Thập Nhất nhìn thấy Vệ Kiều thiếu chút nữa đã không nhận ra được, nàng trang phục màu đỏ, mang giày cao gót, mái tóc dài xõa tung sau lưng đã không còn nữa, đổi thành một mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, cả người thoạt nhìn càng thêm lưu loát cùng dứt khoát, ngũ quan cũng càng lộ ra góc cạnh sắc bén, có ánh sáng vẩy trên người nàng, đemthân ảnh của nàng kéo ra thật dài, thân thể mảnh mai, Thập Nhất cứng đờ tại chỗ thật lâu mới lắp bắp: "Kiều Kiều?" Vệ Kiều thấy nàng đi ra liền tiến lên phía trước hai bước, Bùi Thiên tiếp nhận hành lý trên tay Thập Nhất, trực tiếp đi ra ngoài, phía sau hai người đang nhìn chăm chú lẫn nhau, giống như Vệ Kiều, Thập Nhất cũng gầy đi rất nhiều, thân thể nàng cao lên không ít, khi vừa mới vào Vệ gia chỉ tới bờ vai Vệ Kiều, hiện tại đã qua gần lông mi người kia rồi, nếu mang giày cao gót, ẩn ẩn còn có thể cao hơn Vệ Kiều.
"Tóc của ngươi làm sao vậy! " Vệ Kiều rủ mắtxuống: "Không dễ bảo dưỡng, ta liền cắt.
" Sau khi lên xe Vệ Kiều cùng Thập Nhất ngồi ở chỗ ngồiphía sau, Thập Nhất liên tục nhìn Vệ Kiều, ánh mắt sâu u, tựa như muốn đem bộ dạng của nàng khắc thật sâu vào trong đầu, Vệ Kiều cúi đầu xem báo cáo, vô ý chống lại ánh mắt của nàng, cau mày: "Làm sao vậy?" Thập Nhất lắc đầu: "Không có việc gì, cảm thấy không quen.
" Đã nhìn quenmái tóc dài của Vệ Kiều, tóc ngắn còn có chút không quen.
Vệ Kiều cười: "Thợ làm tóc nói ta rất thích hợp để tóc ngắn, ngươi cảm thấy thế nào?" Trái tim Thập Nhất châm châm đau nhói, chua xót khổ sở, từng bước một giống với những thông tin nàng đã tìm hiểu được, nàng miễn cưỡng mỉm cười: "Rất thích hợp, nhìn rất đẹp, sức khỏe ngươi gần đây thế nào?" Vệ Kiều tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính bảng, mây trôi nước chảy mà nói: "Rất tốt.
" Hai chữ ngắn gọn khiến trái tim Thập Nhất lần nữa thắt lại, tốt cái rắm, nàng đều đã từ chỗ Tô Tử Ngạn biết hết rồi, thân thể Vệ Kiều là ngày càng suy yếu, qua tết liền triệt để suy sụp, hai năm nay chi nhánh công ty của Lạc Châu Bình phát triển bừng bừng khí thế, hắn không có bằng chứng để chứng minh Vệ Kiều sinh bệnh, nhưng mà dựa vào việc hiện tại nàng không thể quản hết mọi chuyện, liền xen vào quản rất nhiều chuyện trong công ty, thậm chí chi nhánh công ty của hắn còn kéo theo không ít cổ đông đầu tư vào.
Lạc Châu Bình đây chính là thấy không có biện pháp động đến Vệ Thiên, liền muốn từng chút từng chút đào rỗng Vệ Thiên.
Lòng dạ đáng chém! Xe đi được nửa đường, gặp đèn đỏ, Bùi Thiên ngừng xe hạ, nghe Thập Nhất hỏi: "Lạc Châu Bình hiện tại có động thái gì không?" Vệ Kiều khép máy tính bảnglại, vẻ mặt nghiêm túc.
Nửa tháng đầu, Vệ Thiên cùng Trị Hoa cạnh tranh một số hạng mục, Lạc Châu Bình đứng ra cản trở, khiến Vệ Thiên vô duyên vô cớ tổn thất ba trăm ngàn, tuy rằng bọn họ đều biết là Lạc Châu Bình giở trò quỷ, chỉ là không có chứng cứ rõ ràng, chỉ có thể nuốt xuống phần khẩu khí này, gần nửa năm, Vệ Kiều đối với sự tình của công ty rõ ràng đã lực bất tòng tâm, Bùi Thiên là chiếu cố thân thể của nàng, cũng không thể thường xuyên tọa trấn ở công ty, Lạc Châu Bình giống như là trong núi không có lão hổ, hầu tử liền xưng bá vương, mấy lần chèn ép Vệ Thiên, củng cố lớn mạnh chi nhánh công ty của mình.
Trước kia qua điện thoại Thập Nhất liền biết rõ một hai, chỉ là không ngờ tình hình hiện tại đã nghiêm trọng như vậy, Vệ Kiều nói: "Tạm thời không thể cho hắn biết chuyện ta sinh bệnh.
" Nếu để cho Lạc Châu Bình biết được, lại tuyên truyền đi ra ngoài, Vệ Thiên chỉ sợ thật sự là không thể qua được một cửa này, vốn những cổ đông này đối với những hành động nửa năm qua của nàng đã rất bất mãn, nếu lại biết chuyện nàng sinh bệnh, không nói đến chuyện đào ngũ, chỉ sợ bọn họ sẽ liên thủ lại, tuyển chọn đưa Lạc Châu Bình ngồi trên vị trí chủ tịch.
Thập Nhất gật đầu: "Ta biết.
Tiếp theo nên làm gì?" Vệ Kiều trầm mặc vài giây, thở dài: "Đến công ty trước lại nói sau.
" Thập Nhất cầm lấy máy tính bảng trên tay nàng, thấy Vệ Kiều kinh ngạc nhìn qua, liền nói: "Để ta xem đi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.
" Nhìn tiểu cô nương từng đi theo sau lưng mình hiện tại đã là hành xử trầm ổn, đã là rất tự tin, Vệ Kiều không khỏi sủng nịnh mà mỉm cười: "Ân.
" Nàng nói xong liền dựa vào bên người Thập Nhất, nhắm mắt lại: "Đến công ty lại gọi ta.
" Ánh mắt Thập Nhất liếc nhìn bộ dạng nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, đuôi lông mày không còn thấy sự sắc bén, tăng thêm vài phần ấm áp, chóp mũi tú thẳng, bờ môi phiếm hồng, xoa lên son môi tinh xảo, nàng xưa nay luôn yêu sắc màu tươi đẹp, hiện tại cũng không ngoại lệ, Thập Nhất nhìn một chút trái tim đã khẽ rung động, tiến lên trước hôn nàng một cái, thẳng đến khi trên môi tràn đầy đều là hương vị ngọt ngào từ khí tức son môi của nàng mới bỏ qua, Vệ Kiều nhắm mắt cắn lên bờ môi người kia, khắc sâu nụ hôn này.
Bùi Thiên lái xe ở phía trước ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng tắp phía trước, giả vờ như nhìn không thấy hai người thân mật ở phía sau.
Rất nhanh liền đến công ty, Vệ Kiều cũng không nghỉ ngơi được bao lâu, chỉ là có lẽ Thập Nhất trở về làm cho tâm tình nàng khoan khoái dễ chịu không ít, lúc xuống xe, sắc mặt nàng nhìn rất đẹp, trắng sáng ẩn hồng, đôi mắt trong trẻo, Bùi Thiên cũng không biết đã bao lâu rồi không thấy được Vệ Kiều lộ ra thần sắc như vậy, khiến cho hắn cũng không khỏi nhìn Thập Nhất thêm vài lần, ánh mắt mang theo cảm kích.
Hắn đi theo Vệ Kiều cũng đã rất nhiều năm, đối với tình trạng cơ thể nàng là thập phần rõ ràng, lúc trước hắn nhìn Vệ Kiều và Thập Nhất cùng một chỗ còn không khỏi lo lắng, thứ nhất là lo lắng cách làm người của Thập Nhất, dù sao cũng từng là kẻ cắp, thứ hai là lo lắng chút tình cảm này sẽ tạo thành tổn thương đối với thân thể Vệ Kiều, không ngờ sau khi hai người cùng một chỗ, Vệ Kiều lại càng trở nên kiên cường, thật sự giống như Tô Tử Ngạn nói, con người đột nhiên có điểm yếu, liền sẽ trở nên kiên cường.
Thập Nhất chính là điểm yếu của Vệ Kiều.
Dần dần, Bùi Thiên cũng âm thầm chấp nhận Thập Nhất chính là người bầu bạn cạnh Vệ Kiều, thái độ đối với nàng cũng cung kính hơn rất nhiều.
Sau khi đến công ty bí thư vội vàng chào đón, nhìn Vệ Kiều, nhìn thấy nàng cắt tóc ngắn liền kinh ngạc vài giây, lại rất nhanh hoàn hồn mà hỏi: "Vệ tổng, những đổng sự đang ở trong phòng làm việc chờ ngài trở về.
" Vệ Kiều gật đầu: "Đã biết.
" Nàng quay đầu nhìn qua Thập Nhất, còn chưa mở miệng, Thập Nhất đem máy tính bảng đưa cho Bùi Thiên, khí định thần nhàn nói: "Ta cùng ngươi đi vào.
" Vệ Kiều thấy nàng thản nhiên như vậy không khỏi mỉm cười: "Được.
"
Hai người cùng nhau tiến vào văn phòng.
Vài lão cổ đông nhìn thấy Vệ Kiều tiến đến cũng không đứng dậy, bình tĩnh, thong dong mà uống trà, Vệ Kiều cũng không nóng vội, mang theo Thập Nhất ngồi ở chủ vị, trong đó có một đổng sự hỏi: "Vệ tổng, vị này dường như không phải là nhân viên công ty a, thích hợp nghe chúng ta thảo luận vấn đề sao?" "Vệ Noãn là cổ đông của Khải Mậu, Tô lão tiên sinh cảm thấy, nàng thích hợp có mặt ở đây sao?" Hơn nửa năm nay, Thẩm gia chủ động rút khỏi hạng mục Lạn Vỹ lâu, khoảng trống của Thẩm gia do Khải Mậu thay thế, cho nên Khải Mậu hiện tại không chỉ là quan hệ cùng hợp tác với Vệ Thiên, còn là khách hàng lớn không thể đắc tội, Vệ Noãn xem như là cổ đông của Khải Mậu, ngồi ở đây, là chuyện đương nhiên.
Lão đổng sự vừa lên tiếng đã bị Vệ Kiều làm cho mắc nghẹn, im lặng một hồi lâu, những người khác thấy hắn trùng xuống, cũng bắt đầu chất vấn, Vệ Kiều cùng Trị Hoa đấu thầu thất bại, tổn thất ba trăm ngàn, nhìn thấy khoảng lợi nhuận giữa năm của bọn họ vô duyên vô cớ mất đi một số tiền lớn như vậy, ai trong lòng đều không thoải mái, vài cổ đông hợp tác với Lạc Châu Bình còn đỡ, bọn họ còn có thể từ bên chỗ của Lạc Châu Bình lấy được một chút ngon ngọt, nhóm cổ đông còn lại vừa không nhìn lọt mắt cách làm việc mờ ám của Lạc Châu Bình, nhưng cũng vừa không đành lòng nhìn đồng tiền bay đi, liền muốn Vệ Kiều cho một lời giải thích.
Này là chuyện kinh doanh, có lời có lỗ, vốn là chuyện không thể tự nhiên hơn, chỉ là Vệ Kiều nhậm chức gần mười năm, chưa bao giờ để cho bọn họ bị thua thiệt, cho nên đem khẩu vị của bọn họ dưỡng đến giảo hoạt rồi, hiện tại tổn thất một chút, đã bắt đầu muốn thuyết pháp, Vệ Kiều hỏi: "Các vị đổng sự muốn giải thích thế nào.
" "Này là đang nói cái gì a.
" Một nam nhân khá lớn tuổi trong đó liền đứng lên: "Chúng ta đây là đòi hỏi giải thích sao? Chúng ta đây là quan tâm tương lại của Vệ Thiên a! Bên ngoài đều đang đồn đại! " Thập Nhất cười khẽ: "Đồn đại nếu như là sự thật, các vị đổng sự liền sẽ không ngồi ở đây rồi.
" Vài nam nhân nhìn nhau, nam nhân lên tiếng lúc trước vẫn là hầm hừ nói: "Chúng ta đây không phải sợ Vệ Thiên đi xuống dốc sao? Chúng ta già rồi, chịu không được cái gì chiết đằng*, phải dựa vào Vệ Thiên mà có phần cơm, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, chúng ta có thể không nóng nảy sao?" (*Ý ở đây đại loại là những tình huống đầu tư bấp bênh, có tỷ lệ nguy hiểm cao) Vệ Kiều vừa muốn mở miệng, Thập Nhất đè lại nàng cổ tay, vẫn là gương mặt mang ý cười nói: "Nếu không liền như vậy đi, ta có một đề nghị.
" Vài vị đổng sự hai mặt nhìn nhau: "Ngươi nói.
" Thập Nhất ngồi ở vị trí của mình, chậm rãi nói: "Nếu như các vị sợ Vệ Thiên xuống dốc, không bằng nhân lúc hiện tại, bán cổ phần công ty Vệ Thiên đi, ta dùng giá gấp đôi mua vào cổ phần từ trên tay các vị, như thế nào?" Khí thế của nàng quá trầm ổn, hơn hai mươi tuổi, lại khí định thần nhàn, so với các lão đồng sự ở đây, nàng trái lại càng thêm thong dong bình tĩnh, các lão đổng sự đều không phải là kẻ ngốc, bọn họ vốn chính là không quen nhìn cách làm việc của Lạc Châu Bình, chỉ là vô duyên vô cớ chịu lỗ vốn liền muốn đòi một lời giải thích, hôm nay tới đây là muốn Vệ Kiều dùng tiền cá nhân để bù vào khoảng trống này, không ngờ lại bị Thập Nhất chiếu tướng trước.
Vứt bỏ cổ phần công ty Vệ Thiên? Đùa gì vậy, bọn họ làm sao có thể để xuống miếng mồi ngon này a, hiện tại bất quá chỉ hao hụt ba trăm ngàn mà thôi, cho dù hao hụt ba trăm triệu, lợi nhuận bọn họ được chia vẫn có thể là không ít, làm sao lại đem cổ phần công ty vô duyên vô cớ bán cho người khác, trừ khi bọn họ điên rồi! Bọn họ không điên, nhưng mà không có cách nào để phản bác, lời nói của Thập Nhất quá mức kiên định, dường như bọn họ xen vào thêm một câu nữa, nàng liền sẽ ký kết văn kiện chuyển nhượng cổ phần công ty ngay tại chỗ, vài vị lão đổng sự liếc nhìn lẫn nhau, điều chỉnh thần sắc, cười nói: "Vệ tổng, ngươi nên biết, chúng ta là chân tâm thật ý đều muốn tốt cho Vệ Thiên, Lạc tổng vài lần hẹn chúng ta đi ra ngoài, chúng ta đều không có đáp ứng hắn, chúng ta đứng ở bên nào, ngươi có thể đã rõ đi.
" Vệ Kiều gật đầu: "Ta biết.
" Nàng cùng Thập Nhất hát lên mặt trắng mặt đỏ*, vài vị đổng sự thấy đòi không được chỗ tốt đành phải đứng lên: "Vệ tổng, chúng ta cũng không phải là muốn gây áp lực cho ngươi, mọi người đều là muốn tốt cho Vệ Thiên, chúng ta cũng càng là muốn ngươi ngồi trên vị trí này, chỉ là nếu như ngươi lại tiếp tục làm hao hụt, chúng ta cũng không có biện pháp ủng hộ ngươi nữa a.
" (*Trong các loại kịch truyền thống của Trung Quốc thì mặt trắng đại diện cho nhân vật thiện, mặt đỏ đại diện cho nhân vật ác) Vệ Kiều rủ mắt xuống suy nghĩ vài giây: "Các vị yên tâm tâm, ta tự có chừng mực.
" Vài vị đổng sự lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng phất ống tay áo rời đi, cửa phòng làm việc mở rồi lại đóng, Bùi Thiên đi tới, cung kính nói: "Tam tiểu thư, Thẩm gia gần đây đầu tư vào công ty của Lạc Châu Bình.
" Vệ Kiều nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt, ánh mắt mơ hồ, nàng phất tay: "Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.
" Bùi Thiên cúi đầu đi ra khỏi văn phòng.
Thập Nhất chờ Bùi Thiên rời khỏi mới từ trước mặt Vệ Kiều lấy đi tài liệu, vừa cúi đầu nhìn liền nghe Vệ Kiều hơi nhỏ giọng nói: "Thập Nhất.
" Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy sắc mặt Vệ Kiều tái nhợt nói: "Ôm ta đến phòng nghỉ ở phía sau.
" Ôm ta —— Bàn tay Thập Nhất hơi run lên, tiếng nói khẽ run rẩy: "Ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?" Vệ Kiều ngẩng đầu nhìn nàng, trước mắt mơ hồ nhìn không chân thật, nàng vươn tay dùng sức nắm lấy cánh tay Thập Nhất, thở dốc nói: "Trái tim ta đau quá.