Hướng Gia Quân cầm chiếc bộ đàm đã bị đập vỡ, may mà chỉ rách nát bên ngoài còn linh kiện bên trong vẫn hoạt động bình thường.
Cậu dò kênh của Trang Phàm, sau khi ấn gọi lại không nhận được phản hồi từ đầu kia. "Hay là xảy ra chuyện gì rồi?" Cậu và Hạ Trầm liếc nhau, định bụng dẫn Hạ Thư Nhã quay lại chỗ thang máy đón người. Nhưng vừa mới đứng thẳng người lên thì cả bọn đã bị chấn động bất ngờ xảy đến làm cho nghiêng nghiêng ngả ngả.
Hướng Gia Quân được Hạ Trầm nhanh tay lẹ mắt đỡ được, sau khi trụ vững thì sửng sốt ngẩng đầu nhìn đối phương. "Lại nổ?" Trước khi tiến vào viện nghiên cứu dưới lòng đất họ từng cảm nhận được chấn động ở phòng triển lãm chính của bảo tàng, lần đó là do có người làm nổ nguồn điện chính.
Lần này động đất mạnh như vậy, lại muốn làm nổ gì nữa đây, cả tòa nhà này à? Hạ Trầm nhíu mày, nâng cậu dậy, "Không nên chậm trễ nữa, tôi đi thăm dò trước, hai em đi đón Trang Phàm và Lưu Diệu lại đây." Hướng Gia Quân không dám phí thời gian, cho dù chấn động vẫn còn đang tiếp tục thì cậu vẫn lập tức chạy ra ngoài, tiện tay kéo theo Hạ Thư Nhã đang dựa sát vào tường, "Đi mau!"
Cô gái đứng vững rồi thì vội vã chạy theo cậu ra ngoài, không nhịn được mà hỏi: "Anh Hướng, anh vừa nói cái gì nổ cơ?" Cậu lao xuống cầu thang xoắn ốc xong mới quay đầu nhìn cô, "Em còn nhớ nguồn điện chính ở đây bị nổ không, chắc hẳn trong tòa nhà này còn giấu thuốc nổ nữa." Hạ Thư Nhã nhảy xuống khỏi mấy bậc thang cuối, nghĩ đến hai người còn đang ở bên ngoài, khẽ cắn môi rồi dùng tốc độ thi chạy năm mươi mét ở trường để theo Hướng Gia Quân chạy thẳng vào thang máy.
Truyện Hài Hước Đi thang máy vào lúc này là vô cùng nguy hiểm, nhưng đây là lối đi duy nhất, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải nắm chặt thời gian. Dường như thang máy đi lên còn tốn thời gian hơn đi xuống, trong lúc đó chấn động có vẻ đã dừng lại, cho người ta có chút thời gian để hít thở.
Hướng Gia Quân đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với trường hợp tệ nhất, nhưng khi cửa thang máy mở ra, bóng dáng hai người kia lập tức đập vào mắt cậu. Trang Phàm và Lưu Diệu xuất hiện ở đầu cầu thang phòng để đồ, giống như bị quỷ đuổi sau lưng mà ra sức chạy xuống, hai người thở hổn hển, hình như dấu vết đánh nhau trên người nhiều hơn trước. Vốn dĩ Hướng Gia Quân định chạy ra giúp đỡ nhưng nhìn thấy cảnh này thì lập tức kéo Hạ Thư Nhã lùi về sau, ngón tay để sẵn lên nút đóng cửa thang. Sau khi nhìn thấy hai người họ thì Trang Phàm và Lưu Diệu cũng không dừng chân lại, vẫn liều mạng chạy như điên xuống dưới. Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ phòng để đồ, cùng với đó là tiếng bàn ghế cũ bị va đập đổ gãy, sau cùng là bóng dáng cao lớn xuất hiện ở đầu cầu thang.
Động tác của nó nhanh vô cùng, trực tiếp nhảy xổ xuống, ngã đập mạnh xuống đất cũng không hề dừng lại, dường như không hề cảm nhận được đau đớn mà nhanh chóng sử dụng cả hai tay hai chân vặn vẹo bò đến đây. "Mau mau mau!" Hai người lao vào trong thang máy, Trang Phàm hét lên thúc giục, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm bên ngoài. Sau khi Trang Phàm và Lưu Diệu vào trong thì Hướng Gia Quân lập tức ấn liên tục vào nút, cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại, vẫn còn một khoảng nữa mà xác sống chỉ còn cách chỗ họ khoảng năm mét. Cả bốn đều chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Diệu đứng ở gần cửa nhất quyết định ra đòn đầu tiên, giơ chân đá mạnh vào mặt xác sống khiến nó ngã lăn quay ra đất. Nhưng đá thì dễ còn thu chân thì khó, mắt thấy cửa thang máy sắp chạm vào chân cậu thì Trang Phàm bèn nhanh tay túm lấy phần áo sau lưng rồi giật ngược cậu lại. Sau một tiếng ngã mạnh thì rốt cuộc cửa thang cũng đóng lại. "Anh Trang à anh xuống tay quá đáng thật đó..." Lưu Diệu không nhịn được mà than, cậu bị Trang Phàm kéo mạnh đến mức ngã thẳng xuống sàn thang máy, dập mông không hề nhẹ. Vừa dứt lời thì bên ngoài cửa thang bị đụng mạnh một cái, dọa cậu sợ tới nỗi không dám nói nốt nửa câu sau. May là thang máy đã bắt đầu hạ xuống, con quái vật kia cũng bị nhốt bên ngoài.
Cơ thể gồng cứng của Hướng Gia Quân hơi thả lỏng, duỗi tay kéo Lưu Diệu qua, hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Đội trưởng Lâm đâu?" Nhịp thở của Trang Phàm còn chưa ổn định lại thì đã mở miệng kể: "Chạy rồi.
Bọn này ra ngoài xem tình hình thì thấy khắp nơi đều là xác sống, tầng năm lại có thêm vài con nữa.
Cô ta nhân lúc hỗn loạn chạy mất, trước khi đi còn nói phải xử lý một chuyện.
Điên rồ vãi, tôi chưa từng thấy loại xác sống nào khó đánh như vậy, vừa nhanh vừa linh hoạt, lúc nãy có mấy con đang đuổi theo cả bọn đấy." Hướng Gia Quân càng nghe càng thấy lạ, đội trưởng Lâm nói phải đi xử lý công việc, đã là lúc nào rồi mà còn có chuyện phải xử lý? Trong lòng cậu có một phỏng đoán, do dự hỏi: "Là cô ấy gây ra vụ nổ à?" "Không biết, nhưng tóm lại là cô ta chạy đi không bao lâu thì trần nhà nổ tung." Trang Phàm vừa nói vừa sờ một vết thương không quá sâu trên mặt, "Biến dạng luôn." "Trần nhà? Ý anh là chỗ mái vòm giống như bầu trời sao ấy hả? Trong đó có thuốc nổ ư?" Cậu hỏi mấy câu liên tiếp.
Bấy giờ Lưu Diệu đã phủi xong bụi đất bám trên quần, trả lời: "Chắc vậy, vụ nổ đó lớn lắm, chắc là vật liệu trên đó còn dễ cháy, mới một lát mà đã bùng lửa cháy lớn rồi." Hướng Gia Quân nhớ lại lúc cậu vừa đến đây, khi đội trưởng Lâm dẫn cậu và Hạ Trầm đi tham quan có từng nhắc đến tên của bầu trời sao kia, là Thiêu Cháy, còn nói là do Khấu Tư Niên đặt. Bây giờ có vẻ như cái tên ấy đã trở thành sự thực. Bầu trời đầy sao bị đốt thành biển lửa, chẳng lẽ Khấu Tư Niên đã sớm đoán trước được điều này? Y để lại cho đội trưởng Lâm một chỉ thị, bảo cô nếu đến lúc cùng đường bí lối thì hãy phá hủy viện nghiên cứu, chôn vùi tất cả bí mật này? "Có đẹp không?" Cậu hỏi một câu không đầu không đuôi, làm cho ba người còn lại đều ngây ngẩn. Lưu Diệu khó hiểu nhìn cậu, nghe giọng nói có vẻ hơi lo lắng, "Đẹp thì cũng đẹp, trông như tinh vân ấy, nhưng mà...!Anh Hướng, có phải anh sốt nên đầu óc hơi có vấn đề không?" Hạ Thư Nhã lập tức đá một phát vào chân cậu, trừng mắt ý bảo cậu im miệng. Hướng Gia Quân giơ tay vỗ vỗ trán, "Không sao đâu, đúng là vừa rồi hơi bối rối." Thời điểm mấu chốt như thế này mà cậu còn tò mò muốn biết bầu trời sao kia khi cháy trông thế nào, lạc đề lạc đề rồi. Lưu Diệu nhận ra bản thân lại vì lanh mồm lanh miệng mà nói sai, ngượng ngùng chuyển đề tài, "Tìm được lối ra khác chưa ạ? A đúng rồi, còn sức khỏe của anh..." "Đã lấy được thuốc, cũng tìm được đường rồi, nhưng chưa biết có đi được hay không." Trong giọng cậu mang chút lo lắng, đến khi nhìn thấy hai cái dùi cui giắt bên hông Trang Phàm thì vui mừng hơn hẳn, rất tự nhiên vươn tay tới hỏi xin: "Đại ca, một người cũng chẳng dùng được cả hai cái, cho tôi một cái đi." Bây giờ trên người cậu gần như không có vũ khí, mấy con dao nhỏ lấy từ phòng thí nghiệm dùng để đối phó với người thì còn được, nhưng đối với xác sống thì cùng lắm chỉ như đang cắt móng tay cho chúng thôi. Trang Phàm do dự một lát rồi lấy dùi cui ra ném cho cậu, "Kiếp trước đúng là tôi mắc nợ cậu mà." Hướng Gia Quân bắt được, cười cười với hắn: "Chúc đại ca phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn, đôi uyên ương trăm năm hạnh phúc một đời một kiếp." Mắt thấy Trang Phàm sắp nổi khùng đến nơi thì cậu nhanh tay kéo Lưu Diệu đến chắn trước mặt mình, "Bạn nhỏ ơi giúp anh chắn gió với, gió độc này mạnh quá trời ơi." Lưu Diệu ngơ ngác không hiểu gì, còn Hạ Thư Nhã lại không nhịn cười được.
May mà đúng lúc thang tới nơi, Hướng Gia Quân vội vã lao ra chạy lên tầng tìm thầy Hạ của cậu. Cậu vắt chân lên cổ mà chạy, vào trong phòng rồi mà còn thở hổn hển, đúng lúc gặp Hạ Trầm vừa mới đi ra khỏi cửa hang. Mắt hai người chạm nhau, thầy Hạ nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của cậu thì ngạc nhiên, sau đó lập tức đi nhanh ra chỗ cậu, "Gặp chuyện gì mà vui vẻ thế? Mấy người kia đâu?" Có lẽ vì sắp được ra ngoài mà Hướng Gia Quân cảm thấy lâu lắm rồi bản thân không khoan khoái như vậy, cơ thể cứ lâng lâng, tưởng như chỉ cần vẫy tay hai cái là có thể bay lên. Cậu giắt dùi cui vào bên hông, khẽ ôm thầy Hạ một lát rồi buông ra, sau đó chạy đến cửa hang ngó vào xem, "Bọn họ đi sau em, tình hình bên trong sao hở anh?" Hạ Trầm lặng lẽ thở dài một cái, vòng lấy cổ cậu kéo lùi về sau, động tác thân mật nhưng lời nói ra lại vô cùng đứng đắn, "Bên trong dẫn tới một lối ra thẳng đứng, có chỗ để đặt chân leo lên, rất có thể là thông đến mặt đất.
Nhưng nơi này cách mặt đất ít nhất cũng phải ba mươi mét, vẫn hơi nguy hiểm đấy." Hướng Gia Quân quay đầu lại, "Vừa khéo anh từng leo núi rồi, mang theo tụi em nha?" Thầy Hạ cụp mắt nhìn cậu, không hề dao động, "Ôm tôi đi rồi tôi dẫn em ra ngoài." Mất một giây cậu mới nhận ra thầy Hạ đang nghiêm túc, vừa rồi cậu chủ động là bởi đang vui thôi chứ thật ra không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng xem ra người ta đang không hài lòng này. "Anh cảm thấy vừa rồi em ôm không đủ hả?" Vẻ mặt Hạ Trầm thay đổi liên tục, ngay sau đó lại xụ mặt giục cậu: "Nhanh lên." Hướng Gia Quân buồn cười, nhanh chóng dính sát tới giang rộng vòng tay ôm thầy Hạ của cậu, siết chặt lấy eo anh cứ như muốn làm người ta bị nội thương. Cậu nghe thấy Hạ Trầm ho khan hai tiếng rồi lại cố nén cười không cho cậu buông ra, thế nên Hướng Gia Quân cười cười quyết định tiếp tục dúi đầu vào cổ anh, nạp điện cho bản thân. "Anh Hướng! Lối ra ở đâu th..." Tiếng bước chân vang lên cạnh cửa, giọng Lưu Diệu đột ngột im bặt. Hướng Gia Quân không hề bối rối mà buông Hạ Trầm ra, trả lời cậu: "Đường ra ở đây nè." Vừa dứt lời thì lại có thêm một chấn động nữa.
Có vẻ như phản ứng dây chuyền từ vụ nổ vẫn chưa dừng lại, bọn họ càng ở lại đây lâu thì sẽ càng nguy hiểm. Cậu giải thích ngắn gọn cho thầy Hạ về vụ nổ, vội vàng nói: "Nếu như lửa lan ra thì nơi này khả năng cao sẽ sụp, chúng ta phải đi ngay.".