạo bất ngờ cho cô. Trong lòng Thư Minh Yên cảm thấy ngọt ngào, nheo đôi mắt đẹp. Đầu ngón tay xoa xoa hoa văn, cô nhớ tới một chuyện, hỏi: "Quan hệ giữa Diêu Di Tình với cậu không tốt, cô ấy nguyện ý giúp anh chuyện này, giao tình các anh rất sâu đậm à?" Mộ Du Trầm trầm ngâm một lát: "Anh với cô ấy ít tiếp xúc, cô ấy và Mộ Du Vãn thân thiết hơn.
Kỳ thực anh đã thông qua Mộ Du Vãn nhờ cô ấy giúp đỡ về chiếc cốc, nhưng quan hệ cũng không tồi.
Cô ấy lớn hơn anh vài tuổi, khi Mộ gia gặp khủng hoảng, cô ấy đã đóng vài bộ phim truyền hình nổi tiếng trong giới giải trí, cũng rất nổi tiếng, những ngày đầu anh thành lập Diệu Khởi, cô ấy đã mang theo tài nguyên trong tay đến cậy nhờ anh, xem như là giúp anh." Thư Minh Yên nghĩ tới lịch sử trò chuyện với Du Uyển Ngưng, lại hỏi: "Có phải cô ấy và Du Uyển Ngưng không hợp nhau không?" "Mối quan hệ giữa hai người họ rất khó hòa giải." Thư Minh Yên nghĩ cũng đúng, Diêu Di Tình ngay từ đầu đã không muốn sống trong Du gia, cũng không muốn sống trong Mộ gia, rất khó để hòa hợp với bất kỳ ai, Du Uyển Ngưng lại có tính cách khá kiêu ngạo. Mộ Du Vãn dịu dàng, không nóng nảy, vì vậy Diêu Di Tình có lẽ rất thân với chị ấy. "Bà Mộ à, em còn muốn hỏi gì nữa không? Chồng em nhất định biết gì nói hết, không giữ lại gì cả." Thư Minh Yên dừng hai giây: "Vậy hỏi thêm một câu đi, ngoại trừ Diêu Di Tình, họ hàng của anh còn có người con nào khác mà em không biết không? Nếu có thì trước hết nói rõ, em sợ sau này lại xuất hiện một người nữa." Mộ Du Trầm cố nén cười: "Không có, cô ấy là người duy nhất." Thư Minh Yên gật đầu: "Được rồi, Mộ phu nhân hiện tại không sao nữa rồi." "Bà Mộ, anh có một câu hỏi." Mộ Du Trầm đặt cốc cà phê trên tay xuống, vòng tay khóa chặt eo cô, ánh mắt như nhìn thấu cô: "Vừa rồi em ghen sao? Ngày thường đều là anh ghen, lần đầu tiên nhìn thấy Nông Nông nhà ta ghen, có chút mới mẻ." Thư Minh Yên vô tội chớp chớp mắt, rất khó hiểu: "Ghen? Sao lại ghen, em không có." "Không có ư? Anh thấy em về liền đích thân ra đón, sao em không đợi anh, đột nhiên kêu tài xế lái xe vào nhà, bỏ mặc anh?" "Bình thường em cũng bảo tài xế trực tiếp lái xe vào trong viện.
Hôm nay anh có ở cửa sao? Trời tối quá nên em không nhìn thấy." "..." "Còn việc nhốt anh ngoài cửa phòng ngủ thì sao?" "...!Đó không phải là ghen, em chỉ tức giận vì anh có chuyện muốn giấu em." "Là lỗi của anh, anh xin lỗi, sau này tất cả đều nói cho em biết." Mộ Du Trầm chống nhẹ lên trán cô, "Vì cái cốc, đừng tức giận được không?" Thư Minh Yên rũ mi, mím môi cười khẽ: "Trước tiên em suy nghĩ một chút đã, không trả lời anh." Mộ Du Trầm chuyển chủ đề trở lại: "Vừa rồi thực sự không phải ghen sao?" "Đương nhiên không phải, anh phiền quá, cứ hỏi hoài!" Thư Minh Yên chột dạ đẩy anh ra, chạy vào phòng bếp, "Dì ơi, đồ ăn chuẩn bị xong chưa? Mùi thơm quá, cháu đói rồi." Mộ Du Trầm nhìn bóng người, bất đắc dĩ cười cười, cầm hai chiếc cốc cà phê trên bàn, đi đến quầy bar cẩn thận lau chùi rồi tự mình pha cà phê. Sau bữa tối, Thư Minh Yên giúp dì bưng đồ ăn đến phòng ăn, thấy trên bàn có hai cốc cà phê. Cà phê vẫn còn nóng, thấm đẫm mùi vị cà phê. Thư Minh Yên đã rất quen thuộc với hương vị của loại cà phê này, đó là loại cà phê đen mà cô đã uống trong văn phòng của Mộ Du Trầm trước đây. Bởi vì cô thích, Mộ Du Trầm đã trữ rất nhiều ở nhà sau đó. Thư Minh Yên nhìn kỹ hơn và thấy có hoa văn trên đó, hai trái tim và một bông lan Nam Phi bên cạnh. Mộ Du Trầm giúp cô kéo ghế, khi Thư Minh Yên ngồi xuống, cô kinh ngạc chỉ vào vòng hoa trên đó: "Anh còn có kỹ năng này à?" "Anh vừa học được." Mộ Du Trầm ngồi xuống đối diện cô. Thư Minh Yên cầm nó lên và nhấp một ngụm, có lẽ vì chiếc cốc quá bắt mắt, cộng với cà phê do Mộ Du Trầm tự tay pha, cô cảm thấy cà phê hôm nay ngon hơn bình thường. Cô liếm liếm khóe môi dưới, không chút do dự tán thưởng: "Rất ngon!" Mộ Du Trầm cười gắp đồ ăn cho cô, ánh mắt nuông chiều: "Uống ít lại, ăn trước đi." Sau khi Thư Minh Yên ăn xong, liếc nhìn hoa văn trên cốc cà phê, hỏi anh: "Anh nghĩ ra hoa văn này à?" Mộ Du Trầm ừ một tiếng, Thư Minh Yên cười nói: "Cho nên anh so sánh mình với cá, sau đó bị em câu lên bờ?" "Không phải." Mộ Du Trầm nhìn sang, "Anh vẫn luôn đợi em, khi thấy em thả câu, anh đã chủ động cắn câu." Hai má Thư Minh Yên đột nhiên có chút nóng lên, cảm giác được anh ám chỉ lúc trước cô tìm tới anh nói muốn cưới anh. "Vậy nếu anh không đợi được em thả dây câu thì làm sao bây giờ? Anh đi cắn câu của người khác?" "Sẽ không." Mộ Du Trầm nhìn cô với ánh mắt trìu mến, "Anh chỉ cắn câu của em thôi." Bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, tim Thư Minh Yên đột nhiên đập nhanh hơn. Cô xấu hổ cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Em là người, anh là cá, người ta câu cá đều là để ăn." Mộ Du Trầm nheo mắt: "Đêm nào anh không cho em ăn?" Thư Minh Yên: "?".