Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi

11: Bị Bỏng


trước sau

“Mẹ nó mày…” Thiếu niên bắt gặp ánh mắt của Tần Việt, sau khi nhận ra anh là ai, rụt cổ nghiến răng bỏ chạy.

Tần Việt lạnh lùng nhìn chung quanh: “Rất đẹp à?”

Mọi người quay đầu lại và tiếp tục xếp hàng như không có chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt vô biểu tình của Tiền Thiên Thiên đột nhiên đỏ bừng khi Tần Việt nhìn sang.

Anh ấy đang bảo vệ cô!

Ngay cả khi độ hảo cảm của của anh ấy dành cho cô không cao nhưng anh vẫn bảo vệ cô.

Anh ấy vẫn là Tần Việt của cô, Tần Việt đối xử với cô không giống như những người khác.

Lâm Khả trợn tròn mắt, vẻ mặt nghi hoặc: “Thiên Thiên, là Tần Việt trút giận cho cậu sao?”

Tần Việt đi tới, nhìn tay cô, trong lòng chợt tức giận: “Cậu là đồ heo sao, không biết trốn à?!”

Tiền Thiên Thiên nhỏ giọng nói: “… Em có trốn rồi.”

Lâm Khả cố gắng bỏ qua vẻ cáu kỉnh trên mặt anh, lấy hết can đảm nói: “Tần Việt, cậu thật dữ dằn, Tiền Thiên Thiên đã bị bỏng rồi, cậu ấy cũng có muốn bị đụng phải đâu.”

Càng nhìn càng thấy canh trên tay cô càng chói mắt, Tần Việt đột nhiên nắm lấy cô đi về phía bồn rửa mặt, Lâm Khả vội vàng muốn đuổi theo cô, Tiền Thiên Thiên xoay người nói: “Không sao đâu.”

Lâm Khả đành nhìn hai người đi xa.

Cô tự hỏi gãi đầu, tại sao Tần Việt lại hung dữ với Tiền Thiên như vậy, nhưng vì sao lại muốn báo thù cho cậu ấy.

Tần Việt vặn vòi nước, kéo Tiền Thiên Thiên qua: “Tự làm đi.”

Tiền Thiên Thiên cởi áo khoác, may mắn là nó bị áo khoác chặn lại, cánh tay của cô trông vẫn ổn, nhưng mu bàn tay và cổ tay có thể nhìn thấy nước canh sót lại, có hơi đỏ lên.

Cô cẩn thận rửa sạch vết bẩn, nhưng canh chứa rất nhiều dầu, nước không cũng không thể rửa sạch, Tần Việt sờ trong túi thật lâu cũng không đụng vào thứ gì.

“Có giấy không?” Anh bực bội nói.

“Trong túi em có.” Tiền Thiên Thiên ra hiệu ý chỉ chiếc áo khoác đồng phục học sinh bên cạnh.

Tần Việt lấy tờ giấy trong túi ra, thấy cô chân tay vụng về, anh liền kéo tay lau cho cô, Tiền Thiên Thiên hít một ngụm khí.

“Đau?”

Vô nghĩa, cô cũng không phải tường đồng vách sắt, hành động của Tần Việt tuy có vẻ thô lỗ, nhưng so với chính mình còn cẩn thận hơn, Tiền Thiên Thiên đỏ mắt nhìn hắn, “Không đau.”

Tần Việt tình nguyện để cô giãy giụa nói toàn thân đều đau còn hơn, toàn thân không hiểu sao lại bắt đầu bực bội, đem khăn giấy đã bẩn vo tròn rồi ném chính xác vào thùng rác phía sau.

“Nghĩ xem đã từng đắc tội ai.” Anh dựa vào bồn rửa tay, Tiền Thiên Thiên tiếp tục hướng hai tay, dòng nước lạnh làm dịu đi cảm giác nóng trên mu bàn tay.

Cô lắc đầu.

Mới chuyển đến vài ngày mà thôi, cũng không có làm gì cả, nên chả biết mình đã đắc tội ai.

Muốn nói đắc tội…

Tiền Thiên Thiên ngước lên nhìn anh.

Tần Việt nói: “Nhìn tôi làm gì.”

Tiền Thiên Thiên cười, “Tần Việt, quàn áo anh bị dính dầu rồi.”

Tần Việt đứng dậy xoay đầu nhìn lại, trên chỗ vừa dựa vào có vết dầu, lúc này trực tiếp cọ lên đồng phục học sinh, có một mảng màu vàng.

Tần Việt: “…”

“Để em lau cho.” Tiền Thiên Thiên tắt vòi, kéo đồng phục học sinh của anh lên rồi nhẹ nhàng lau nó bằng khăn giấy.

Anh nheo mắt lại, trên mu bàn tay có một màu đỏ ửng, cùng với làn da trắng bên ngoài, anh cảm thấy thật chướng mắt.

Tần Việt càng nhìn, lạnh lẽo trong mắt càng sâu, Tiền Thiên Thiên cảm giác được, có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu.

Cô chỉ lau quần áo, anh cũng không có lý do gì để tức giận mà.

Tần Việt kéo lại quần áo, rời đi cũng không quay đầu nhìn lại.

Tiền Thiên Thiên: “…”

Lâm Khả chạy tới, lo lắng nói: “Thiên Thiên, Tần Việt không có làm gì cậu đúng không?”

Tiền Thiên Thiên lắc đầu: “Không.”

“Thật tốt quá.” Lâm Khả sợ hãi vỗ vỗ ngực, “Tớ còn tưởng rằng cậu ta sẽ đánh cậu.”.

Tiền Thiên Thiên cười nói: “Sao lại có thể được.” Tần Việt đánh ai cũng không thể đánh cô được.

“Tại sao không?” Lâm Khả nhỏ giọng nói chuyện phiếm, “Lần trước có một cô gái không biết như thế nào lại chọc tức cậu ấy, cậu ta trực tiếp nem bay người đó đấy.”

Tiền Thiên Thiên nhíu mày: “Không có khả năng, này trong đó khẳng định có hiểu lầm.”

“Rất nhiều người chứng kiến.” Lâm Khả cảm thấy bạn học mới của mình bị vẻ mặt của Tần Việt làm mê mẩn, “Thật sự, cậu ấy rất hung dữ.”

Tiền Thiên Thiên nghiêm túc hỏi: “Cậu có tận mắt thấy không.”

Lâm Khả: “Tớ đã nghe những người khác nói.”

Tiền Thiên Thiên: “Vì vậy, nó có thể đúng hoặc không, hơn nữa có đôi khi những gì nhìn thấy bằng mắt cũng không phải sự thật.”

“Những gì cậu nói cũng có vẻ có lý.” Lâm Khả xua tay, “Ai nha, đừng nói đến cậu ta nữa, còn tay của cậu thì sao, cậu có muốn đến phòng y tế lấy ít thuốc trị bỏng không.”

“Bây giờ tốt hơn rồi. Chúng ta ăn cơm xong rồi đi.” Tiền Thiên Thiên ôm bụng, “Tớ đói quá.” Cô thực sự đói.

Lâm Khả nuốt nước miếng, “Tớ cũng đói bụng.”

Tiền Thiên Thiên thở dài: “Thật tiếc khi món sườn xào chua ngọt với thịt bò hầm khao tây mà tớ lấy cho cậu đã không còn rồi.”

Lâm Khả rất xúc động, bạn học mới này bị bỏng và vẫn nhớ bữa ăn của mình. Cô tự hào nói: “Không sao đâu, chúng ta hãy ăn món khác đi.”

Hai cô gái lại nắm tay nhau bắt đầu ăn cơm, lần này Lâm Khả là một học sinh ngoan: “Cậu đi tìm một chỗ đi. Không có nhiều người như vừa rồi, sẽ có chỗ trống.”

Đúng như cô ấy nói, cả hai tìm được một chỗ trống mà không tốn nhiều công sức, vừa định ngồi xuống, giọng nói của Khúc Thiên Nguyên đột nhiên vang lên từ phía sau bên phải: “Nơi này, Tiền Đa Đa.”

Tiền Thiên Thiên: “…”

“Tới, tới đây, ở bên này còn chỗ.”

Ở vị trí của Khúc Thiên Nguyên, chỉ có một mình cậu ấy, không có ai xung quanh cậu ấy. Tiền Thiên Thiên vẫn chưa nói chuyện, Lâm Khả có chút hào hứng nói, “Thiên Thiên, chúng ta qua đi.”

Nhìn vẻ mặt của cô, Tiền Thiên Thiên trong lòng hiểu rõ, vì vậy cùng Lâm Khả bước tới.

Khúc Thiên Nguyên sau khi tan học phải đến phòng Giáo vụ, không biết chuyện gì đã xảy ra cách đây không lâu trong căn tin, cậu lẩm bẩm: “Tào Lột Da đó thật phiền phức. Ông ấy lôi kéo tớ lầm bà lầm bầm và làm trễ bữa ăn trưa của tớ.”

“Ai bảo cậu không nghe giảng?” Lâm Khả hừ nói, “Thầy Tào có trách nhiệm mới giáo dục được cậu.

“Thôi đi.” Khúc Thiên Nguyên đảo mắt lên trời, ánh mắt lướt qua Tiền Thiên Thiên, cậu ấy lại vẫy tay: “Việt Ca, ở đây.”

Lâm Khả: “…”

Cô nhanh chóng cầm đĩa bánh chuyển sang một bên, cô muốn đưa Tiền Thiên Thiên cùng đi, nhưng Tần Việt đã đến gần, cô lúng túng mà rụt trở về.

Tần Việt cầm khay, liếc nhìn rồi ngồi xuống đối diện với Tiền Thiên Thiên.

“Anh đã làm cái gì vậy?” Khúc Thiên Nguyên tò mò hỏi, “Em tưởng rằng anh đã sớm ăn xong rồi.”

Tiền Thiên Thiên chú ý đến các món ăn của Tần Việt, nhưng anh ấy thậm chí không có lấy một miếng thịt.

Lạch cạch một tiếng, một vật màu lam bị ném trên bàn ăn, không để ý tới ánh mắt kỳ quái của mấy người, Tần Việt không có biểu cảm gì rút tay về.

“Lô hội?” Khúc Thiên Nguyên chộp lấy, “Anh hái lô hội làm gì? Việt Ca, anh có suy nghĩ hay ho gì đột ngột đến, muốn ăn lô hội với cơm à, hahahaha.”

Tần Việt nhìn tên ngốc bên cạnh, giật lấy miếng nha đam trên tay Khúc Thiên Nguyên đẩy về phía trước cho Tiền Thiên Thiên Thiên Thiên, thấy cô bất động, anh sốt ruột nói: “Nhìn cái gì, còn phải đợi tôi lau cho cậu à.”

Khúc Thiên Nguyên: “???”

Khúc Thiên Nguyên nhìn anh, sau đó nhìn Tiền Thiên Thiên, không nhận được phản ứng như mong muốn, cuối cùng lại đưa mắt sang Lâm Khả đang luống cuống gắp thức ăn. Khúc Thiên Nguyên buồn bực, đứng dậy bưng khay ngồi bên cạnh cô.

“Có chuyện gì.”

Lâm Khả: “Cái này… cái kia…”

Cô khiếp sợ nói năng lộn xộn, kia chính là Tần Việt đó sao, Tần Việt hái nha đam cho bạn học mới, vì tau của cô ấy bị bỏng.

Thật là kỳ lạ, quá kỳ lạ!

“Nói mà chả hiểu gì cả.” Khúc Thiên Nguyên nóng lòng kéo khay của mình ra, “Nói đi!

Lâm Khả chỉ vào tay Tiền Thiên Thiên: “Tay cậu ấy bị bỏng, sau đó… chắc cậu cũng hiểu được rồi.”

Khúc Thiên Nguyên: “…” Cậu không hiểu!

Tiền Thiên Thiên nhặt nha đam lên, dưới đáy vẫn còn mờ mịt, có thể thấy Tần Việt trực tiếp hái nó, cô có chút tò mò: “Anh hái ở đâu?”

“Ai cần cậu lo.”Tần Việt uống một ngụm canh, chạm vào ánh mắt của cô, tay dưới gầm bàn không nhúc nhích, ánh mắt trở nên dữ tợn, “Không cần dùng hả, nếu không cần thì để lão tử ném đi.”

“Tất nhiên là dùng rổi.” Tiền Thiên Thiên cười, “Nhưng em không bẻ được nó.”

“Rắc rối.” Tần Việt quở trách, cầm lấy lô hội ném cho Khúc Thiên Nguyên, “Bẻ ra.”

Khúc Thiên Nguyên: “…?????”

Nhưng cậu vẫn theo bản năng bẻ nó ra, rồi đưa cho Tiền Thiên Thiên, cô ngoan ngoãn cầm lấy và bôi nước lô hội lên mu bàn tay.

“Cảm ơn cậu.” Cô chớp mắt với Khúc Thiên Nguyên, cậu ấy cũng không thể giải thích được, “Cậu cảm ơn tớ làm gì.”

Lại nhìn Tần Việt, sắc mặt càng lạnh.

Tiền Thiên Thiên cố ý nói: “Cậu giúp tớ bẻ nó ra, tớ đương nhiên phải cảm ơn rồi.”

Tần Việt: “…”

Là Lão tử đi hái, vậy mà không thèm cảm hơn mình trước?

Trong một giây tiếp theo, cô gái ngồi đối diện bất ngờ đẩy khay của mình lên và lấy khay của anh, Tiền Thiên Thiên nói: “Cậu đắc tội với dì múc cơm sao? Không có một miếng thịt nào, em chưa ăn, vẫn còn sạch sẽ. Có, anh có thể ăn của em. “

Động tác của Tần Việt dừng lại, tầm mắt của anh ta bị khóa ở trên người Tiền Thiên Thiên.

Khúc Thiên Nguyên nín thở, cậu chơi với Tần Việt cũng biết tính khí của anh ấy, ngày thường anh em đùa nhau vài câu thì không sao, nhưng anh ghét việc người khác chuyển đồ của anh mà không được phép.

Có lần một cô gái ngưỡng mộ anh nhìn thấy bàn học của anh lộn xộn nên tình nguyện giúp anh thu dọn bàn học, sau khi Tần Việt phát hiện ra thì khiến cô gái kia sợ đến phát khóc.

“Dừng có mà mẹ nó xen vào việc của người khác.” Đây là những gì anh nói với cô gái đó.

Bây giờ Tiền Thiên Thiên động đến cơm trưa của anh, điều này tương đương với việc động thổ trên đầu thái tuế.

Đau khổ.

Khúc Thiên Nguyên đang lo lắng muốn nói điều gì đó để giảm bớt tình hình. Nếu Việt Ca thực sự sử dụng bạo lực với Tiền Đa Đa, cậu phải ngăn chặn nó.

Còn chưa lên tiếng, đã thấy Tần Việt cầm thìa lên, thần sắc tự nhiên mà uống một ngụm, bình luận: “Không sao.”

Khúc Thiên Nguyên: “…” Mẹ nó, đây là Tần Việt?

Tiền Thiên Thiên bất giác bật cười khi thấy anh ấy ăn ngon, như dỗ trẻ con nói: “Ăn nhiều thịt mới có thể cao được”.

Khúc Thiên Nguyên phụt một tiếng phun ra, Tiền Thiên Thiên quay đầu lại và nói với cậu: “Cậu cũng vậy.”

Khúc Thiên Nguyên: “…”

Con trai thường ăn rất nhanh, khò khè vài cái liền ăn hết đĩa, Tần Việt đã uống hết ngụm canh cuối cùng, đặt thìa xuống, ngẩng đầu nhìn Tiền Thiên Thiên đang uống canh.

Miệng nhỏ, động tác có thể gọi là tao nhã.

Anh chợt nhớ ra… Khi Tiền Thiên Thiên đổi khay, bát canh kia anh cũng đã uống qua một ngụm.

Cô ấy khẳng định biết.

Tần Việt ánh mắt tối sầm lại, khi cô dọn bát, giống như biết anh đang nhìn cô, cười ngọt ngào nhìn anh.

Lại nở nụ cười này, Tần Việt trong lòng ngưng trệ, đột nhiên đứng dậy: “Đi.”

Cũng không biết liệu anh ấy đã nói điều đó với Tiền Thiên Thiên hay Khúc Thiên Nguyên.

Khúc Thiên Nguyên cũng ăn gần xong rồi, cậu có vấn đề về dạ dày, nhanh chóng đem 2 miếng cuối cùng nhét trong miệng bưng mâm rồi đuổi theo Tần Việt.

Tiền Thiên Thiên cúi đầu cười trộm.

Không có sự hiện diện của Tần Việt, hơi thở của Lâm Khả đột nhiên trở nên êm ái, cô dịch qua kéo dài giọng nói: “Thiên Thiên…”

Tiền Thiên Thiên lắc lắc tay dính đầy nước lô hội: “Không đau lắm, không cần đến phòng y tế.”

Lời nói của Lâm Khả bị nghẹn trở về, cô nhìn chằm chằm vào Tiền Thiên Thiên, trong lòng trời và đất giao chiến, cuối cùng nắm lấy tay cô và trịnh trọng nói: “Thiên Thiên, với tư cách là một người bạn, tớ nghĩ cần phải nói với cậu một điều.”

Tiền Thiên Thiên: “Cái gì?”

Lâm Khả nhìn trái nhìn phải, hạ giọng: “Cậu biết tại sao rất nhiều cô gái thích Tần Việt nhưng cậu ta lại không thích ai không?.”

Tiền Thiên Thiên liếc cô một cái: “Đừng nói với tớ là Tần Việt thích đàn ông.”

Lâm Khả: “!!!”

Tiền Thiên Thiên: “…”

Tiền Thiên Thiên sờ sờ đầu của cô: “Ngoan, tớ dùng nhân cách bảo đảm, chuyện này tuyệt đối không thể!”

Nghĩ đến buổi tối đêm tân hôn ấy, Tần Việt quả thực không phải là người!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây