Trò Chơi Khuy Quang [Vô Hạn Lưu]

2: Nước Ép Cà Chua Uống Không Say 1


trước sau


Sau khi ánh sáng chói mắt biến mất, đập vào mắt Giang Húc là một cảnh tượng như vậy.
Một đám người vây quanh một chỗ, nhìn qua mọi khuôn mặt đều như tro tàn, phảng phất như đang tham gia tang lễ, nam nữ già trẻ đều có, trong đó có một người đàn ông trung niên đang cùng hai cô gái trẻ cãi nhau.
"Mẹ nó đây là địa phương quỷ quái gì, hai người các ngươi tốt nhất nên nói rõ ràng cho tôi." Đại thúc trừng mắt nhìn về phía hai cô gái trẻ, vẻ mặt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đánh người, bên cạnh còn có một nam nhân trẻ tuổi đang lôi kéo hắn.
Hai cô gái nắm tay nhau, trong đó có một cô gái tóc hồng ăn mặc quần áo thời thượng hô: "Tôi đã nói mấy lần rồi, tôi và Tiểu Mẫn cũng không hiểu sao lại đến đây, sao lại liên quan đến chúng tôi cơ chứ? Bỏ đi, đừng cãi nhau với hắn nữa." Một cô gái khác đi cùng nói.
Giang Húc không tiếp tục nghe bọn họ tranh cãi, cậu chỉ chú ý hoàn cảnh nơi này, bên trái đứng sừng sững một toà lâu đài cổ, giống như phong cách kiến trúc của thế kỷ trước, có loại cảm giác âm trầm, hơn nữa bốn phía tràn ngập sương mù dày đặc, loại cảm giác này càng vô cùng đángsợ.
Nhìn thế nào cũng kỳ lạ.
Chỉ có vài người nhìn thoáng qua cậu, bất quá rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, có mấy người yên lặng lắc đầu, dường như là đồng tình lại như bất đắc dĩ.
Giang Húc xoay người, phía sau vẫn là một cánh cửa, bất quá kiểu dáng rất cao cấp, vừa nhìn đã không phù hợp với phong cách thời đại nơi này.

Trên cửa có một đường màu xanh nhạt không ngừng trượt lên xuống, nhìn qua giống như một máy quét, phía trên nó viết một từ tiếng Anh: pass
Giang Hoàng bỗng nhiên nghĩ đến giấy thông hành mà hệ thống nói đến.
Cậu thử đẩy cửa ra, phát hiện vô dụng, cánh cửa này muốn mở ra phỏng chừng sẽ tốn rất nhiều khí lực.

Giang Húc đang định xoay người rời đi, cánh cửa đột nhiên vang lên một tiếng lạch cạch, một người đàn ông từ phía sau cửa đi ra, mà cửa sau tự động khép lại.

Không biết vì cái gì, nam tử trẻ tuổi này xuất hiện phảng phất mang theo một sức hấp dẫn nào đó, ngoại trừ mấy người đang cãi nhau, những người còn lại cơ hồ đồng thời đem ánh mắt tầm mắt tập trung lại trên người nọ.
Nam tử trẻ tuổi eo nhỏ chân dài, một tay vịn tay nắm cửa một tay cất túi quần, thấy mọi người đều đang nhìn mình, nam tử kia nhếch môi du lưu manh cười, khóe miệng phía dưới còn có một lúmđồng tiền nhỏ.
Ừm, còn rất đẹp trai.
Giang Húc muốn di chuyển sang phải vài bước, sợ mình chắn được hào quang đẹp trai của người đàn ông đó đang phát ra.
"Yo, cái này đâu?" Nam thanh niên duỗi thắt lưng, vặn vẹo cổ, không biết còn tưởng rằng hắn đi theo đoàn du lịch du lịch.
Tiếng này vừa phát ra, trong nháy mắt mấy người đang cãi nhau không còn tiếng động, đồng loạt quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn.
Giang Húc không lên tiếng lại lui sang một bên vài bước.
Người đàn ông trung niên cũng không lên tiếng nữa, cánh tay bắt chặt lấy hai cô gái sải bước đi tới, một bộ biểu tình hung thần ác sát.
Nam thanh niên má lúm đồng tiền đẹp trai sững sờ đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.
" Tránh ra! " Người đàn ông đâm vào nam thanh niên, mục tiêu là cánh cửa phía sau anh ta.
"Ngươi là người như thế nào như vậy chứ." Nam thanh niên má lúm đồng bất mãn nói, thấy người đàn ông kia không có chút ý tứ muốn để ý tới hắn, hắn lại mở miệng nói: "Không phải, tuy rằng ngươi là trưởng bối đi, nhưng làm người cũng là phải nói đạo lý hiểu lễ phép tri lễ chứ.

"
Người đàn ông lớn tuổi vẫn không để ý tới hắn, mà là liều mạng dùng tay kéo cửa công nghệ cao kia.


Ngược lại hắn lại dùng chân đạp, vừa đá vừa mắng chửi tục tĩu, vẫn không có biện pháp liền dùng nửa người đi đụng.

Từng chút một, rầm rầm vang lên.
Giang Húc không muốn tham gia loại chuyện này, hiện tại đầu óc của cậu rất rối loạn, rất cần tìm một hoàn cảnh yên tĩnh để suy nghĩ.

Vì vậy, cậu dựa vào một góc, tránh xa tiếng ồn.
"Này, " Nam thanh niên má lúm đồng tiền vỗ vỗ bả vai người đàn ông lớn tuổi, "Ông có thể im lặng một chút được không, xảy ra chuyện gì không thể tỉnh táo nói một chút sao? Nhất định phải thô lỗ như vậy sao.

"
Người đàn ông lớn tuỏi không để ý tới hắn.
"Mẹ kiếp, tôi chưa từng thấy qua người cố chấp như ông." Nam thanh niên má lúm đồng tiền tự nhiên cảm thấy mất mặt, có chút bất mãn.
Giang Húc cảm thấy có chút kỳ quái, một cánh cửa rắn chắc thế nào cũng không chịu nổi quyền đấm cước đá như vậy, cánh cửa này ngược lại một chút dấu vết hư hỏng cũng không có.
Đột nhiên, trước mắt mọi người sáng lên một chùm ánh sáng, Giang Húc giơ cánh tay lên đỡ, nhưng không có kết quả, cậu chỉ có thể híp mắt lại.

Cậu cảm giác cánh tay trầm xuống, giống như có người nào đó nắm lấy mình, hơn nữa nắm rất chặt, cậu căn bản rút không ra cánh tay.
Chùm ánh sáng này tồn tại trong thời gian rất ngắn ngủi, bất quá vài giây liền lui ra, Giang Húc còn chưa kịp thích ứng, xa xa có một cô gái kéo cổ họng thét chói tai.
"A!" Người bên cạnh hô to một tiếng, Giang Húc phát hiện nắm lấy mình chính là nam nhân đẹp trai bức người kia, vẻ mặt sợ hãi nằm đứng ở phía sau mình.
Giang Húc chậc chậc một tiếng, có chút ghét bỏ nhìn anh ta một cái, mạnh mẽ rút cánh tay ra.
Nam thanh niên có lúm đồng tiền mím môi, bộ dáng điềm đạm đáng thương, mặc dù không kéo cánh tay của cậu nữa, nhưng nửa người cơ hồ dán sát vào Giang Húc.
Giang Húc lạnh lùng nói: "Đi.

"
"Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn!"
Tiểu Mẫn là bạn của cô gái tóc hồng, phỏng chừng là bị dọa choáng váng, sắc mặt tái nhợt.
Khi Giang Húc lần nữa nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi, người vốn còn đang nói những lời thô tục, hiện tại đã trở thành một cỗ thi thể lạnh như băng, an tĩnh nằm trên mặt đất.

Không ai biết hắn chết như thế nào, chỉ từ bên ngoài căn bản nhìn không ra vết thương cụ thể ở đâu, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi chảy đầy đất.
Phía sau còn có vài người nôn mửa.
Giang Húc cố nén cảm giác khó chịu trong dạ dày, lông mày sắp nhăn thành một chữ "Xuyên".

Nam thanh niên bên cạnh không lên tiếng, có thể là thật sự dọa choáng váng.

Giang Húc ngược lại lớn mật đi lên trước, ngồi xổm xuống bên thi thể huyết nhục mơ hồ kia, nhìn ra được cậu tuyệt đối không sợ hãi, ngược lại tràn ngập tò mò.
"Nhìn không ra nguyên nhân cái chết, cái này cũng quá kỳ quái." Giang Húc nghiêm trang nói, ngữ khí nghiêm túc, "Không có vị trí phân bố vết thương cụ thể, hiện trường cũng không có vũ khí lợi dụng.

"
Có mấy người đánh giá nam nhân trước mặt này, cảm thấy cậu không tầm thường.
"Chùm ánh sáng vừa rồi là cái gì?" Một số người nói.
Giang Húc đứng dậy nhìn xung quanh, tìm không thấy nguồn gốc của chùm ánh sáng kia, "Không biết, tôi cảm thấy nơi này là một địa phương vượt qua pháp tắc sinh tồn tự nhiên.

"
Đây là chuyện cậu còn chưa đẩy ra cửa đã phát hiện.
Giang Húc nhìn thoáng qua cửa, cậu nghĩ mỗi người ở đây phỏng chừng đều đã trải qua chuyện giống như cậu, sau đó đẩy cửa mà vào, không giải thích được đi tới đây, nhất là người đàn ông vưuaf chết kia, ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào, nghĩ như vậy, vừa cảm thấy trách cũng vừa cảm thấy đáng thương.
"Vậy, vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Một người phụ nữ trung niên tóc ngắn run rẩy hỏi.
Phía sau người phụ nữ kia còn có một đứa bé, nhìn qua bất quá ba bốn tuổi, Giang Húc vẫn không chú ý tới, hẳn là nguyên nhân cậu bé kia vẫn đứng sau lưng mẹ cậu.
"Không biết." Giang Húc trả lời ngắn gọn, có chút phiền não.
Ngoại trừ mấy cô gái đang ôm nhau ngồi khóc, mỗi người ở đây trầm mặc, bốn phía đều là sương mù trôi nổi, tầm nhìn thấp đáng sợ, ai cũng không dám mạo hiểm đi ra ngoài.
Ngoại trừ lâu đài cổ đó.
Không biết vì cái gì, Giang Húc cảm thấy tòa lâu đài cổ kia nhìn qua cực kỳ cổ quái, mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức nguy hiểm, phảng phất bên trong có một quái vật khát máu.
"Cái này, đây là địa phương nào a, ta không muốn chết, ta còn có con nhỏ." Nữ tử trung niên thấp giọng run rẩy, hài tử vẻ mặt ngây thơ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Người vừa rồi, cũng đã chết chứ?"
"Người nào?" Giang Húc đang muốn hỏi, lại bị nam thanh niên bên cạnh giành trước hỏi.
Người phụ nữ trung niên không nói lời nào, nam sinh đeo kính nói: "Một bác gái, trông giống như chú, một bộ não lao vào sương mù, sau đó không thể nhìn thấy bóng dáng."
Mọi người im lặng.
Đang nghĩ, cánh cửa của lâu đài cổ mở ra.
Tiếng chi nha mở ra cửa lớn dọa mọi người sợ hãi, không biết là cô gái nào lại dọa ra một tiếng thét chói tai, cổ họng đều bổ.
Giang Húc không nhúc nhích liền lẳng lặng nhìn, cánh tay rủ xuống bên trái lại bị người bắt lấy, cậu ghé mắt, là nam thanh niên có má lúm đồng tiền kia.

"Buông ra." Giang Húc lạnh lùng nói.
Nam thanh niên có má lúm đồng tiền mím môi, tự cho là đúng nói: "Tôi không, tôi hơi sợ.

"
"Ngươi tốt nhất trong ba giây buông ra." Ánh mắt Giang Húc giống như một lưỡi dao sắc bén, cho dù ai nhìn cũng sẽ bị dọa liên tục lui về phía sau.

Nhưng nam thanh niên có má lúm đồng tiền lại rất kiên trì.
Giang Hới bất đắc dĩ, quay đầu lại.

Trong cửa đi ra một cô gái, trên người mặc váy ren, giống như trang phục của người giúp việc lại giống như trang phục của nhà quý tộc phương Tây, tóc cô gái là màu vàng hơi xoăn, chỉnh tề để phía sau đầu, mái tóc nhìn qua có vẻ vui tươi đáng yêu.
Nhưng biểu tình của cô lại vô cùng lạnh lùng, nhìn qua không phải là cảm giác lạnh lùng khuôn mặt không chút thay đổi của người bình thường, mà là cảm giác tái nhợt không có sức sống.
Cô nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, ánh mắt cô gái nhìn người khiến người ta sởn tóc gáy, Giang Húc cảm thấy nam thanh niên bên cạnh xoa xoa cánh tay, phỏng chừng là nổi da gà.
Không ai nói chuyện, tất cả mọi người đang nín thở chờ đợi, không biết phải đối mặt với nguy hiểm hay an toàn.
Cô gái bất mãn mở miệng, "Tôi tên là Mary, hoan nghênh mọi người đến nhà tôi tham gia tiệc ngủ, các ngươi thật sự là làm cho người ta chán ghét, nói xong muốn có mười hai người, lại chỉ có mười người.

"
Tất cả mọi người trong lòng biết rõ, mười hai người đích xác đều đã đến, chẳng qua có một người đã chết, còn có một người không biết tung tích, cùng chết không có gì khác nhau.
Mary xoay người trở về, mọi người mờ mịt ở tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Giang Húc là người đầu tiên cất bước đuổi theo đi vào lâu đài cổ, có người dẫn đầu, tất cả mọi người nối đuôi nhau mà vào, dù sao ai cũng không muốn rơi vào đơn độc.
Mary cười cười, tựa hồ đối với quyết định này của mọi người rất hài lòng, Giang Húc nghiêng đầu, cậu cảm thấy nụ cười này của Mary không đơn giản chút nào.

Bên trong lâu đài cổ cùng ngoài hoàn toàn không phải là một phong cách, từ trong nhìn qua ngược lại là tráng lệ hơn nhiều, đồ trang trí vừa nhìn liền biết rất đắt tiền, tràn ngập hương vị của người có tiền.
"Hiện tại ta dẫn các ngươi lên lầu để phân chia phòng." Giọng nói của Mary vang vọng trong lâu đài cổ.
Lầu hai so với đại sảnh lầu một mà nói tối hơn rất nhiều, hành lang dài không nhìn thấy điểm cuối, giống như đường hầm ngầm mờ nhạt u ám.

Phòng trên lầu hai rất nhiều, nhìn qua hết thảy đều bình thường, nhưng Giang H h hức cảm thấy chỗ nào đó rất kỳ quái.
Đúng vậy, đó là gương ở hai bên.
Trên tường hành lang rậm rạp treo đầy gương, đủ loại hình dạng đều có, kích thước khác nhau.

Ai sẽ treo rất nhiều gương trong nhà riêng của họ.
"Gương ở đây soi người còn rất trắng." Cô gái tóc hồng nói.
Giang Húc quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô gái tóc hồng đang đùa nghịch mái tóc trong gương, mà cô gái bên cạnh Tiểu Mẫn tỉnh lại cách đây không lâu có chút sợ hãi túm lấy vạt áo cô, run rẩy nói: "Đừng soi, người kia đang nhìn cậu đấy.

"
"Tôi ghét nhất là nhìn vào gương, tôi cũng ghét người khác soi gương." Mary thì thầm.

"Lời nói và hành vi của người này thật mâu thuẫn, vừa nói không thích soi gương, vừa bố trí hành lang thành bộ dạng này."
Giang Húc theo thanh âm nhìn qua, phát hiện nam thanh niên có má lúm đồng tiền đang đứng ở phía sau mình, hai tay đút túi quần, nếu không phải lúc này tất cả mọi người đều đang cảm thấy lo lắng sợ hãi, nhất định sẽ có cô gái tiến lên bắt chuyện.
Nam thanh niên có má lúm đồng tiền phảng phất cảm nhận được ánh mắt của Giang H h hức, tầm mắt hai người đối diện cũng không dời đi, nam thanh niên có má lúm đồng tiền nháy mắt mỉm cười với cậu.
Ngu ngốc.

Giang Hấm nghĩ thầm.
"Hai người một phòng, tự phân chia đi." Mary nói với mọi người, "Chú ý, nhất định là hai người một phòng nha.

"
Mọi người không bị giọng điệu nói chuyện của nàng dọa ngất đi.
"Trên giường chuẩn bị cho mọi người những kiểu áo ngủ khác nhau, nhớ rõ giờ ăn tối mặc đồ ngủ xuống lầu tham gia tiệc tùng." Mary nói xong câu cuối cùng liền xoay người đi xuống lầu.
Mọi người đưa mắt nhìn Mary rời đi sau đó, đều thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt lời nói đều nhiều lên.
Mười người, vừa vặn năm phòng, sẽ không có người đơn độc.
"Cái kia, tôi có thể cùng ngươi một tổ được không?" Một nam sinh gầy gò đi tới, đeo kính nhìn qua giống sinh viên đại học,
"Tôi tên là Lý Tử Nghiêu.

"
Giang Húc nhìn nam sinh trước mắt, đang chuẩn bị mở miệng đã bị cắt đứt.
"Không được, tôi vừa mới nói với anh ta xong, tôi cùng anh ta một tổ."
Nam thanh niên có má lúm đồng tiền nghiêm trang nói bậy, anh ta cười với Giang Húc, còn Giang Húc chỉ nhìn anh với gương mặt không chút thay đổi, nghĩ thầm người này còn rất không biết xấu hổ.
"A, như vậy sao, vậy ngại quá quấy rầy rồi." Lý Tử Nghiêu xấu hổ bỏ đi, tìm kiếm đối tác mới.
"Tôi đã nói đồng ý chưa?" Giang Húc nói.
"A?" Nam thanh niên có má lúm đồng tiền chớp mắt.
Giang Húc cười giả, mẹ nó giả vờ vô tội cái gì.
Giang Húc đối với việc người ngủ cùng là ai cũng không sao cả, dù sao mình khẳng định sẽ không ở một mình, đối với hành vi da mặt dày của người này cũng không tỏ vẻ quá nhiều.
"Anh trai nhỏ ngươi tên là gì?" Lê Xoáy Nam hỏi.
"Giang Húc."
"Chữ Húc nào?" Anh ta tự động nói, "Chữ Húc trong gió mùa xuân ấm áp sao? "
Giang Húc không nói gì, xem như là chấp nhận.
"Vậy thì tôi đoán đúng rồi.

Tên tôi là Quý Hoài, rất vui được gặp anh." Quý Hoài vươn tay ra.
Giang Húc khẳng định không nhúc nhích, cậu luôn cảm thấy cảnh này đã gặp qua ở đâu đó, nhưng cậu không nhớ rõ, giống như trong một mùa xuân dịu dàng thoải mái của rất nhiều năm trước, gió nhẹ từ từ lướt qua hai gò má, cũng có một người như vậy duỗi đầu nghiêng đầu cười với anh, trông rất ngốc nghếch..




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây