Đã nói sẽ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Tô Hữu Hữu dậy thật sớm, vừa ra khỏi cửa, người máy quét dọn liền chậm rãi lướt qua trước mặt cô, xảy ra chuyện gì vậy? Tối qua quên tắt sao?
Tô Hữu Hữu ngáp một cái bước vào nhà bếp uống nước, nhà bếp của cô là kiểu mở, từ xa đã thấy Chung Dực đứng ở đó múc cháo, từng làn khói trắng bốc lên từ nồi cháo, lượn lờ phía sau khiến khuôn mặt xuất chúng của Chung Dực càng tựa như tiên nhân.
Chỉ là tiên nhân này nhiễm khói lửa thế gian, cầm cái muỗng trong tay, động tác nho nhã lại sang trọng, giơ tay nhấc chân cũng giống như là đang chụp ảnh tạp chí.
Cô lạch bạch chạy tới, ngạc nhiên nhìn về phía bát cháo trắng: “Anh nấu à?”
Chung Dực không nhìn cô, lỗ tai hơi ửng đỏ: “Ừ, đúng lúc chín rồi, có thể dùng được.” Nói xong, anh đậy nồi cháo lại, bưng hai bát cháo vừa nấu xong đi về phía bàn ăn.
Tô Hữu Hữu đi theo phía sau mông anh: "Hay thật, nhanh như vậy đã biết nấu cháo, à, còn có trứng gà xào dưa chuột.”
Ở giữa bàn ăn có một đĩa trứng gà xào dưa chuột, còn đang bốc hơi nóng, xanh vàng rõ ràng, vẻ ngoài vô cùng không tồi, khiến Tô Hữu Hữu bỗng chốc như quay về khoảng thời gian mẹ cô còn sống, nhiều năm như vậy lại có người làm bữa sáng cho cô rồi!
“Mốc lịch sử! Cái này cần phải chụp lại làm kỷ niệm!”
Chụp trứng gà dưa chuột và cháo hoa mỗi món một tấm, Tô Hữu Hữu còn đặc biệt lập ra một cái album, viết “Bữa cơm đầu tiên Chung Dực làm”, sau đó đưa cho Chung Dực xem: “Anh xem, chụp ra cũng không tệ lắm, sau này đồ ăn anh làm đều chụp lại để làm kỷ niệm giống thế này.”
Chung Dực kinh ngạc nhìn vào cái hộp vuông nhỏ mỏng manh này, đồ ăn anh làm thật sự ở bên trong đó: “Đây là vật gì?”
Tô Hữu Hữu cảm thấy dế nhũi cổ đại Chung Dực này rất bình tĩnh, bây giờ nhìn thấy điện thoại lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mắt còn trợn lên rất đáng yêu, lập tức giơ điện thoại lên chụp anh một tấm: “Cái này gọi là điện thoại di động, có thể chụp ảnh, biến hình ảnh thành số liệu, lưu dữ liệu trong đây, lúc muốn xem lại thì có thể mở ra xem.”
Nói xong còn đem tấm hình cô vừa chụp cho anh xem, dế nhũi Chung Dực này còn rất ăn ảnh, vẻ mặt ngốc như vậy nhìn cũng rất tuyệt vời.
Chung Dực kinh ngạc nhìn chính mình trong đó, tuy rằng không chuyển động nhưng lại phảng phất như thấy được một “chính mình” khác như thế, anh đột nhiên nhớ lại ngày anh nhìn thấy những cuốn sách ảnh kia: “Những cuốn sách ảnh kia cũng là do vật đó chụp ra à?”
Tô Hữu Hữu lắc đầu một cái: “Không phải, còn có loại đồ vật gọi là máy ảnh, có thể chụp ra tấm hình rõ ràng hơn, những cuốn tạp chí kia đều là dùng máy ảnh để chụp, còn phải trải qua giai đoạn chỉnh sửa, tôi cũng có máy ảnh, chờ đến khi tôi hết bận rồi về nhà lấy thêm ra cho anh chơi, còn có thể chụp cho anh vài tấm, tôi chụp miễn phí cho anh ~ ha ha ~”, nhà thiết kế tương lai chính là vạn năng như vậy!
Nghĩ đến những người đàn ông chụp ảnh trần trụi trong sách ảnh kia, chụp cho anh sao? Sắc mặt Chung Dực cứng đờ, lại khôi phục dáng vẻ bình thản không gợn sóng: “Dùng bữa đi.”
Tô Hữu Hữu đã nhận ra sự chuyển biến rõ ràng của anh, làm sao vậy? Cô lại nói sai chỗ nào rồi? Hay là anh ngại chụp ảnh? Ôi chao, thứ làm dế nhũi cổ đại này xấu hổ sao lại nhiều như vậy!
Mặc kệ anh, Tô Hữu Hữu cúi đầu húp cháo, cháo rất thơm, vừa vào đến miệng liền tan ra, thật là ghê gớm, ngày hôm qua chỉ nhìn cô làm một lần đã nấu tốt như vậy, nhất định là có tố chất trở thành bậc thầy đầu bếp! Cô lại ăn mấy miếng trứng gà dưa chuột, dưa chuột còn tốt, trứng gà bên mặn bên nhạt, có thể là lúc đánh trứng anh đánh không đều.
“Lần sau anh đánh trứng đánh đều một chút, đánh nhiều vào, nếu không muối không đều, bên mặn bên nhạt.”
Lúc làm Chung Dực đã rất cẩn thận, anh trước giờ là người nghiêm khắc với bản thân, làm cái gì cũng phải làm tốt, nhưng không nghĩ đến vẫn xảy ra sự cố, trứng gà xào đúng là chỉ tạm được, anh cần luyện tập nhiều hơn.
Anh khẽ nhíu lông mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được, tôi sẽ luyện tập nhiều hơn.”
Tô Hữu Hữu ngước mắt nhìn anh, dế nhũi này cũng thật là một bộ tiết tấu muốn trở thành bậc thầy.
“Lần đầu tiên anh đã làm rất khá! Đáng khen!” Tô Hữu Hữu cười hì hì giơ ngón cái về phía anh.
Chung Dực ngước mắt nhìn về phía nụ cười của cô, hơi ngẩn ra, sau đó học bộ dáng của cô giơ ngón cái ra: “Đáng khen?”
Tô Hữu Hữu gật đầu một cái, cái này phải giải thích thế nào?
“Không hiểu à? Đại khái chính là tán thành với anh! Khen ngợi anh! Để anh tiếp tục cố gắng!”
Chung Dực nghe vậy sững sờ.
Anh chăm chỉ đọc sách, nỗ lực luyện võ, lại không đổi được sự tán thành của bất cứ ai, nhưng không nghĩ tới bây giờ chỉ làm một bữa cơm, làm còn không như ý, lại lấy được sự tán thành của Tô Hữu Hữu, hóa ra được tán thành lại là chuyện đơn giản như thế, ngẫm lại cũng thật thú vị.
“Tôi hiểu rồi.” Sau đó anh lộ ra nụ cười hiếm thấy với cô, vẫn là cười không lộ răng, nội liễm lại trang trọng.
Tô Hữu Hữu luôn cảm thấy Chung Dực không phải dế nhũi cổ đại bình thường, nhưng cô sẽ không hỏi, chỉ là bèo nước gặp nhau, hà tất phải dò hỏi tới cùng.
Lại nhìn Chung Dực cúi đầu nhai kỹ nuốt chậm, ngón tay thon dài cầm đũa, mọi cử động có loại sang trọng không nói ra được, ôi, hy vọng sau này anh sẽ không bị người ta bán đi.
Suy nghĩ đến việc kiểm tra sức khỏe xong là có thể sẽ đến công ty một chuyến, Tô Hữu Hữu cơm nước xong liền về phòng đeo trang sức, thay đồ thành áo lụa trắng và váy cao eo: “Chung Dực, tôi đi đây, tôi có để số điện thoại của tôi ở bên cạnh điện thoại, nếu như anh có chuyện gì thì cứ dựa theo những gì tôi dạy anh ngày hôm qua gọi điện thoại cho tôi ~”
Chung Dực đang lau bàn ăn nghe vậy nhìn sang, trang phục lúc này của Tô Hữu Hữu quả thực như biến thành người khác, tóc dài xõa ngang vai, son môi, mặc váy ngắn đến đầu gối, chân cứ trần trụi như vậy lộ ra bên ngoài, trang phục không ra ngô ra khoai như vậy, đừng nói là con gái, dù là con trai cũng sẽ không mặc như vậy.
Tô Hữu Hữu nhìn thấy ánh mắt ngớ ra của Chung Dực, trong lòng có hơi kiêu ngạo, bị đôi chân dài mỹ lệ của tôi mê hoặc rồi đúng không ~ ha ha ha ~
Tuy rằng bộ trang phục này không ra ngô ra khoai gì, nhưng không thể không nói rất…. mê người? Nghĩ đến tương lai cô có thể là thê chủ của mình, Chung Dực kiên quyết không cho phép cô mặc như thế ra ngoài, để những người đàn ông khác nhìn ngó.
Chung Dực thả khăn lau bàn xuống đi về phía Tô Hữu Hữu.
Tô Hữu Hữu đã mang giày vào, thấy Chung Dực còn muốn tiễn cô ra ngoài, quả thực được cưng chiều mà lo sợ, vẫy vẫy tay về phía anh: “Không cần tiễn tôi ~ cứ làm đi ~ bye ~” Nói xong đóng cửa đi ra ngoài.
Chung Dực vừa đi đến thì cửa đã đóng, ổ khóa không giống với cửa phòng, anh thử mở…. mở không ra.
Tô Hữu Hữu đi tới bệnh viện có cổ phần của dì cô để khám sức khỏe, cũng chính là đi cửa sau, vì vậy mỗi mục kiểm tra đều rất nhanh, sẽ không ảnh hưởng đến việc xế chiều đi tìm Dịch Tiêu Đồng sửa điện thoại.
Chờ đến khi kiểm tra xong, gần như đã đến giữa trưa, tất cả đều bình thường, có vài mục phải qua khoảng thời gian ngắn mới có kết quả, Tô Hữu Hữu hơi yên lòng một chút, kỳ thực cô vẫn hoài nghi ngày đó thứ Chung Dực đút cho cô là xà phòng nhà cô, tuy rằng nuốt xuống như ăn tươi nuốt sống, nhưng cô có thể cảm nhận được một chút mùi vị của xà phòng từ trong dạ dày phản tới, thế nhưng kiểm tra một chút vẫn yên tâm hơn.
“Hữu Hữu, sao lại đến kiểm tra sức khỏe, có phải là không thoải mái chỗ nào không?”
Tô Hữu Hữu vừa ngẩng đầu, người dì lớn hơn cô tám tuổi xinh đẹp không gì tả nổi khoác áo trắng bước tới, rõ ràng là cổ đông, còn giả làm dáng vẻ bác sĩ, lừa gạt ai vậy?
“Chào dì, cháu không sao, chỉ là gần đây thức khuya hơi nhiều, tinh thần hơi kém, liền đến kiểm tra sức khỏe một lượt, sợ giấu sẽ xảy ra chuyện gì.”
Dì nghe vậy thì lông mày được cắt sửa tinh xảo liền nhíu lại: “Dì nghe nói cháu nghỉ hè còn đi kiêm chức, học hành bận rộn như vậy còn đi kiêm chức, liều mạng như vậy làm gì, sau khi cháu tốt nghiệp đến chỗ dì làm thiết kế, dì còn có thể để cháu thiệt thòi hay sao?”
Tô Hữu Hữu nở nụ cười: “Dì, dì cũng đừng lo lắng cho cháu, thiết kế là lý tưởng của cháu, cháu cũng phải thừa dịp còn trẻ mà liều mạng vì lý tưởng của mình, nếu không tương lai làm sao có thể ưu tú, thành công như dì?”
Dì nghe vậy thì giãn lông mày ra, kiều mị nở nụ cười, nhéo mũi Tô Hữu Hữu: “Cái đứa nhỏ này, được cái dẻo miệng, được rồi được rồi, người của Chu gia chúng ta chính là quá có chí khí, mẹ cháu cũng vậy, dì quản cháu không được, có điều có chuyện gì nhất định phải nhớ tìm tới dì, đặc biệt là khi cơ thể không thoải mái.” Nói rồi dì tựa như nghĩ tới chị gái chết sớm của mình, cũng chính là mẹ của Tô Hữu Hữu, trở nên đau buồn.
Tô Hữu Hữu biết, cũng bởi vì mẹ cô đột nhiên sinh bệnh qua đời, dì mới đầu tư vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe, hy vọng sức khỏe của người nhà có thể được bảo đảm, không như mẹ của cô đột nhiên đi như vậy.
Kỳ thực mẹ cô tại sao lại đột nhiên đi như vậy, cô biết….
Quên đi, không nghĩ nữa…..
“Dì, một lát nữa cháu còn hẹn bạn, đi trước nha.”
Dì nghe vậy dáng vẻ hơi thất vọng: “Hả? Thật không dễ dàng mới đến một chuyến, không đi ăn cơm trưa với dì sao?”
Tô Hữu Hữu cười hì hì: “Không, hay là dì đi tìm bác sĩ Khúc đi ~” Nói xong vội vàng chạy đi mất.
Bác sĩ Khúc là đối tượng theo đuổi của dì, thường than ngắn thở dài với bạn bè về bác sĩ Khúc, hận không thể cho mọi người biết là mình thầm mến người ta.
Xa xa nghe thấy tiếng giậm chân của dì ở phía sau, Tô Hữu Hữu chạy càng nhanh hơn.
*
Tô Hữu Hữu đi một chuyến đến công ty kiêm chức làm chút chuyện trước, rồi lại đi tìm Dịch Tiêu Đồng, lúc đến là ba giờ kém mười một phút, Dịch Tiêu Đồng đã chờ ở cửa.
Trên người mặc áo sơ mi và quần dài quê mùa của những năm 80, đeo ba lô, vẫn là tóc cắt ngang trán, dưới cằm râu tua tủa, ngoại trừ chiều cao ra, anh không có chút nào là dễ nhìn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới một chữ to rõ ràng ------ trạch*, xem ra bình thường tiền anh làm công kiếm lời một chút cũng không dùng vào việc ăn mặc.
(*: Trạch trong trạch nam, trạch nữ: là một thuật ngữ của truyện ngôn tình, chỉ những thanh niên dành phần lớn thời gian của mình ở nhà, họ rất ít ra ngoài và không có nhiều mối quan hệ xã hội.)
Dịch Tiêu Đồng xoay người, cười khẽ với cô: “Sớm hơn mười lăm phút so với thời gian giao hẹn là nguyên tắc của anh.” Nói xong anh ta nhìn đồng hồ thể thao của mình một cái: “Em tới rất sớm, rất đúng giờ.
Tô Hữu Hữu cười hì hì: “Kỳ thực bình thường em rất thích đến trễ, nhưng bây giờ là em nhờ anh giúp đỡ sao có thể đến muộn được?” Nói xong lấy đồ uống lạnh vừa mới mua đưa cho anh.
Dịch Tiêu Đồng không nhận, vẫn mỉm cười: “Em rất thành thật, cảm ơn đồ uống của em, chẳng qua là anh chỉ uống nước lọc, không uống đồ uống, chúng ta vào đi thôi.”
Không uống đồ uống? Sớm biết vậy cô đã không mua, lấy lòng không thành công, ngược lại lại thêm rườm rà, cầm trong tay lành lạnh, ném đi thì lãng phí.
Giữa lúc Tô Hữu Hữu đang ảo não, trong tay liền trống rỗng, cô ngước mắt nhìn, Dịch Tiêu Đồng nở nụ cười với cô, lắc lư đồ uống trong tay: “Nhưng mà anh không ngại cầm giúp em, anh đề nghị em sau này cũng uống nước lọc, uống ít đồ uống lạnh thôi, quá lạnh hơn nữa còn nhiều đường lắm.” Nói xong liền đi trước.
Cô sững sờ nhìn bóng lưng cũ kỹ những năm 80 của Dịch Tiêu Đồng, cảm thấy người này hơi đẹp trai.