Tri Bỉ

19: Chương 19


trước sau


Hai người từ Bạch gia đi thẳng đến khu vực phụ cận trường Lộ Già đang theo học, gió mát đêm hè xua đi nỗi buồn bực trong lòng, Lộ Già rốt cuộc cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Cậu lẽ ra không nên khóc, khi biết tin ông ngoại qua đời cậu không hề khóc, khi nhìn thấy đôi mắt sưng tấy của mợ, cậu cũng không khóc.

Mục Ôn Nhiên chỉ gọi một cú điện thoại mà thôi, nước mắt đã ào ào chảy xuống.
Giống như từ lần đầu gặp gỡ, cậu thường dễ khóc hơn vì có Mục Ôn Nhiên vậy.
“Tâm trạng có khá hơn chút nào không?” Mục Ôn Nhiên dừng lại trước cửa khách sạn đối diện trường học, quay đầu nhìn cậu nhóc Lộ Già vốn yên lặng đi theo sau.
Coi kìa, lại như vậy đấy.
Mục Ôn Nhiên luôn có thể chỉ cần một cái liếc mắt là nhìn thấu cảm xúc của cậu, khiến cậu chẳng biết trốn vào đâu.
Lộ Già không biết nên đáp ra sao, mà dường như Mục Ôn Nhiên cũng không muốn biết đáp án, cứ thế đi thẳng vào khách sạn.
Lộ Già liền đi theo sau y, thấy y lấy giấy tờ ra thuê phòng, sau đó trơ mắt nhìn Mục Ôn Nhiên cầm thẻ mở cửa phòng, đi vào bên trong.
Lộ Già: “…” Cậu nên theo sau hay vẫn là nên theo sau.
Trong phòng có hai chiếc giường đơn, Mục Ôn Nhiên thảy ví tiền cùng thẻ phòng lên một chiếc giường, Lộ Già tự giác ngồi lên chiếc còn lại.
Mục Ôn Nhiên: “Em tắm rửa không?”
Lộ Già: “… tối nay chúng ta ở lại đây sao?”
Mục Ôn Nhiên ngồi xuống, mặt đối mặt Lộ Già: “Em không muốn đến nhà anh, cũng không muốn ở nhà đúng chứ?”
Phải.
Cậu nào dám mở miệng nói ra, nhụt chí cúi đầu: “Em cảm thấy như vậy không tốt lắm.”
“Cái gì? Thuê phòng sao?”
Lộ Già run một cái, ‘thuê phòng’ gì đó nghe cứ quái quái thế nào ấy: “Không phải… em nói em thôi.”
Cậu cúi đầu, hàng mi dài run run, tiết lộ tâm trạng khẩn trương của mình.


Cậu biết những việc mình làm hôm nay đều không đúng, không nên nói dối mợ, không nên khiến Mục Ôn Nhiên lo lắng, không nên khóc…
Rõ ràng cậu đã mười sáu tủoo, tại sao lại không thành thục hơn được chứ, cậu muốn mau chóng trưởng thành hơn cơ.
“Lộ Già.” Dường như Mục Ôn Nhiên khẽ thở dài, Lộ Già nghe đến đó, viền mắt nóng ran, cậu có phải là tệ lắm không, sao cứ gây thêm phiền phức cho mọi người như thế.
Nhưng cậu khó chịu lắm, ông ngoại qua đời, cậu lại chẳng thể thấy mặt ông lần cuối.

Bạch Dịch trốn trong góc nghẹn ngào, mỡ cứ độ một tiếng lại vào nhà vệ sinh, đi ra đôi mắt đỏ hoe, cậu cũng toàn thân mệt mỏi, uể oải bất kham.
Thật ra Lộ Già ít khi khóc trước mặt người nhà, giống như cậu từng nói đó, cậu chẳng đáng yêu bằng Bạch Dịch.

Cho nên lần này cũng giống vậy, cậu không khóc, chỉ tình cờ ban đêm tỉnh lại, khoé mắt ẩm ướt, cổ họng khô khốc, giống như gặp một cơn ác mộng mà lại không nhớ nổi, chỉ có chút ít khổ sở vương trong lòng.
“Có phải em làm sai rồi không?” Nước mắt trào ra, rớt xuống mu bàn tay, nóng đến Lộ Già nghẹn lại, không nói thành lời, “Còn… còn tồi tệ nữa.”
Có phải em làm sai rồi không, có phải em tồi tệ lắm không.
“Không đâu.” Mục Ôn Nhiên ngồi lên giường, ngay cạnh Lộ Già, y chỉ nói hai chữ, cũng đủ khiến Lộ Già cảm thấy an tâm.
“Ông ngoại qua đời…” Lộ Già nắm chặt nắm đấm, nước mắt lướt qua hàng mi trượt trên gò má, rơi xuống mu bàn tay.
Quá chật vật.
Sẽ không còn người chia đôi số kẹo cho cậu với Bạch Dịch, sẽ không có người dùng bàn tay ấm áp xoa đầu cậu nữa, cũng sẽ không có người nói cho cậu biết, cậu và tất cả mọi người đều giống nhau… ông ngoại là người thân hiểu cậu nhất, nhưng ông ngoại qua đời rồi, cậu đã mất đi một người thân nữa rồi.
“Em cố gắng làm bộ rất vui vẻ, nhưng, anh cứ liếc mắt một cái liền nhìn thấu em.” Lộ Già nghẹn ngào nói, “Em che giấu không tốt sao?”
“Rất tốt.” Mục Ôn Nhiên nhẹ nhàng xoa xoa tóc Lộ Già, “Đã rất tốt rồi, Lộ Già.”
“Em lại… lúc nào cũng khóc.” Lộ Già khóc thút thít lau nước mắt, “Rõ ràng không nên như vậy.”
Ở trước mặt mợ, Lộ Già không dám khóc cũng không thể khóc được, sợ mợ lo lắng, sợ nàng sẽ vì mình mà ức chế cảm xúc.
Cậu luôn sống cẩn thận từng li từng tí một, luôn nỗ lực khiến người khác yêu thích, nỗ lực tạo mối quan hệ với người khác, nỗ lực mỉm cười, hi vọng sự tồn tại của mình có giá trị.

Nhưng mà bây giờ Mục Ôn Nhiên ở đây, cậu không muốn nhếch miệng gượng cười nữa, không muốn giả vờ vui vẻ nữa, không muốn làm bé ngoan nghe lời nữa, chỉ muốn nói cho y biết, trong lòng mình có bao nhiêu khổ sở.
Rõ ràng không nên như vậy.
Nhưng Mục Ôn Nhiên lại ở đây, dây thần kinh một mực căng thẳng không tự chủ được liền thả lỏng.
Cho nên cậu mới sợ nhìn thấy Mục Ôn Nhiên, trước mặt Mục Ôn Nhiên, cậu sẽ dỡ bỏ hết phòng bị, không che dấu chút bí mật nào.
Kì thật Mục Ôn Nhiên cũng không hiểu rõ thứ tình cảm này, hoàn cảnh gia đình y khiến bản thân y không thể phân định rõ thứ tình cảm mạnh mẽ đó ra sao.
Thế nhưng người cực kì thân thiết rời đi, hẳn là sẽ cực kì thống khổ.
Y không hi vọng Lộ Già khổ sở, nhưng hiện tại trừ ngồi nhìn cậu khóc, y lại không có biện pháp gì.
Mục Ôn Nhiên không thích cảm giác vô lực này, điều này khiến y cảm thấy nông nóng, vậy nên y đưa tay ôm lấy Lộ Già vào lòng, học theo dáng vẻ Lộ Già trước đây an ủi mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Rơi vào một cái ôm ấm áp, Lộ Già vốn định ngẩng đẩu, nhưng nghĩ tới bộ dạng mình lúc này hẳn buồn cười lắm, thế là lại cúi đầu, há há miệng hít hít mũi, hi vọng không thút thít nữa.
Việc này giống như một giây trước cậu còn vỗ ngực nói muốn trưởng thành, một giây sau liền biến thành một nhóc quỷ láu lỉnh, nhào vào lòng người lớn làm nũng.
Lộ Già cảm thấy mình thế này không tốt chút nào.
Nhưng người này là Mục Ôn Nhiên, người ôm cậu, cho cậu hơi ấm, nhìn rõ tâm trạng của cậu là Mục Ôn Nhiên đấy, nên cậu theo bản năng lựa chọn ỷ lai
Qua một hồi lâu, Lộ Già cảm thấy khó chịu, cựa quậy, Mục Ôn Nhiên cúi đầu nâng mặt cậu lên, hai người dựa đến rất gần, gần đến mức Lộ Già có thể nhìn thấy hình mình phản chiếu qua đôi mắt ai kia.
Mục Ôn Nhiên nhìn quá đỗi chăm chú, y nhìn Lộ Già, ánh mắt sâu thẳm.

