Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

102: Ngạo kiều nữ vương! Ngoan ngoãn trung khuyển!


trước sau

Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ hừ, đung đưa chân, nhưng ngón chân bị đau vẫn khiến y liên tục hít khí.

"Đồ ngốc, ngươi không phải có quang minh ma pháp sao? Sao không biết dùng quang minh ma pháp chữa thương cho mình?" Âm thanh khinh thường của Tiểu Cửu vang lên trong đầu.

"Ách...." Hạ Thiên Tịch hậm hực sờ sờ mũi, y thật đúng là không nhớ ra quang minh ma pháp, vì y không thường dùng đến hệ ma pháp này, hơn nữa dùng ma pháp đi trị liệu cơ thể người, y còn chưa có thói quen.

"Ngu ngốc" Vừa thấy Hạ Thiên Tịch không nhớ ra, tiểu Cửu lại lần nữa hung hăng mắng thêm một lần: "Trong không gian của ngươi nhiều đan dược như vậy, tùy tiện ăn một viên cũng có thể khiến miệng vết thương của ngươi hoàn hảo như lúc đầu, có vết thương nhỏ như vậy cũng cuống cả lên, nhân loại các ngươi chính là phiền phức."

"Được rồi, không phải là hôm qua chỉ đùa ngươi một chút thôi sao?" Hạ Thiên Tịch trợn trắng mắt, sao một con chó con cũng thích mang thù như vậy chứ?

"Đó là đùa giỡn sao? Đó quả thực chính là...chính là...khinh bạc" Tiểu Cửu tức giận gầm rú.

Nó chính là một giống đực, giống đực, sao có thể để một giống cái đối xử với nó như vậy, nhân loại quả thực chính là không biết xấu hổ!

Phốc!

Hạ Thiên Tịch thật sự không nhịn được, quan trọng là tiểu Cửu quả thực quá đáng yêu mà!

Khinh bạc! nhân loại đi khinh bạc một con chó con? nói ra thật khiến người ta cười rớt quai hàm, nhưng Hạ Thiên Tịch cũng không nói ra, y không hy vọng tiểu Cửu buồn bực rồi ở trong đầu mình ồn ào loạn lên đâu.

Lúc này Lăng Thần cũng tìm được hộp cứu thương nhanh chóng chạy lại, ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn chân đổ máu của, nhưng giấu trong đáy mắt là sự thương tiếc đã bán đứng biểu tình lạnh băng của hắn lúc này.

Hạ Thiên Tịch suy một tiếng, bị thương là y cũng không phải là hán, sao sắc mặt còn thối như vậy? Quả thực so với bản thân bị thương còn thối hơn.

Nhưng Hạ Thiên Tịch cũng không hỏi nguyên nhân, cho dù không hỏi thì trong lòng y cũng biết đáp án, không khỏi liền ngạo kiều, nâng chân lên duỗi thẳng đến trước mặt Lăng Thần, ánh mắt Lăng Thần nhìn cũng không nhìn Hạ Thiên Tịch một cái, nhưng chân sau quỳ trên mặt đất, tay cầm mắt cá chân Hạ Thiên Tịch, đem chân Hạ Thiên Tịch đặt trên một chân còn lại của mình, cầm lấy bông vải động tác mềm nhẹ giúp Hạ Thiên Tịch lau vết máu trên chân.

"Ai...đau, đau, ngươi muốn ta đau chết à!" Hạ Thiên Tịch đau đến liên tục hút khí.

Kỳ thật, thời gian huấn luyện lúc trước y chịu đau đớn còn hơn lúc này nhiều, chút thương tích nhỏ như này quả thực có thể không tính là thương.

Nhưng Hạ Thiên Tịch cũng không biết bản thân tại sao lại kêu lên như vậy, y cảm thấy bản thân không nên làm nũng như vậy mới đúng.

Nhưng, chính là y cứ thế thốt lên làm nũng, trong giọng nói vừa làm nũng vừa ủy khuất, ngay cả y cũng không có cảm giác được.

Lăng Thần lúc này mới nâng mắt lên lạnh lùng nhìn y, nhìn Hạ Thiên Tịch làm nũng mím môi, nước mắt cá sấu đảo quanh hốc mắt, ánh mắt đáng thương hề hề có chút ủy khuất, bộ dáng đáng yêu làm nũng nháy mắt khiến sự lạnh lùng của hắn hòa tan.

Lăng Thần âm thầm thở dài một hơi, ngữ khí lại hung tợn răn dạy: "Xem ngươi lần sau còn dám tự làm mình bị thương không?"

Ngữ khí hung tợn như vậy, nhưng động tác trong tay lại như cũ nhẹ nhàng, nếu không phải cồn đụng vào da, làm cho miệng viết thương bị đau, Hạ Thiên Tịch tuyệt đối không cảm giác được động tác trên tay Lăng Thần.

Hạ Thiên Tịch nhếch lên khóe môi cười cười, trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật, tuy hiện tại y có chút tính tình làm nũng trẻ con, nhưng bản thân y một chút cũng không nhận ra, hơn nữa nhìn Lăng Thần cẩn thận che chở mình như vậy, y càng thêm ngạo kiều.

Lăng Thần thực nhanh xử lý tốt miệng vết thương cho Hạ Thiên Tịch, sau đó dùng băng gạc vô khuẩn băng bó ngón chân Hạ Thiên Tịch kỹ lưỡng, mới đứng dậy đem hai chân y để trên giường, hung tợn ra lệnh: "Không cho xuống giường"

Mệnh lệnh bá đạo, tuyệt đối không cho phép có một chút phản kháng nào.

Lăng Thần có thể chịu thua, tiền đề là Hạ Thiên Tịch có thể tự chiếu cố tốt bản thân, nhưng nhìn Hạ Thiên Tịch bị thương, hắn thân là nam nhân liền trở nên cứng rắn hơn.

"Nhưng ta còn chưa đánh răng." Hạ Thiên Tịch hừ hừ nói.

Lăng Thần hung tợn liếc nhìn Hạ Thiên Tịch, mới nhận mệnh xoay người đi vào toilet.

Hạ Thiên Tịch nhướng mày nhếch môi nhìn bóng dáng Lăng Thần, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười thật sâu.

Rất nhanh Lăng Thần đã đi ra, trong tay cầm bàn chải đánh răng và cái ly của Hạ Thiên Tịch, hơn nữa trong tay còn bưng theo một cái chậu.

Trên bàn chải đánh răng đã có sẵn kem đánh răng, cái ly đầy nước, Lăng Thần đem bàn chải đánh răng cùng ly nước đưa cho Hạ Thiên Tịch, sau đó lại tìm tới cái ghế đặt cái chậu lên trên đặt ở mép giường Hạ Thiên Tịch, sau đó lại lần nữa đi vào toilet.

Hạ Thiên Tịch nhìn bàn chải đánh răng cùng ly nước trên tay, nhìn nhìn lại cái chậu không ở mép giường, ý cười trên khóe môi càng lớn.

Đừng thấy Lăng Thần miệng không hé một lời, thậm chí toàn bộ quá trình đều mang theo một bộ mặt thối lạnh như băng, ánh mắt và ngữ khí lại hung tợn, nhưng trong lòng hắn đang hung hăng đau đớn.

Ngay cả việc nhỏ nhặt đều làm chu toàn mọi mặt, không thích nói chuyện, lại ở phương diện sinh hoạt cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố nam nhân của hắn, đúng là người đáng để thích.

Hạ Thiên Tịch sung sướng nghĩ, lập tức cầm lấy bàn chải đánh răng đánh răng, đem nước súc miệng phun vào trong chậu để mép giường.

Chờ Hạ Thiên Tịch đánh răng xong, Lăng Thần lại bưng một cái chậu ra, chậu nước là nước ấm, còn có khăn mặt sạch sẽ, nhìn Hạ Thiên Tịch đánh răng xong, liền đem bàn chải đánh răng cùng chậu nước súc miệng đặt trên mặt đất, sau đó đem chậu nước ấm đặt ở bên cạnh Hạ Thiên Tịch.

"Ngươi lau cho ta." Hạ Thiên Tịch làm nũng nhìn Lăng Thần bĩu môi nói.

Lăng Thần cong lưng định đem bàn chải đánh răng cùng đồ vật linh tinh mang vào toilet, thình lình nghe được Hạ Thiên Tịch nói như thế, hắn đột nhiên ngẩng đầu.

Con ngươi màu bạc đối diện ánh mắt của Hạ Thiên Tịch.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Lăng Thần vẫn lạnh như băng, chỉ là ôn nhu dấu trong đáy mắt đã bán đứng biểu tình lạnh băng lúc này của hắn.

Mà Hạ Thiên Tịch, chớp mắt, mở ột đôi mắt to cười hì hì, ánh mắt sáng lấp lánh, hất cằm chu lên cánh môi đỏ tươi, rất có vài phần trẻ con làm nũng.

Mỹ thiếu niên đáng yêu như vậy, trong nháy mắt làm Lăng Thần muốn ngừng mà không ngừng được.

Rất muốn, rất muốn hung hăng làm y một phen!

Lăng Thần nhắm mắt lại đè xuống gào thét trong lòng, một bước sải đến nắm lấy cằm Hạ Thiên Tịch, một tay giữ lấy cái ót của Hạ Thiên Tịch, sau đó hung hăng hôn lên cánh môi của Hạ Thiên Tịch.

Nếu không thể ăn y, như vậy chỉ có thể dùng nụ hôn này để giảm bớt gào thét trong lòng hắn.

Đừng nhìn Lăng Thần mới mười sáu tuổi, nhưng dáng người hắn thon dài cao lớn, đã hướng tới xu thế phát triển của nam nhân, ở trong mắt người khác, Lăng Thần đã thoát khỏi bóng dáng thiếu niên, đang từng bước một trở thành một người nam nhân cao lớn.

Ôm Hạ Thiên Tịch, hôn đến bá đạo nóng bỏng, thẳng đến khi cả người Hạ Thiên Tịch đều không thở nổi, thân thể mềm như bông ngã vào trong lòng ngực hắn, hai chân mềm nhũn, thiếu dưỡng khí nghiêm trọng mới buông Hạ Thiên Tịch ra.

Giữa môi hai người là một sợi nước miếng, nước bọt không kịp nuốt xuống trừ khóe môi đỏ tươi của Hạ Thiên Tịch chảy ra, chảy qua cằm, chảy qua cổ, cuối cùng thấm vào cổ áo của Hạ Thiên Tịch.

Nhìn một màn dụ hoặc không tiếng động này, con ngươi màu bạc của Lăng Thần nháy mắt bốc cháy lên hừng hực liệt hỏa, liệt hỏa trong mắt dường như có thể khiến người hít thở không thông.

Cảm nhận được hơi thở nam tính mãnh liệt phát ra từ người Lăng Thần, đôi con người màu bạc nóng bỏng của hắn giống như đem quần áo toàn thân của y đốt sạch sẽ, bản thân giống như cả người trần trụi đứng trước mặt hắn, Hạ Thiên Tịch rụt rụt thân thể, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, ý bảo hắn tốt nhất nên thành thật một chút.

Lão tử có thể cho phép ngươi hôn đã là phá lệ khai ân, hiện tại còn muốn ăn lão tử, đừng nói cửa đi, ngay cả cửa sổ cũng không có đâu.

Không nghĩ tới, Hạ Thiên Tịch hai má hồng hồng như vậy, đôi mắt ướt át mang theo hơi nước, cánh môi kiều diễm no đủ, hơi thở phì phò, cả người tản mát ra một loại hơi thở tình dục mãnh liệt hấp dẫn phái mạnh, cái nhìn hung tợn của y, không chỉ không có một chút khí thế nào, mà ngược lại càng khiến y tăng thêm vài phần hơi thở mê người.

Đây đối với Lăng Thần mà nói quả thực chính là tra tấn.

Tuy Lăn Thần vẫn luôn cảm thấy khả năng kiềm chế tự chủ của bản thân không tồi, nhưng là CMN, thứ khả năng kiềm chế tự chủ mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào đứng trước mặt phu nhân ngay cả rắm cũng không bằng.

Lồng ngực Lăng Thần kịch liệt phập phồng, nhắm mắt lại hung hăng hô hấp mấy ngụm không khí, mới đem máu sôi trào toàn thân áp xuống, buông Hạ Thiên Tịch ra, đem khăn mặt giặt trong chậu nước ấm, sau đó động tác ôn nhu giúp Hạ Thiên Tịch lau tay cùng mặt.

Hạ Thiên Tịch liếc liếc khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Thần, nhướng mày: "Ngươi muốn làm với ta sao?"

Lăng Thần ánh mắt nhìn Hạ Thiên Tịch một cái, môi mỏng mím chặt, nhưng lại gật đầu ừ một tiếng.

Hắn muốn cùng Hạ Thiên Tịch, không có bất luận khúc mắc gì.

Hạ Thiên Tịch là phu nhân hắn nhận định, thân là trượng phu thân thiết với phu nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

"Nga!" Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, cùng là nam nhân, tự nhiên biết một khi tình dục nổi lên có bao nhiêu khó khống chế, ánh mắt y xấu xa liếc nhìn hạ thân Lăng Thần, nhìn không có gì biến hóa, bĩu môi, ngữ khí oán giận mà chính bản thân y cũng không phát giác ra: "Gì chứ? Ta thấy ngươi cũng không phải muốn làm ta như vậy."

Không phải nói nam nhân đều là động vật thân dưới sao? Nhìn hạ thân Lăng Thần không có một chút động tĩnh gì, đây là thể hiện hắn muốn làm y sao?

Hạ Thiên Tịch oán niệm nghĩ, Lăng Thần không phải là cái kia không được chứ!

Lăng Thần nhìn biểu tình như oán phụ của Hạ Thiên Tịch, hầu kết lăn lộn phát ra tiếng cười trầm thấp, tiếng cười trầm thấp thể hiện cho tâm tình tốt của nam nhân, ngữ khí mị hoặc mà nguy hiểm nói: "Tịch Tịch, điểm này ngươi cứ yên tâm, nam nhân của ngươi tuyệt đối có thể khiến phương diện này của ngươi thỏa mãn."

Hạ Thiên Tịch bị lời nói không biết liêm sỉ của Lăng Thần đùa giỡn cho nháy mắt đen cả mặt.

Nhưng lẽ ra lần này Lăng Thần nên im lặng lại không im lặng tí nào, nói: "Cho nên, để tránh sau này ngươi không thể thỏa mãn được nam nhân của ngươi, thể thuật của ngươi vẫn chưa được."

Bị hắn hôn còn có thể té xỉu, thể thuật sao có thể kém như vậy?

"Câm miệng." Hạ Thiên Tịch lập tức tạc mao, bị nghi ngờ không được, đây tuyệt đối là vết nhơ lớn của nam nhân.

Mẹ nó chính là, bị hôn đến hôn mê, y càng cảm thấy mất mặt.

Một cái hôn y cũng có thể bị ngất đi, nếu để người khác biết y còn mặt mũi nào nữa, quả thực quá mất mặt.

Hạ Thiên Tịch đô khởi cánh môi, ánh mắt hung tợn trừng Lăng Thần.

Đôi đồng tử màu bạc của Lăng Thần tràn đầy ý cười, khóe môi gợi lên tà khí nghiêm nghị, tiếng cười trầm thấp vui sướng vang vọng khắp cả phòng ký túc xá.

..........

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây