Trở Về Năm Cấp 3

2: Chương 2


trước sau

"Haha, Lục Tiểu Xuyên." Khi thấy rõ người đứng trước mặt là ai, giọng điệu của Trương Mộng Dao càng trở nên không khách sáo nói: "Đứng dậy cho tôi!"

Gặp lại Trương Mộng Dao, Lục Tiểu Xuyên hơi kinh ngạc, có chút không thể tưởng tượng.

Cô là nữ sinh học ba năm cấp ba suốt ngày cãi nhau ồn ào như một con vịt con, lúc đó anh suýt chút nữa bị cô làm phiền, nhưng sau khi nghĩ lại, cô cũng khá thú vị.

Không ngờ sau mười năm không gặp, cô vẫn là một nữ sinh chán ghét như ngày nào.

Lục Tiểu Xuyên đặt tay lên tay vịn ghế ngồi, khẽ nheo mắt nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Tại sao?"

"Sao, chỗ cậu ngồi là chỗ của tôi!" Trương Mộng Dao thực sự rất muốn đánh chết con người này, cái dáng vẻ như đại gia đang ngồi này của anh cô đã gặp rất nhiều lần, dáng vẻ đó rất đáng đánh!

"Ồ." Lục Tiểu Xuyên tựa hồ như hiểu được ý tứ của cô, anh gật gật đầu, định đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Trương Mộng Dao nghĩ từ khi nào mà anh ta lại dễ nói chuyện như vậy.

"Tôi không đứng!" Anh ngồi lại chỗ ngồi trong nháy mắt và nhướng mày nhìn cô: "Chỗ ngồi này rất thoải mái. Tôi sẽ không đổi với cô đâu."

Cái tên lưu manh này, mười năm vẫn không sửa được cái tật xấu kia.

Cô hung hăng liếc xéo anh, nghĩ thầm một người phụ nữ tốt không nên tranh giành với một đứa trẻ chưa lớn, cô năm nay đã 28 tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ không biết suy nghĩ nữa.

Tìm một vị trí ngồi thoải mái rồi ngồi xuống, Trương Mộng Dao liền mặc kệ anh, nhắm mắt lại và muốn chợp mắt một lát.

Sau khi cô nhắm mắt lại, Lục Tiểu Xuyên cẩn thận nhìn cô.

Lúc học cấp 3, anh đã cảm thấy cô rất đáng yêu, nhưng mà cái tính khí nóng nảy và tính nết của cô nên thiệt tình anh không thể thân với cô được.

Cô thực sự không thay đổi nhiều. Cô vẫn thích buộc tóc đuôi ngựa. Tử nhỏ đến lớn đều để tóc dài không nhuộm và chất tóc cũng rất tốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo phối hợp với cách trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn cùng với chiếc áo hoodie hoạt hình trên người.....

Cô thực sự trông không giống như người hai mươi tám tuổi.

Nhưng thật đáng tiếc, đó chỉ là bên ngoài, còn bên trong thì thối rữa.

Lục Tiểu Xuyên cố ý tặc lưỡi hai cái khiến Trương Mộng Dao nổi giận.

Không để ý đến anh ta, mặc kệ anh ta, coi như người đang ngồi bên cạnh là một con chó con.

Bỗng hình ảnh Lục Tiểu Xuyên ngồi xổm ở bên đường, thè lưỡi đột nhiên hiện lên trong đầu, khiến Trương Mộng Dao cười xấu xa.

"Cô cười cái gì vậy?" Lục Tiểu Xuyên thắc mắc.

"Không có gì."

"Tôi nói này bạn ngồi cùng bàn, cũng đã nhiều năm không gặp. Sao cô chỗ đó......?" Lục Tiểu Xuyên ác ý liếc nhìn vòng 1 của cô: "Vẫn không lớn lắm."

"Lục Tiểu Xuyên...." Trương Mộng Dao hét lên một tiếng: "Cậu đứng dậy cho tôi, từ chỗ của tôi đứng lên!"

"Tôi không muốn....." Lục Tiểu Xuyên đeo miếng bịt mắt lên, khoanh tay, coi như mọi chuyện không liên quan đến anh ta.

Haha, người đàn ông này khi gặp rắc rối liền không muốn quan tâm đến, anh ta nghĩ Trương Mộng Dao cô là người rất dễ bị bắt nạt sao.

"Cậu không đứng dậy thử đi..." Trương Mộng Dao nhận ra giọng nói của mình vừa rồi quá lớn, chắc đã gây ồn ào cho những hành khách trên xe, cô liền giảm thấp giọng xuống nói: "Nhắc cậu lần cuối cùng, đứng dậy cho tôi!"

Lục Tiểu Xuyên thản nhiên như không có việc gì đeo tai nghe vào.

"Chết tiệt."

Thiết nghĩ Trương Mộng Dao từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ mắng ai, đương nhiên ngồi bên cạnh cô là một con chó con, thật sự buộc cô nhịn không được mà phải chửi thề.

"Lục Tiểu Xuyên, ngày tốt nghiệp hôm đó cậu đã đẩy tôi xuống hồ nước, tôi vẫn chưa tính sổ với cậu, được rồi, hôm nay chúng ta cùng nhau nói chuyện rõ ràng." Nói thì chậm nhưng hành động lại vô cùng nhanh, Trương Mộng Dao lấy điện thoại di động ra nhanh chuẩn và hung ác đập thẳng vào huyết mạch(*) của Lục Tiểu Xuyên.

(*) huyết mạch: chỗ này có nghĩa là điểm chí mạng trên người Lục Tiểu Xuyên, mọi người đoán xem chỗ này là chỗ nào:))

"A!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong xe.

"Trương Mộng Dao, cô điên rồi sao? Cái đồ điên này!" Lục Tiểu Xuyên tháo miếng bịt mắt ra, nước mắt chảy dài, thực sự hối hận, biết vậy anh sẽ không làm lơ cô.

Làm sao anh quên được đây là một con hổ cái, dù bão tố có ập đến thì cũng không sợ. Nhớ trước đây khi anh đi học chỉ là đứng ở cửa chơi khăm không cho cô vào lớp, thế là cô bay lên, một chân đá vào chính nơi đó.....

Lần thứ hai! Đây là lần thứ hai! Người phụ nữ chết tiệt này.

"Tại sao tôi lại phát điên? Nếu cậu không đứng dậy, thì tôi tới giúp cậu thôi."

Lục Tiểu Xuyên không còn chút sức lực nào, mà sức lực của Trương Mộng Dao luôn rất lớn, anh dễ ​​dàng bị Trương Mộng Dao ném ra khỏi ghế và hung hăng ngã xuống đất.

"Tôi nói hai người ở phía trước, làm phiền hai người có thể chờ xuống xe rồi tiếp tục cãi nhau không!" Một cô gái ngồi ở phía sau không nhịn được đứng lên nói: "Hai người cứ như vậy thì sẽ làm phiền đến chúng tôi."

"Vậy thì phải nói cậu ta, cậu ta khốn nạn như vậy, nhất quyết ngồi vào chỗ của tôi." Trương Mộng Dao trợn tròn mắt, chuyện gì vậy, rõ ràng là người đàn ông này kiếm chuyện trước, còn muốn cô nhẫn nhịn anh ta.

"Tôi không quan tâm hai người cãi nhau về chuyện gì, nhưng gây phiền phức đến người khác thì cũng nên tiết chế lại một chút!" Trong giọng cô gái lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

"Chúng tôi chính là bạn học cũ của nhau. Gây gổ cãi nhau cũng là chuyện bình thường. Thật xin lỗi vì đã làm phiền đến cô." Lục Tiểu Xuyên miễn cưỡng ngồi lại chỗ của mình, nặn ra một nụ cười lịch lãm.

"Ai nói tôi là bạn học cũ của cậu!" Trương Mộng Dao tức giận, anh không cần nhắc đến chuyện này. Khi nghĩ đến việc bị anh khi dễ suốt ba năm cấp ba, cô liền tức giận.

"Haha, Trương Mộng Dao, đừng tưởng rằng tôi đang tranh cãi với cô, chỉ là tôi không thích so đo với cô mà thôi!" Cô đối với anh như vậy, anh cũng không tức giận với cô, lại giúp cô tìm một bậc thang leo xuống, người phụ nữ này rốt cuộc muốn gì?

"Cậu không so đo với tôi, thật không? Lục Tiểu Xuyên, cậu biết tại sao nhiều năm như vậy tôi không có đi họp lớp không, cũng không bao giờ muốn gặp lại cậu? Tôi sợ nếu như tôi nhìn thấy cậu thì sẽ lập tức muốn giết chết cậu!" Trương Mộng Dao vén tay áo, chuẩn bị tư thế đánh nhau.

"Loại phụ nữ như cô thật đúng là không biết tốt xấu!" Anh tưởng chừng nhiều năm như vậy cô sẽ thay đổi một chút, ai ngờ cô cũng không thay đổi chút nào. Khi đó cô còn trộm đồ bắt nạt bạn học, phẩm chất kém đến mức không nói nên lời, anh có thể coi trọng xem cô là bạn cùng bàn là có nghĩa khí lắm rồi. Cô còn oán hận đầy mình!

"Cậu nói ai không biết tốt xấu hả?"

"Hai người đừng cãi nhau nữa được không!?" Cô gái nhỏ ngồi phía sau lại đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.

"Không phải việc của cô!"

"Không phải việc của cô!"

Cả hai đồng thanh hét lên.

"Lục Tiểu Xuyên, để tôi nói cho cậu biết, tôi thực sự không muốn ngồi chung xe với cậu. Vất vả lắm tôi mới có được một kỳ nghỉ, sau khi gặp được cậu ngay cả tâm tình đi chơi tôi cũng không còn. Tôi hiện tại sẽ xuống xe đi về nhà. Suốt đời này, tôi không muốn gặp lại tên khốn kiếp như cậu nữa!"

"Tôi cũng vậy, muốn đi thì cứ đi, vừa vặn không cần nhìn thấy gương mặt của cô suốt đường đi!" Lục Tiểu Xuyên đứng dậy làm ra dấu hiệu xin mời.

Khi Trương Mộng Dao bước ra ngoài, cô không quên đánh anh ta một cái thật mạnh.

"Trương Mộng Dao, cô thật là, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy người phụ nữ chết tiệt như cô trong đời tôi nữa!"

Ngay khi giọng nói của Lục Tiểu Xuyên vừa dứt, thì chiếc xe buýt bất ngờ rung chuyển dữ dội, trên xe chỉ có hai người bọn họ đang đứng.

Cả hai đều ngã xuống đất, không may cả hai đều tiếp đất bằng cái ót sau đầu........

"Sau đây là một tin tức về giao thông. Vào khoảng 10 giờ sáng ngày hôm nay, trên đường XX đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Chiếc xe buýt cùng với một chiếc Rolls-Royce va chạm trực diện. Trên xe có tổng cộng 45 người, 43 người trong số đó không hề bị tổn thương dù chỉ một cọng tóc. Nhưng không may trong số đó có hai người đã lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh và đã được đưa đến bệnh viện......."

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây