Ngoại truyện 9: Anh ngã em nâng (7). Trên chiếc sô pha chật chội có hai cơ thể giao hòa. Cái khô nóng giữa hè vốn phải tan biến đi giữa đêm muộn.
Nhưng trong không khí đặc quánh, dường như tụ hơi nóng vây lấy quanh cả hai, dán lấy da thịt tr@n trụi hóa thành mồ hôi trượt dần xuống dưới. Người đàn ông bị đè bên dưới sắc mặt trắng nhợt, lông mi dài mảnh run rẩy liên tục không che lấp được đôi mắt kinh hoảng.
Hai tay anh chống trên bờ ngực cứng cáp nóng rẫy, liều mạng lắc đầu. "Tiểu Hạo...!Không, đừng làm vậy!" Anh như muốn đẩy thanh niên trên người mình ra, nhưng người kia hoàn toàn không cho anh cơ hội đó, bấm ghì eo anh, giật mảnh đồ lót duy nhất còn sót lại trên người anh xuống. "Không...!A!" Bàn tay nắm siết thứ yếu ớt giữa hai ch@n, lòng bàn tay thô ráp trùng điệp lướt qua phần trên, ve vuốt làn da non mướt.
Phương Hoành Tiệm kinh hoảng kêu thành tiếng, cơ thể đang giãy giụa tức khắc mềm oặt quá nửa. Anh há miệng, run lẩy bẩy dùng chỗ sức ít ỏi cuối cùng ép thanh niên.
Nhưng thứ bị người kia nắm lấy lại quay lưng lại với mong muốn của chủ nhân, run rẩy ngóc đầu lên. "Buông tay...!Tiểu Hạo, em buông tay ra nhanh..."
Giọng điệu Phương Hoành Tiệm trở nên cầu khẩn, nhưng em trai xưa nay vâng lời lại bỏ lơ ngoài tai.
Cái tay kia vẫn không ngơi vỗ về trêu đùa dương v*t anh, thành thạo x0a nắn, cái tay cứ càng ngày càng táo tợn. "Không...!ưm a...!Không muốn..." Phương Hoành Tiệm lắc đầu không thôi, thứ dưới thân lại càng vểnh cao. "Không muốn?" Cảm giác ẩm ướt vây lấy tai anh, hàm răng bén nhọn gặm c ắn vành tai.
Phương Hoành Tiệm nghe giọng em trai khàn khàn mà hưng phấn: "Rõ ràng anh thích lắm đấy...!phải không hửm?" "Anh xem, chảy cả nước rồi." D1ch nhờn trong suốt rịn ra từ lỗ sáo bị thanh niên quét ngón tay vuốt xuống, cố ý giơ ra trước mặt cả hai. Phương Hoành Tiệm hoảng hốt muốn lau đi, muốn tự lừa dối bản thân, song Lương Tam không cho anh cơ hội, cứ thế ngậm luôn ngón trỏ vào miệng. "Em...!sao em lại, lại đi nuốt cái này!" Phương Hoành Tiệm mở tròn mắt, gò má đỏ hây, chẳng biết là giận hay xấu hổ.
Nhưng người trước mắt lại chẳng buồn để ý, vừa m*t ngón tay mình vừa nhìn anh bằng đôi mắt đen nhánh, giống hệt một con sói đang thưởng thức con mồi. "Lương Hạo, đủ rồi..." Phương Hoành Tiệm nhận ra mối nguy hiểm chưa từng thấy, anh nén nỗi sợ, nghiêm nghị nói với thanh niên: "Bây giờ em đứng lên, anh có thể xem như chưa từng có gì xảy ra." "Chưa từng có gì xảy ra?" Lương Tam nghệch đầu, lưu manh cười, "Vậy thì không được rồi." Một tay hắn gập đôi chân bị mình lột tr@n trụi lên ngực người bên dưới, khiến Phương Hoành Tiệm buộc phải ưỡn người lên, chỉ cần cúi xuống là nhìn thấy nửa th@n dưới của mình. "Anh xem, nó không đồng ý kìa." Hắn gẩy nhẹ đầu kh@c, d**ng v*t dựng thẳng tắp run run, mà chủ nhân nó lại xấu hổ nhắm nghiền mắt. Lương Tam vẫn chưa chịu bỏ qua, hắn tiếp tục tuốt sục ve vuốt.
Nhìn người anh trai thường ngày ôn hòa thanh nhã bộc lộ dáng vẻ bị tình d*c tiêm nhiễm, ánh mắt trầm xuống. "Chưa kể...!anh à, anh bỏ quên em bao năm như vậy...!Bây giờ còn muốn quên đi sao?" Phương Hoành Tiệm há to miệng, muốn trả lời mình không có. Nhưng em trai không cho anh lên tiếng, tiếp tục: "Trước kia em còn nhỏ, không hiểu làm sao mới khiến anh trai nhớ em." "Hiện tại..." Phương Hoành Tiệm nghe hắn nói, "Em biết rồi." Biết...!cái gì?" Đầu óc Phương Hoành Tiệm chậm chạp, chưa nghĩ được gì đã bị hành động kinh thiên động địa tiếp đó của em trai hóa thành trống rỗng. Người trước mắt anh ghì đầu xuống, ngậm lấy chỗ chưa chịu lắng kia, nuốt trọn vào khoang miệng. "Ư ưm...!a a!" Tiếng r3n rỉ kinh hoảng mà ngọt nị bật ra khỏi cổ họng.
Phương Hoành Tiệm lập tức bịt miệng mình, không tin nổi mình lại phát ra tiếng. Tay kia muốn đẩy người bên trên ra, ngón tay lại luồn vào mái tóc hắn, ngứa ngáy, từ chối cũng biến thành vuốt v e. "Tiểu Hạo...!ưm...!mau nhả, nhả ra...!a..." Phương Hoành Tiệm kiềm chế thở khẽ, nhưng cảm giác ồ ạt truyền đến từ th@n dưới khiến giọng nói anh đứt quãng không thành chữ. "Ư...!ưm a..." Đôi mắt mất đi cặp kính như nhìn mọi như qua màn hơi nước, Phương Hoành Tiệm nhìn không rõ hoàn cảnh xung quanh, nhưng chẳng hiểu vì sao, anh lại có thể thấy rõ mồn một từng hành động em trai đang thực hiện. Đầu lưỡi chạm đến quy đ@u, chóp mũi rịn mồ hôi, cả đôi mắt hé mở. Nhìn anh chuyên chú và chấp nhất, như muốn thấu vào tận đáy lòng. Hơi thở Phương Hoành Tiệm cứng lại, nhịp tim đập bình bịch đột ngột to lên. Nhưng vẫn chưa kịp nghĩ điều ấy mang ý nghĩa gì, anh lần nữa ngụp lặn trong biển tình d*c em trai mang đến. Nơi chưa từng có ai khác chạm đến không tài nào chịu đựng nổi hành vi mãnh liệt của thanh niên.
Thế mà chỉ qua một chốc ngắn ngủi, Phương Hoành tiệm nằm ngửa trên sô pha bắt đầu hít thở dồn dập, vặn vẹo hông như cá thiếu nước, co giật hai lần rồi rồi bắn tất cả vào khoang miệng thanh niên. "Ưm..." Lương Tam vươn đầu lưỡi dính t1nh dịch li3m khóe môi, hắn hếch đầu, lưu manh cười với người đàn ông: "Anh à...!bao nhiêu lâu rồi anh chưa tự xử thế?" Phương Hoành Tiệm im thít không nói, em trai vẫn không buông tha: "Nồng quá đi." "Ngậm miệng!" Anh muốn bịt cái miệng cứ thích nói lung tung kia vào, kết quả tay lại bị thanh niên nắm lấy dễ như bỡn. Lương Tam nắm đầu ngón tay trắng nõn của anh trai, từng ngón một hôn lên. Người ta nói tay đứt ruột xót, lúc này, Phương Hoành Tiệm cảm giác mình trái tim mình đang trở nên bất thường. Anh rối rắm, hoang mang muốn rụt tay về lại chẳng cách nào rụt nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn cơ thể mình xốc xếch d@m d*c, muốn giấu nhẹm cảm xúc xấu hổ chợt lóe đi, trong lòng chỉ còn nỗi tuyệt vọng tràn trề. "Tiểu Hạo...!rốt cuộc em...!đang làm gì thế hả!?"
Phương Hoành Tiệm thật sự không hiểu, tại vì sao mình và em trai phải đến nước này. Họ đều là đàn ông, và còn là anh em. Tại sao em trai lại làm ra hành động này với anh? Giọng nói vẫn luôn bình thản của anh giờ phút nãy bỗng nức nở, tính cách có trầm ổn cách mấy cũng không cản nổi nỗi khủng hoảng khi bị người khác đối xử như thế.
Huống hồ, người làm ra chuyện này với anh lại là người em trai anh vẫn xem như ruột thịt! Lương Tam khựng lại, giọng tự giễu. "Đến giờ này...!anh vẫn không biết em đang làm gì?" "Ưm..." Hắn nghiêng người về trước, nắm lấy cằm Phương Hoành Tiệm, nhìn thẳng vào mắt anh đầy đe dọa, không cho anh trai cơ hội tránh thoát. Sau đó hắn mở miệng, mạnh mẽ dứt khoát. "Phương Hoành Tiệm, thằng này thích anh." "Không phải cái kiểu anh em tình thâm con mẹ gì hết." Hắn đưa ngón tay, lần mò vào giữa hai cánh mông người đàn ông, "Mà là...!kiểu thích...!muốn chơi anh." Tác giả có lời muốn nói: Khụ, tiếp nữa...!để trắng đi vậy? Edit: tokyo2soul.