Tựa hồ có thể hút đi linh hồn, khiến đối phương run rẩy mãi không thôi.
Lộ Già lại không phát giác ra, nắm lấy cổ tay y, quang minh chính đại nhìn lại,
Bầu không khí có chút vi diệu.
Mục Ôn Nhiên cụp mắt, hỏi: “Khóc xong rồi?”

Lộ Già: “…” Hiếm thấy cậu lớn mật đẩy Mục Ôn Nhiên ra, nhích về phía đầu giường.
Hai người cách một khoảng nhỏ, Lộ Già khoanh chân, cúi đầu.
Mục Ôn Nhiên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu, chỉ có thể nhìn cái cổ, yết hầu hơi nhô, cằm, lên trên nữa là miệng, cánh mũi, Lộ Già chỉ chừa lại nửa bên má cho y coi, không cho xem toàn bộ.
Có lẽ y nói sai rồi.
Im lặng nửa ngày, Lộ Già mới mở miệng: “Có phải em rất không có tiền đồ không?”
“Hả?”
“Chính là… lúc nào cũng ở trước mặt anh khóc, ở nhà em không như vậy.” Lộ Già ôm cổ, “Anh đừng có chê em phiền.” Ba từ cuối cùng nói cực kì nhỏ.
“Không biết.” Mục Ôn Nhiên chống tay xuống giường, dịch qua, đệm giường quá mềm, y vừa chống một cái, môi lướt qua tóc Lộ Già, hơi thở phun vào bên tai cậu.
Lộ Già giơ tay sờ sờ lỗ tai.
“Không sao, có thể khóc với anh.” Cặp mắt được ngâm qua nước kia còn sáng ngời hơn lúc thường, rốt cuộc có thể nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên, Mục Ôn Nhiên mười phần tự nhiên gạt ra lọn tóc dính vào mắt, “Anh không ngại, chỉ cần đừng né tránh anh.”
Lộ Già khóc lâu như vậy, giọng mũi đặc sệt, so với lúc thường càng mềm mại hơn, liếc nhìn Mục Ôn Nhiên một cái rồi lại cúi đầu: “Em không có cố ý trốn anh… Xin lỗi.”
“Không có gì mà phải xin lỗi.” Mục Ôn Nhiên nói, “Chỉ là anh lo lắng thôi.”
“Lúc nãy trong điện thoại anh cũng nói như vậy.”
“Ừm.” Mục Ôn Nhiên nặn nặn rái tai cậu, “Không phải em muốn anh không được gạt em à?” Y không hề quên ước định giữa hai người, y lo lắng cho Lộ Già, y liền nói thẳng.
Lộ Già ngả ra nằm xuống giường: “Em đã không khó chịu nữa rồi.” Mục Ôn Nhiên lẳng lặng nhìn, cậu lấy gối đầu che lấy mặt, “Không muốn vạch trần em, anh coi như em đã không còn khó chịu nữa đi.”
“Được.”
“… vẫn có chút khó chịu thôi, sắp phải đi học rồi, bài tập còn chưa làm xong, bọn anh thì sao, đại học có bài tập không?”
“Đề tài xoay chuyển có hơi cứng ngắc.”
“Cứ phối hợp theo em đi mà!”
“Ừm.”
Hai người câu được câu không trò chuyện một chốc, thấy thời gian cũng không còn sớm, Lộ Già vào buồng tắm tắm rửa trước.
Tắm rửa xong đi ra, Lộ Già nằm trên giường nhìn trần nhà, trong buồng tắm truyền tới tiếng nước ào ào.
Nghiêng tai nghe một lát, cậu bò dậy lắc đầu vẩy tóc bắt đầu lục ngăn tủ, cậu còn chưa lau tóc, định kiếm chiếc khăn, ấy thế mà lại mò ra được một cái hộp hình vuông nho nhỏ.
Đợi đến khi Mục Ôn Nhiên đi ra, nhìn thấy Lộ Già ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, liền hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Lộ Già nghiêng đầu, tóc ướt nhỏ giọt: “Em muốn dùng khăn lông.”
“Đợi lát nữa.” Mục Ôn Nhiên cầm một chiếc trong tay, nhưng đã bị ẩm, y đi tới bên cạnh Lộ Già, cùng chung suy nghĩ, mở tủ, tìm.
Lộ Già thấy y cầm hộp vuông nhỏ ra, chớp chớp mắt giả vờ ngây thơ: “Đây là cái gì thế ca ca, em không nhận ra.”
Mục Ôn Nhiên: “Bao ngừa thai.”
Lộ Già: “…”
Mục Ôn Nhiên: “Muốn bóc ra xem thử không?”
Lộ Già: “Không muốn.”
“Ừm.” Mục Ôn Nhiên ném bao cao su kia vào ngăn kéo, “Mở ra là tính tiền.”
Lộ Già: “…” Cho nên cậu mới nói không cần mở đó.
Mục Ôn Nhiên đi vào phòng rửa tay cắm máy sấy tóc, thổi thổi một lúc liền gọi Lộ Già: “Lại đây.”
“Anh cứ như đang gọi chó con ấy.” Lộ Già đeo dép loẹt xoẹt đi tới, “Ồ hình như em vậy thật…” Cậu còn nhớ tới lời cá cược cậu mà còn khóc trước mặt Mục Ôn Nhiên thì sẽ biến thành chó con.
Lộ Già tuỳ ý Mục Ôn Nhiên vò vò tóc mình, máy sấy tóc thổi cho những lọn tóc mái bay bay, cậu ngước đầu, hai mắt nhắm lại: “Anh muốn nghe em kêu hai tiếng không?”
Máy sấy tóc phát ra âm thanh quá lớn, Mục Ôn Nhiên tắt đi: “Em vừa nói gì?”
Lộ Già he hé mắt ra: “Gâu gâu.”
Mục Ôn Nhiên che mắt cậu, lưng dựng vào tường, bật cười: “Có phải ngốc không vậy?”
Giằng co nửa ngày, rốt cục tắt đèn đi ngủ.
Đầu giường mở một chiếc đèn, hai người nằm mỗi người một giường, Lộ Già chỉ nhìn thấy bóng lưng Mục Ôn Nhiên.
Cậu nhắm mắt lại nhưng mãi không ngủ được, nghe tiếng vải vóc ma sát, vừa định mở mắt nhìn xem sao, ánh đèn chói mắt lại biến mất.
Mục Ôn Nhiên tắt đèn.
Lộ Già kéo chăn che kín mặt mình.
Bị nhường nhịn, bị chăm sóc, không hiểu sao lại thấy vui vẻ đến lạ.
Rất nhiều lời em đều không mở miệng nói nổi, nếu như anh có thể đọc được tiếng lòng của em thì tốt quá..




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây