Cửa sổ nhanh chóng được đóng lại, mau đến mức Hướng Gia Quân còn chưa kịp bịt mũi.
"Kỳ lạ thật, nếu nơi hẻo lánh này bị bỏ hoang đã lâu thì sao lại có mùi xác thối?" Cậu hỏi. Hạ Trầm cởi dây an toàn, "Tôi đi xem, sẽ về nhanh thôi." Lần này Hướng Gia Quân ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, đúng là cậu không thể chạy loạn nữa.
Cậu dứt khoát đáp một tiếng "Được" lưu loát, vậy mà lại nhận được một cái liếc nhìn khó hiểu của thầy Hạ. "Cải tà quy chính nhanh vậy?" Cậu giả bộ cười, "Thay đổi triệt để để làm người lần nữa." Hạ Trầm cười khẽ, sau khi xuống thì trở tay đóng cửa để tránh mùi tanh tưởi bay vào bên trong xe. Hướng Gia Quân gạt đi tâm tư đùa giỡn, nhìn thầy Hạ đi đến cạnh bức tường thì trong lòng không khỏi lo lắng, không biết ngoài thi thể thì ở đó còn thứ gì khác không. Tường vây được xây rất cao nhưng Hạ Trầm chỉ cần nhẹ nhàng bật người lên, tay bám lấy gờ tường rồi dùng lực một chút là đã nhảy lên được.
Chẳng biết anh nhìn thấy gì mà cơ thể hơi khựng lại, sau đó lập tức nhảy xuống phía bên kia. Bóng dáng đối phương vừa biến mất là Hướng Gia Quân đã nhìn chằm chằm xuống đồng hồ trên tay.
Kim đồng hồ cứ chạy đều từng giây, thời gian trôi qua sự lo lắng trong lòng càng lớn dần.
Cậu hạ cửa kính xe xuống, dường như có âm thanh sột soạt truyền tới từ phía bên trong tường, thế nhưng lại không giống tiếng chuột mà như tiếng bước chân hỗn loạn của con người. Đến khi kim giây chạy tới vòng thứ hai thì rốt cuộc cũng có một bàn tay xuất hiện trên bờ tường.
Hạ Trầm cũng làm giống vừa nãy, nhẹ nhàng trèo lên rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, phủi hết bụi đất trên người rồi mới nhấc chân đi về. Cửa vừa mở Hướng Gia Quân đã không nhịn được mà hỏi như đạn pháo liên hoàn: "Tình hình bên trong thế nào? Là xác người hả? Mấy người đó? Có xác sống không?" Thầy Hạ ngồi vào ghế lái, đóng kỹ cửa rồi mới tiu nghỉu nói: "Tôi không xem kỹ những thi thể đó, nhìn qua thì có vẻ là năm.
Tất cả thi thể đều được chôn dưới đất chỉ lộ vài bộ phận ra thôi, mức độ phân hủy khá nghiêm trọng nên không rõ là người hay xác sống." Cậu nghe vậy thì eo một tiếng ghét bỏ, "Bảo sao có nhiều chuột thế." Thế nhưng nghĩ ngợi lại nhận ra có gì đó không đúng.
Vì sao lại chôn cơ chứ? Nếu mấy thi thể đó là xác sống đã bị con người giết thì ai lại rảnh đi chôn chúng nó nhỉ? "Tôi còn chưa nói xong," Hạ Trầm bất đắc dĩ, "bên trong có khá nhiều xác sống, quan trọng là chúng không hung hãn và trên cổ cũng không có nốt đỏ." "Viện nghiên cứu!" Hướng Gia Quân buột miệng thốt ra. Sau khi rời khỏi thành phố B, những xác sống mà cậu gặp phải đều là loại xác sống điển hình với cái cổ chi chít đốm đỏ, vừa nhìn thấy người là lập tức lao đến. "Không thể khẳng định ngay nhưng hẳn là có liên quan đến viện nghiên cứu dược phẩm." Hạ Trầm vừa nói vừa khởi động ô tô. Hướng Gia Quân đang định xuống xe để tìm hiểu đến cùng thì bỗng cảm giác được ô tô nổ máy từ từ đi về trước, vội vàng hỏi: "Anh định đi đâu thế, không vào trong xem hả?" Hạ Trầm lạnh lùng nói: "Em nhìn trời đi, là gì kia?" "Hả?" Cậu không đuổi kịp suy nghĩ của anh, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên trời, cả bầu trời thoáng đãng chỉ có vài đám mây mỏng trôi lững lờ. "Có gì đâu?" "Mặt trời to đùng thế mà em không nhìn thấy?" Thậm chí Hạ Trầm còn quay hẳn đầu lại lườm cậu. Cái lườm này lập tức khiến cậu nhớ đến thầy Hạ hung dữ hồi mới gặp, nhưng lúc này cậu không cảm thấy người ta đáng sợ nữa mà chỉ thấy ngoài cứng trong mềm thôi. "Không nhìn thấy không nhìn thấy, mắt em đui tai em điếc làm gì cũng chậm chạp, phải bám đùi thầy Hạ thì mới sống được đó." Giọng điệu rất khoa trương, dứt lời còn chăm chú nhìn thẳng mặt người ta.
Quả nhiên Hạ Trầm nghe cậu nói xong thì không nhịn được mà cong cong khóe môi, có há miệng cũng không nói được lời giận dữ nào nữa. Hai người đi qua bảo tàng cũ kỹ, tiếp tục lên đồi theo đường nhỏ. Cây cối ngày càng rậm rạp, hàng cây hai bên đường che khuất cả bầu trời, sâu bên trong còn có cả rừng cây, chỉ cần nhìn thôi là đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng có thể hạ cửa kính xe xuống, ngồi bên cạnh cửa sổ hóng chút gió.
Nhiệt độ ở đây khá mát mẻ, gió cũng là gió mát, thổi đi hết cảm giác khó chịu mà mùi tanh hôi vừa rồi mang đến. "Mặt trời lặn thì chúng mình quay lại bảo tàng sau, giờ đi tìm manh mối khác trước đã, xem có bằng chứng nơi đó là địa điểm bí mật của viện nghiên cứu không." Hạ Trầm ngồi trước giải thích với cậu. Hướng Gia Quân đói bụng nhưng cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, không ăn nổi bánh quy nên đành mở tiếp một hộp trái cây.
Đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt nhưng não cậu lại chết lặng trước hương vị này rồi, thẫn thờ đút từng miếng vào mồm giống như chỉ là đang uống thuốc. Cậu xúc một miếng đào rồi rướn người đưa tới bên miệng thầy Hạ, "A—" Hạ Trầm không vừa lòng, "Em dỗ trẻ con à?" Hướng Gia Quân ngại thừa nhận đúng là bản thân muốn chiếm hời, đành cười cười sửa lời: "Mời thầy Hạ ăn ạ." Miếng đào nhỏ được người nhận vui vẻ ăn thì cậu mới hài lòng ngồi về, lẩm bẩm tự nói với chính mình: "Không biết viện bảo tàng là nơi quái quỷ gì, phải ăn cho hồi sức." Lòng cậu vẫn còn sợ mỗi khi nhớ lại những chuyện đã trải qua ở viện nghiên cứu thành phố B. Biển pha lê trong suốt nhưng lại mang đến cảm giác áp lực vô cùng vô tận, đến giờ cậu vẫn không thể quên cảm xúc khi bị cướp đi tất cả hy vọng, nỗi chơi vơi như chìm vào biển sâu lạnh lẽo lúc vừa bị cắn.
Còn có khi Hạ Trầm nhìn thấy thi thể đã bắt đầu thối rữa của ba nữa, không biết anh đã sốc nhường nào. Hướng Gia Quân không muốn nhớ về viện nghiên cứu ở thành phố B nhưng lại không thể không nhắc nhở bản thân phải chuẩn bị thật kỹ. Thầy Hạ lặng lẽ nhấm nháp miếng đào ngọt lịm, đôi mắt có thể nhìn thấu nội tâm cậu liếc qua kính chiếu hậu rồi lại bình tĩnh chuyển về con đường nhỏ phía trước. Lòng hiểu mà không nói, cả hai cùng kìm nén sự bồn chồn trong lòng mà tiếp tục đi sâu vào bên trong rừng cây. "Nơi này hoang vắng quá," Hướng Gia Quân nhìn ra quang cảnh ngoài cửa sổ, "giống như chưa từng có người đụng qua vậy." Cây cối trong rừng gần như mọc tùy ý, đường nhỏ đã hoàn toàn bị bóng cây bao trùm, chỉ còn vài tia nắng mỏng manh không đáng kể xuyên xuống qua kẽ lá. Xe chầm chậm dừng lại, không để Hướng Gia Quân kịp hỏi thì Hạ Trầm đã xuống xe rồi vòng ra ghế sau, gõ gõ lên cửa kính, "Mặc áo khoác vào, ra đây nghỉ ngơi một lát đi." Hướng Gia Quân vui sướng vội vàng khoác áo lên, gấp gáp kéo mũ áo tròng lên đầu rồi lập tức nhảy ra khỏi ô tô.
Vì để tránh cậu té ngã lần nữa nên Hạ Trầm đã đứng sẵn ở bên cạnh cửa xe, giơ tay ôm eo cậu. "Đứng vững rồi tôi buông." Chân của Hướng Gia Quân không còn yếu như trước nhưng ỷ vào thầy Hạ chăm lo nên được nước lấn tới, rúc rúc vào trong ngực người ta, "Đứng không vững, anh đừng thả tay nha." Hạ Trầm cạn lời nhưng rất nhanh đã thoải mái chấp nhận lời nói dối của cậu, chỉ thấp giọng nói: "Vậy cùng đi dạo một lát nhé." Vừa nhắc đến đi bộ là Hướng Gia Quân có lại sức lực ngay, chưa được hai bước đã né khỏi tay thầy Hạ rồi lẻn sang một bên vươn vai. Không khí trong lành ập vào phổi, cậu cảm thấy mọi mệt mỏi đều biến mất tắp lự. Đây coi như điểm tốt của tận thế, xã hội bị phá hủy nhưng thiên nhiên vẫn trước sau như một, thậm chí còn thuần khiết hơn cả trước đây. Hạ Trầm đột ngột vươn tay sờ sờ sau gáy Hướng Gia Quân, hiển nhiên là muốn đánh một cái nhưng lại không nỡ ra tay, bèn nói sang chuyện khác, "Em có nhận ra điều gì không?"
Bị hỏi bất thình lình nên Hướng Gia Quân nghiêm túc hẳn lên, "Nhận ra cái gì cơ?".
ngôn tình hài "Có phải chỗ đó không giống những nơi khác không?" Hạ Trầm duỗi tay chỉ về một hướng, cậu nhìn theo tay anh thì phát hiện dấu vết mờ mờ ở bên rìa rừng cây.
Cỏ dại ở nơi đó hơi trụi tạo thành hai đường thẳng hẹp dài song song lộ ra bên dưới lớp bùn đất, hai vết này kéo dài vào sâu tận trong rừng. Đường thẳng hẹp dài và song song... "Là vết bánh xe?" Cậu quay đầu nhìn Hạ Trầm, chắc hẳn đây mới là lý do chính khiến thầy Hạ đột ngột dừng xe lại. Hạ Trầm gật đầu rồi dẫn cậu đi về phía đó.
Tới nơi nhìn kỹ, hai vết bánh xe kéo dài kia không phải là không có điểm cuối mà biến mất ở cách đó mấy mét, phần sau bị cây cối rậm rạp bao phủ che đi mất. "Trông có vẻ là bị nghiền qua trong một thời gian dài, nhưng gần đây tần suất ô tô đi lại giảm xuống nên cỏ dại mới dần mọc lại được." Hạ Trầm vừa suy nghĩ vừa tự mình phân tích, "Cây cối hai bên không quá um tùm, một chiếc xe có thể miễn cưỡng đi lọt nhưng chỗ sâu bên trong thì không qua được nữa." Hai người không tùy tiện đi tiếp mà chỉ đứng ở xa ngó nhìn vào rừng cây. Hướng Gia Quân nhíu mày, trong đầu xuất hiện một suy đoán, chẳng lẽ người của viện nghiên cứu dùng nơi này để hủy thi diệt tích? Bởi vì không phải là phòng nghiên cứu dược phẩm chính quy nên chỉ có thể âm thầm tiến hành việc xử lý rác thải thí nghiệm, vậy nên bèn chọn chỗ này để chôn xác? Đến lúc này cậu gần như có thể xác định bảo tàng côn trùng kỳ quái kia chính là viện nghiên cứu bí mật. "Muốn đi qua xem không?" Cậu nghiêng đầu hỏi. Hạ Trầm lắc đầu, "Không được, sâu trong rừng không có dấu vết nữa, rất khó để tìm được đích đến." "Vậy giờ mình làm gì?" Nếu Hướng Gia Quân đề nghị xông vào bảo tàng luôn thì phỏng chừng thầy Hạ sẽ kiên quyết phản đối, dù sao mặt trời vẫn còn chói chang ở trên cao kia kìa.
Hơn nữa bên trong bức tường bao quanh viện bảo tàng còn có nhiều xác sống, dù là ai chăng nữa cũng khó kéo theo một bệnh nhân như cậu mà còn không để chính mình bị thương. "Trước mắt cứ từ từ, quan sát tình hình đã, nếu được thì chờ bọn Trang Phàm tới." Quả nhiên là làm vậy, Hướng Gia Quân nghĩ thầm trong lòng, dường như thầy Hạ càng ngày càng bảo thủ, sự sắc bén trước đây đã bị mài mòn đi không ít. Đang cảm thán thì cậu nghe thấy Hạ Trầm thình lình nói: "Đã đến được đây rồi thì không thể mạo hiểm mạng sống của em nữa.".