Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

158: Lăng Thần vẻ mặt đầy khẩn trương!


trước sau

"Nhìn những thứ rác rưởi đó lại gần cũng không biết tránh đi một chút." Ánh mắt Lăng Thần có chút sắc bén nhìn Hạ Thiên Tịch, ngữ khí mang theo chút trách cứ, nhớ tới vừa rồi nữ nhân kia cố ý đụng vào Hạ Thiên Tịch, trong lòng hắn hiện lên một mạt tàn nhẫn.

Hắn có thể chịu được người khác tới gần Hạ Thiên Tịch, nhưng tuyệt đối không thể chịu được người khác cố ý lại gần tạo thương tổn cho Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch sờ sờ mũi, nhìn sắc mặt trầm xuống của Lăng Thần, lấy lòng cười cười: "Không có việc gì, không có việc gì, ta lần sau nhất định sẽ chú ý."

Ánh mắt Lăng Thần nhàn nhạt nhìn y một cái, môi mỏng mím lại, một câu cũng không nói. Mặc kệ lần sau Hạ Thiên Tịch có chú ý hay không, hắn đều sẽ giúp y chú ý hết thảy xung quanh.

Ánh mắt Lăng Thần ám ám, phàm là người cố ý thương tổn bảo bối của hắn, hắn đều sẽ không dễ dàng buông tha.

Hạ Thiên Tịch cũng biết Lăng Thần lòng dạ hẹp hòi cũng giống như mình, thậm chí nói Lăng Thần càng bá đạo hơn, nhưng y cũng không nói gì thêm, bởi vì y cảm thấy hưởng thụ một người toàn tâm toàn ý bá đạo với y như vậy, hơn nữa Lăng Thần sở dĩ đối với y bá đạo như vậy, không phải là thể hiện hắn thích y sao!

Hạ Thiên Tịch trong lòng tươi đẹp nghĩ, trải qua một chuyện này, hai người liền chú ý tới những nữ nhân xung quanh ánh mắt liên tiếp bắn lại đây, Hạ Thiên Tịch phi thường bá đạo duỗi tay kéo một tay của Lăng Thần, chẳng qua trong tay hắn có ôm chậu hoa nên hơi vướng, Hạ Thiên Tịch hơi hơi nhíu mày: "Cho ta ôm một chậu."

"Không cần." Chậu hoa nặng như vậy, hắn áo có thể để Hạ Thiên Tịch cầm được chứ. Lăng Thần đem chậu hoa này đặt ở trên khuỷu tay của tay kia, sau đó dùng tay này nắm lấy tay Hạ Thiên Tịch, dùng hành động trực tiếp chứng minh, bọn họ là một đôi, người khác đừng hòng mơ tưởng.

Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi cười cười, mi mắt cong cong.

Lăng Thần nhìn khóe môi cong cong tươi cười của y, đôi mắt sáng ngời, trong lòng cũng sung sướng lên nhiều, không thoải mái vừa rồi cũng nháy mắt tan thành mây khói.

Hai người nhanh chóng đi ra khỏi cửa hàng hoa cỏ đi tới chỗ đậu xe bên đường, Hạ Thiên Tịch đứng ở cửa xe chờ đợi, Lăng Thần đem hai bồn hoa đặt ở cốp xe, đặt xong liền thấy Hạ Thiên Tịch còn đang đứng cạnh cửa đợi hắn liền nhíu mày: "Sao còn chưa đi vào? Bên ngoài lạnh như vậy!"

Tuy không có tuyết rơi, nhiệt độ không khí vẫn âm 30 độ, quần áo bọn họ mặc hiện tại là vật liệu đặc thù mà nhà khoa học nghiên cứu chế tạo thành, đứng thấy mỏng, nhưng giữ ấm rất tốt, chẳng qua nhiều gia đình cũng không có tiền để mặc.

Quần áo Hạ Thiên Tịch hôm nay mặc chính là làm từ tài liệu đặc thù chế thành, bằng không Lăng Thần cũng sẽ không nỡ để y mặc mỏng như vậy liền ra cửa.

"Chờ ngươi." Hạ Thiên Tịch cong khóe môi, hai mắt lấp lánh nhìn Lăng Thần, y cũng không biết tại sao tâm trạng mình tốt như vậy, chỉ là đứng bên ngoài chờ hắn, tâm tình của y liền không phải sung sướng bình thường.

Này, có lẽ chính là sức mạnh cảu tình yêu đi!

Nghe Hạ Thiên Tịch nói ra hai chữ này, tim Lăng Thần cũng lập tức ấm áp.

Kỳ thực chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng ở trong mắt người yêu nhau, hai chữ này không chỉ là hai chữ đơn giản, mà nó càng mang theo một loại hàm nghĩa sâu xa.

Bất luận ngươi làm gì, cần phải chờ đợi bao lâu, ta đều sẽ luôn chờ ngươi.

Lăng Thần mở cửa xe để Hạ Thiên Tịch đi vào, lúc này ở phía trước cách đó không xa trên video ngoài trời đang phát một tin tức, khiến cho Hạ Thiên Tịch lập tức chú ý.

Bởi vì tin tức này có đề cập tới hai chữ Lancet.

Cho dù hiện tại y và hắn không còn quan hệ gì, nhưng Hạ Thiên Tịch đối với hai chữ này vẫn rất mẫn cảm.

Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây