Một phen triền miên, mùi rượu trong đầu đã sớm tan hết, nếu như không phải bởi vì đang ở trong thế giới trò chơi, giờ phút này mỹ nhân đang trong lòng, Quý Hoài coi như đã cảm nhận được thế nào là cuộc sống người thắng cuộc. Trời mới sáng, Quý Hoài liền rón rén xuống giường, phòng khách một mảnh hỗn độn, anh dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trên mặt đất, Giang Húc không thích bẩn thỉu, nếu bị nhìn thấy, sợ là có một trận tức giận mạnh liệt sau khi anh rời giường. Có người gõ cửa, Quý Hoài đi mở cửa, Từ Kiến Sương đứng ở ngoài cửa trên tay xách bình giữ nhiệt, ôn nhu nói: "Đây là cháo buổi sáng do tôi nấu, nấu nhiều một chút nên mang đến cho hai người nếm thử.
" "Cám ơn cô, tôi vừa vặn mới rời giường, còn chưa kịp nấu chút đồ ăn, thật sự là trùng hợp." Quý Hoài tiếp nhận, còn rất nặng, "Vào ngồi một chút đi.
" "Không cần, tôi còn chưa ăn đâu." Từ Kiến Sương rất có nhãn lực, biết người ta là một đôi, cô sẽ không làm bóng đèn này nữa.
"Được rồi, có việc liền liên lạc." Quý Hoài nói. Hắn vặn ấm giữ nhiệt, mùi thơm lan toả, là cháo rau xanh, sắc thái không tệ.
Anh đang chuẩn bị đổ vào nồi đun nóng lên, Giang Húc liền ngủ dậy. "Rửa mặt xuống đây ăn chút gì đi, Kiến Sương vừa mới đưa tới." Quý Hoài cầm hai cái chén sứ, đem cháo chia ra, hôm qua uống nhiều rượu như vậy, hiện tại ăn một chút thanh đạm là tốt nhất. "Cô ấy biết?" Giang Húc xoa xoa huyệt thái dương đau đớn. "Cái gì?" Quý Hoài nhất thời không hiểu, "À, tôi đoán là biết, lần trước chúng ta đi gấp, hỏi Lý Tử Nghiêu không phải cái gì cũng biết.
" Giang Húc chưa từng muốn giấu diếm chuyện này với người khác, chỉ là đối phương là Từ Kiến Sương, trong lòng anh sẽ hơi nghẹn lại, anh sẽ không tự chủ được nhớ tới một người khác, cái tên nói là bạn tốt nhất của anh.
Dường như nhìn thấu tâm tư của anh, Quý Hoài đặt động tác trong tay xuống, mang theo trấn an hôn khóe môi anh. "Ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta đi tìm Kiến Sương thương lượng đối sách, cùng nhau thảo luận nên đi ra ngoài như thế nào." Quý Hoài ôn nhu nói. Giang Húc rửa mặt xong bật TV lên để nó tự đặt, có thanh âm mới có vẻ náo nhiệt mà không nhạt nhẽo.
Hắn và Quý Hoài hôm qua liền đem phòng lật một lần, tìm không được nửa điểm manh mối hữu dụng, cho nên hắn đành phải đem hy vọng đặt ở bên ngoài. Trong kênh phát sóng là một bộ phim mạt thế, Quý Hoài trực tiếp bưng chén đi ngồi trên sô pha ăn, biểu tình nặng nề, ngay cả ăn uống cũng khó coi, hắn chợt nói: "Nói đến mạt thế, A Húc, cậu có cảm thấy hai ngày nay thời tiết có chút kỳ quái, cậu nói đây có phải là một loại biểu hiện của mạt thế hay không? " Giang Húc ăn được một nửa dừng lại, anh buông bát trong tay xuống, đi đến bên cạnh Quý Hoài ngồi xuống, cùng anh xem hình ảnh trên TV. "Ý anh là thời tiết này là báo hiệu điều gì sẽ xảy ra?" Giang Húc hỏi. Hình ảnh trên TV hiện lên từng khung hình, nhạc nền gần như lấp qua tiếng đối thoại của nhân vật chính, Giang Húc tiện tay điều chỉnh âm lượng, anh không đề cập đến nhiều hứng thú với loại đề tài này, nhìn suy nghĩ liền bay xa.