Trong thư phòng, Đường Chấn Quang nét mặt đăm chiêu nhìn tập hồ sơ.
Bàn tay ông ta run lên lật từng tờ một,trên gương mặt hốc hác mấy ngày qua là sự hãi hùng hiện rõ.
Thư kí của ông ta lên tiếng nhìn ông ta có chút xót xa.
- Đây là tất cả tài liệu tôi điều tra được,hiện tại người đàn ông tên Trương Bân hiện vẫn còn hôn mê chưa rõ sống chết, cảnh sát đang bảo vệ ông ta.
Dè dặt một chút anh ta lại nói tiếp.
- Phó Thị Trưởng, tôi nghĩ ông nên chuẩn bị tâm lý, có lẽ sự việc này phía cảnh sát đã điều tra ra tất cả, tôi nghĩ không sớm thì muộn bộ quốc hội thành phố cũng sẽ biết.
Thân thể Đường Chấn Quang như kiệt sức, ông ta nhắm mắt, hít thở thật sâu để chấn chỉnh tâm trạng của chính mình.
- Tôi hiểu rồi,mấy ngày qua Thị Trưởng có nói gì không? - Hiên tại thì chưa, nhưng mấy ngày qua Thị Trưởng và các cấp lãnh đạo có họp kín với nhau.
Người thư kí suy nghĩ một chút lại nói.
- Phó Thị Trưởng tôi có điều này không biết có nên nói ra hay không,nhưng thật tình tôi rất lo cho ngài.
Đường Chấn Quang nhìn anh ta.
- Nói đi,có chuyện gì? - Mấy ngày trước vào cái ngày xảy ra tai nạn của Đường Phu nhân, lúc ra về tôi có gặp cô Đường ngay cầu thang lầu ba.Thật ra lúc tôi nghe tin bà Đường qua đời Tôi không dám suy nghĩ gì nhiều nhưng khi điều tra ra vụ việc đoạn clip, nếu cô Đường dám bất chấp tất cả, kể cả đẩy ngài vào thế hiểm nguy thế này, tôi nghĩ...! Nói đến đây anh ta ngưng lại không dám nói hết câu.
Hai mắt Đường Chấn Quang trợn lớn, ông ta đứng bật dậy, gằng từng tiếng..
- Cậu nói sao,ngày Bạch Đình xảy ra chuyện cậu gặp Tiểu Nghiêng ở tầng ba sao? Người thư kí gật đầu.
- Đúng vậy,hôm qua tôi bị cảnh sát mời đến, xin lỗi Phó Thị Trưởng, tôi đành khai ra sự thật..
..
Đến khi người thư kí rời đi, Đường Chấn Quang thẩn thờ nhìn ra cửa.Sức lực ông ta mấy ngày qua như cạn kiệt, cái chết của Bạch Đình như chuông reo thức tỉnh ông ta, bao năm qua ông ta chạy theo hào quang vạn người tung hô nhưng bây giờ sau cánh cửa là sự đơn độc gặm nhắm..
Mở lấy hộc tủ dưới bàn là tấm ảnh vợ chồng ông ta chụp với Nhược Vũ lúc bé.
Đường Chấn Quang đăm chiêu nhìn tấm ảnh trong nước mắt.Gia đình ông ta đã từng hạnh phúc thế này cơ mà, đây mới là con gái ruột thịt của ông ta.Tại sao năm ấy ông lại nhẫn tâm ruồng bỏ, còn đem thân phận con ruột mình cho một người không cùng máu mủ..Có phải vì quá u kê tham vọng mà ông điên mất rồi không? Tất cả là do ông ta,bất chấp tất cả, đánh đổi cả tình thần máu mủ,để giờ đây nhà tan cửa nát..Nếu thật sự Đường Hân Nghiêng là người gây ra cái chết của Bạch Đình thì ông chính là gián tiếp cho vợ mình,nghĩ thế mắt Đường Chấn Quang đỏ hoe..Ông nghẹn ngào,vuốt lấy tấm ảnh.
- Bạch Đình, Nhược Vũ....! Đường Chấn Quang biết rõ chiếc ghế này ông sẽ không còn giữ được nữa chỉ phút chốc thôi sự nghiệp mấy chục năm qua cố công gầy dựng sẽ chỉ là còn là con số không.Thật không ngờ tất cả lại tan nát dưới tay Đường Hân Nghiêng.
Đúng là nghiệp báo là báo ứng của ông ta mà.
Cầm lấy điện thoại đắn đo một chút ông ta bấm nút gọi đi.
- Luật sư Mạnh, sửa đổi lại bản di chúc giúp Tôi, nội dung Tôi sẽ gửi qua tin nhắn..
Sau khi ông ta tắt điện thoại, ánh mắt híp nhẹ nhìn ra bóng đêm bên ngoài...! ????????????⬅️⬅️.