Phó Hoài nhìn thấy nữ nhi của mình, trong mắt không giấu được kinh hỉ: "Khanh nhi." Phó Ngôn Khanh không nói chuyện, chẳng qua là ánh mắt liếc nhìn hộ vệ hai bên, Phó Hoài lập tức hiểu ý, khoác tay cho toàn bộ người lui xuống. 'Phó Ngôn Khanh' lập tức cung kính thi lễ, thanh âm đã khôi phục về nguyên bản: "Bái kiến vương gia." Phó Hoài sửng sốt, do dự nói: "Thường Nhạc? Tại sao là ngươi, quận chúa đâu?" "Vương gia bình tĩnh đừng nóng, quận chúa để thuộc hạ mang theo phong thư cho ngài. Nàng nói, ngài xem xong liền sẽ hiểu rõ nguyên do sự tình, những chuyện khác chờ quận chúa trở lại, liền sẽ đích thân cùng ngài giải thích." Nói xong Thường Nhạc lại chắp tay: "Theo kế hoạch, thuộc hạ bây giờ không thể xuất hiện ở đây, cho nên thuộc hạ là vụng trộm tới, quận chúa rất lo lắng cho vương gia, thỉnh vương gia bảo trọng sức khỏe, thuộc hạ xin được lui trước!" Thường Nhạc tựa hồ rất gấp, sau khi thấy Phó Hoài gật đầu, rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi. Phó Hoài ở trong doanh trướng chăm chú đọc thư, vẻn vẹn bảy trang giấy mang theo rất nhiều tâm tình, phía trên là nét chữ xinh xắn tú lệ của nữ nhi nhà mình. Tỉ mỉ xem qua một lượt, Phó Hoài ngồi thật lâu cũng không thể bình phục được. Sau một hồi, hắn khe khẽ thở dài, đem thư dao động trên ánh nến, tùy ý nhìn xem thư cháy rụi. Đối với nữ nhi này, Phó Hoài vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, bởi vì lòng tận trung với triều đình, năm xưa hắn liền phải đưa nàng vào hoàng cung làm con tin, bất quá mấy năm thời gian, nguyên bản nữ nhi thuần khiết đáng yêu thay đổi hoàn toàn, lúc trở về, nàng trầm ổn bình tĩnh đến mức khiến hắn không thể tưởng tượng nổi. Những năm này nàng không ngừng giúp hắn đề ra đối sách, lại một mực vì an nguy của Tây Nam Vương phủ mà tận hết tâm sức, tựa hồ chưa bao giờ chân chính vui vẻ thoải mái qua. Nghĩ đến những gì trong thư nói, còn có một số tin tức ám vệ điều tra được, Phó Hoài mơ hồ phát hiện nữ nhi của mình cùng quân thượng quan hệ quá mức nồng hậu, nhưng lại không biết nên diễn tả như thế nào. Bất quá chuyện này tạm thời gác lại, hắn thân là phụ vương của nàng, dĩ nhiên tận hết sức thực hiện theo kế hoạch, quyết không uổng phí tâm huyết nàng nhiều năm như vậy hy sinh vì Tây Nam Vương phủ. Hôm sau, Phó Hoài tự mình kích trống điểm binh, suất lĩnh mười lăm vạn Tây Nam quân từ Trường Sa phủ toàn lực tấn công Quỳ Châu thành! Sau năm ngày, hai bên bắt đầu giằng co kịch liệt, Phó Hoài thay đổi chiến pháp, nếu lúc trước là chậm rãi chắc chắn, thì nay thập phần dũng mãnh, đánh nhanh thắng nhanh, khiến cho Quỳ Châu trở tay không kịp, tổn thất không nhỏ. Thứ sử Quỳ Châu Trình Diệp suốt đêm cho người báo quân tình khẩn cấp, cầu Triệu Mặc Tiên cứu viện. Triệu Mặc Tiên lúc trước cũng đã nhận được tin tức, Phó Ngôn Khanh tuy đến được Trường Sa phủ, nhưng vẫn bị Triệu Tử Nghiễn giam lỏng, không cách nào gặp được Phó Hoài. Mà giờ khắc này Phó Hoài bỗng nhiên dẫn binh toàn lực đánh Quỳ Châu, rốt cuộc là hắn muốn làm gì? Triệu Mặc Tiên quét mắt nhìn đám binh sĩ dịch trạm quỳ gối phía dưới, trầm giọng nói: "Tướng quân của các ngươi khẳng định, thống soái bên kia chính là Phó Hoài? Binh lực đối phương hiện tại ra sao?" "Bẩm báo bệ hạ, trước khi giao chiến, tướng quân liền phái trinh sát đi dò xét, quân doanh đối phương đóng tại cứ điểm cách Quỳ Châu ba mươi dặm, dựa theo liều trại và khẩu phần nấu nướng, khoảng chừng mười lăm vạn nhân mã, mà đại kỳ treo ngoài doanh trướng chủ tướng quả thật là của Tây Nam Vương. Mấy ngày nay giao chiến cũng là Phó Hoài tự mình xuất chiến. Chúng ta song phương lẫn nhau đều có tổn thất, nhưng Phó Hoài cực kỳ liều lĩnh, chúng ta không đủ binh lực nên ứng phó không nổi, tử thương vô số." Triệu Mặc Tiên đôi mắt híp lại, mấy tháng qua nàng cùng Phó Hoài đối chiến không ít, dĩ nhiên cũng hiểu rõ cách hành binh đánh trận của Phó Hoài, hắn luôn thích chậm rãi mà ổn định, lần này tiến công gấp gáp như vậy, không ngờ là mang theo một nửa binh lực đánh thẳng Quỳ Châu, thật sự không hợp lẽ thường. Trừ phi... "Tề Thịnh." "Bệ hạ, có thần hạ." "Lập tức đi điều tra một chút gần nhất Kinh thành đã phái ai đến Trường Sa phủ, hoặc là Tây Nam quân doanh?" Triệu Mặc Tiên trong lòng mơ hồ đã có phỏng đoán, trong lúc nhất thời vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Mấy hôm trước Bắc Lương đột ngột xuất binh, bắt đầu toàn tuyến tập kích Khương tộc Bắc Cảnh, làm Khương tộc rối loạn một phen, vô pháp phái binh tiếp viện biên cảnh Tây Nam, mà đại quân đóng tại đất Thục cũng rút về mấy phần, khiến Triệu Mặc Tiên mặt mày ủ rũ, lúc này đây nếu Tây Nam Vương muốn đứng về phía nàng, đó chính là ông trời trợ lực. Tin tức rất nhanh, quả nhiên, Triệu Tử Nghiễn phái Tiết Kỳ làm giám quân, dẫn theo hai mươi vạn quân sắp đến rồi. Nghĩ đến hoàng muội này của mình thực sự ngoan độc giống hệt mình, Triệu Mặc Tiên mỉm cười trào phúng. Hoàng muội dĩ nhiên liệu đến hậu quả, cố ý giam lỏng Phó Ngôn Khanh, để Tây Nam Vương vì mình bạt mạng. Nếu Phòng bố đồ là thật, Quỳ Châu có thể nhanh chóng thu về, sau đó dùng hai mươi vạn quân Tiết Kỳ cưỡng ép Phó Hoài giao ra binh quyền. Nếu không hạ được, Tây Nam quân cùng Quỳ Châu đều lưỡng bại câu thương, dù Phó Hoài biết được chân tướng cũng vô lực vãn hồi, quả thật là diệu kế! Hoàng muội quả nhiên lợi hại, nhưng muội ấy lại không nghĩ tới, Tây Nam Vương sẽ tạo phản sao? Vẫn là nói, hoàng muội quá tự phụ, liền cho rằng bản thân có thể khống chế hết thảy. "Truyền lệnh xuống, lập tức tăng số ám vệ lẫn vào Trường Sa phủ, bằng mọi giá phải đem Phó Ngôn Khanh mang đi ra!" Canh bạc này thắng thua liền đặt hết ở Phó Ngôn Khanh. Nếu hoàng muội dùng Phó Ngôn Khanh để khống chế Phó Hoài, mình cứu được nàng ấy, còn không phải sẽ khiến Phó Hoài cảm kích? Bất quá là năm đó tuổi còn nhỏ, Phó Ngôn Khanh liền đã biết lừa gạt mình cùng mẫu phi, hôm nay lại thế nào ngồi chờ chết, nàng nhưng thật ra có chút chờ mong bước đi tiếp theo của người kia. Nếu Phó Ngôn Khanh muốn đào thoát, người của nàng liền toàn lực trợ giúp. Triệu Mặc Tiên hưng phấn đến ngủ không được, nàng lập tức thảo hai công văn, một cho Tiêu Thác, một cho Mộ Lợi Duyên, đại tướng Thổ Dục Hồn. Quỳ Châu chiến sự diễn ra vô cùng thuận lợi, Phó Hoài dựa theo Phòng bố đồ, liên tiếp đột phá hai tầng cứ điểm, chỉ đợi công thẳng vào thành chính. Chẳng qua là Phó Hoài tựa hồ phát hiện không thích hợp, cũng không tiếp tục tiến lên, ngược lại hạ lệnh lui hơn mười dặm, không bao lâu liền phát hiện, Tiêu Thác vậy mà đã vây kín ngoại thành Quỳ Châu. Mộ Lợi Duyên từ lúc nào đã rút toàn bộ quân ở Kiếm Môn Thục Đạo, thẳng tiến Trường Sa cùng Lãng Châu, lại hợp lực cùng Khương Tộc, ngăn cản đại quân Tây Nam ở Trường Sa cùng Lãng Châu đến chi viện cho Phó Hoài. Nếu Phó Hoài không sớm lui lại, cứ như vậy đánh thẳng vào thành chính, liền rơi vào tuyệt cảnh! -------- Triệu Tử Nghiễn nhận được tin tức chiến sự Quỳ Châu, sắc mặt khẽ biến. Phó Ngôn Khanh thấy vậy liền có chút khẩn trương, vội hỏi: "Làm sao vậy?" Triệu Tử Nghiễn ngập ngừng nói: "Phụ vương của nàng....người đích thân dẫn binh tiến đánh Quỳ Châu." Phó Ngôn Khanh sắc mặt trắng nhợt, tiếp nhận tin xem đi xem lại, thanh âm tràn đầy hối hận: "Ta.... Ta sớm nên nghĩ đến, phụ vương người...." Lúc trước kế hoạch cũng không phải để phụ vương đích thân mang binh, chẳng qua là tìm thế thân để tăng sĩ khí, hôm nay phụ vương đã bị vây hãm tại ngoại thành Quỳ Châu, nếu kế hoạch xảy ra sơ suất, chờ đợi phụ vương tuyệt đối là một cuộc thảm sát. Nếu phụ vương lúc đầu ở lại Trường Sa, dù cho kế hoạch thất bại, dựa theo mưu lược của người, còn có thể đem binh đến cứu viện, giảm bớt tổn thất. Nhưng hôm nay người cũng bị vây hãm trong đó, Tây Nam đại quân lại không có thống soái, làm sao có thể ngăn cơn sóng dữ. Triệu Tử Nghiễn chau mày, nhìn xem Phó Ngôn Khanh luống cuống đi tới đi lui, trong lòng càng nặng trĩu. Trên đời mọi sự không để liệu trước hoàn hảo, kế hoạch luôn sẽ phát sinh bất ngờ, hành quân đánh trận vốn không tránh được thương vong, cho nên ván cờ này, không tránh khỏi phải hy sinh rất nhiều tướng sĩ. Nhưng Phó Hoài lại khác biệt, về tư người là phụ vương của Phó Ngôn Khanh, nàng làm sao cũng không thể để người gặp nạn, bởi vì sẽ khiến cho Khanh nhi khổ sở, về công Phó Hoài là thống soái, càng không thể để mất. Trong lúc Triệu Tử Nghiễn muốn mở miệng, Phó Ngôn Khanh nhưng lại hít vào một hơi, chậm rãi nói: "Kỳ thật ta đại khái hiểu được ý tứ phụ vương, người tự mình đi, tuy mạo hiểm đấy, nhưng sẽ đảm bảo cho kế hoạch càng thêm thành công." "Khanh nhi?" Thấy Phó Ngôn Khanh đột nhiên trấn tĩnh lại, Triệu Tử Nghiễn có chút lo lắng. Phó Ngôn Khanh mỉm cười: "Ta tin phụ vương, người cũng không phải võ tướng chỉ biết đánh trận, về mưu kế chiến thuật, người tuyệt không thua bất cứ kẻ nào." Triệu Tử Nghiễn cũng là nở nụ cười: "Ta hiểu được, năm đó có thể thay xà đổi cột dẫn nàng rời cung, lại có thể nuôi dưỡng ra hài tử xuất chúng như nàng cùng A Húc, nhạc phụ của ta dĩ nhiên không phải người thường." Phó Ngôn Khanh mặt đỏ lên: "Ai là nhạc phụ của nàng, chớ có gọi bậy." Triệu Tử Nghiễn có chút ấm ức: "Chúng ta đều đã đi chu công chi lễ, nàng lại muốn chơi xấu?" Phó Ngôn Khanh nghe thấy sắc mặt thoáng trở nên hồng, lại nhìn đứa trẻ kia bày ra dáng vẻ đáng thương, nàng liền mang theo tia giảo hoạt mà trừng mắt nhìn: "Vậy theo lý thuyết, nàng nên gọi người là phụ vương, không phải nhạc phụ." Đưa tay đem người kéo xuống, Triệu Tử Nghiễn chống đỡ trán cọ sát vào nàng, vui vẻ nói: "Khanh nhi không phải đã quên, ta từng lập lời thề, đời này không có vương phu, cũng có nghĩa là, ta sẽ không gả đấy. Cho nên, Khanh nhi chỉ có thể là vương phi của ta thôi!" Phó Ngôn Khanh sững sờ: "Tốt, An nhi, nguyên lai nàng sớm liền tính toán kỹ rồi?" Hai người cùng nhau ồn ào trong chốc lát, tạm thời xua tan đi một chút mây mù. Triệu Tử Nghiễn bị Phó Ngôn Khanh gãi ngứa cười đến không kịp thở, nàng trở tay đem người ôm chặt vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, phụ vương muốn làm gì, ta đều toàn lực phối hợp. Còn an nguy của người, ta cũng sẽ không tiếc hết thảy đại giới, bảo hộ người hoàn hảo không chút tổn hại." Phó Ngôn Khanh cảm nhận hương thơm nhàn nhạt của nàng bay vào chóp mũi, trầm giọng nói: "Nếu phụ vương bởi vì ta cùng một chỗ với nàng, mà quy hàng Triệu Mặc Tiên, vậy làm sao bây giờ?" Triệu Tử Nghiễn con mắt khẽ nhếch, ý cười thiển thiển: "Khanh nhi, ta quan tâm cho đến giờ không là thiên hạ này, càng không phải là vị trí kia. Nàng muốn ta làm như thế nào, ta liền làm như vậy, mọi chuyện ta đều nghe theo nàng, giữa chúng ta tuyệt đối không tồn tại gút mắc, cũng không cho nàng suy nghĩ lung tung nữa." Phó Ngôn Khanh ân một tiếng, sau đó chôn ở trên vai nàng lẩm bẩm nói: "Nàng kẻ ngốc." Triệu Tử Nghiễn ôm nàng thoáng dao động, mềm giọng đáp: "Ai bảo kẻ ngốc này thích nàng đây." --------- Nguyên bản Triệu Mặc Tiên do dự không biết có nên đi trước tiếp xúc Phó Hoài, từ từ thuyết phục hắn. Tuy chứng cứ nàng có trong tay chưa đầy đủ, nhưng cũng có thể khiến Phó Hoài dao động. Chẳng qua là Phó Hoài rất thông minh, nếu chủ động ngược lại sẽ khiến hắn nghi kỵ nàng, lại cho là nàng châm ngòi ly gián. Bên kia Tiêu Thác lại thúc giục muốn trực tiếp vây giết mười lăm vạn quân Tây Nam tại ngoại thành Quỳ Châu, để Triệu Mặc Tiên phiền não không thôi. Nhưng hôm nay Phó Hoài vậy mà chủ động liên hệ nàng rồi, bảo là có chuyện muốn thương lượng, chuyện này khiến nàng nghi ngờ không thôi. Phó Hoài là muốn kéo dài thời gian, hay là hắn đã biết chân tướng rồi, muốn chủ động hướng nàng cầu minh? Tuy giờ phút này còn vô pháp xác định Phó Hoài dụng ý, nhưng có một điểm Triệu Mặc Tiên rất xác định, chuyện này đối với nàng mà nói là cơ hội nghìn năm, cho nên lập tức quyết đoán, phái người an bài tốt địa điểm, chuẩn bị tự mình đến thương lượng. Ngày đó song phương đều treo lên cờ miễn chiến, Phó Hoài dẫn theo ba hộ vệ đi đến điểm ước hẹn. Triệu Mặc Tiên vì muốn tỏ thành ý, cũng chỉ mang theo bốn người, vừa thấy Phó Hoài, trên mặt nàng liền dẫn theo ý cười chân thành: "Tây Nam Vương." "Bái kiến thất điện hạ." Phó Hoài đáp lễ lại, nhưng vẫn xưng hô nàng là Thất Điện hạ. Triệu Mặc Tiên cũng không thèm để ý, giờ phút này hai người liền ở trong thạch đình ngồi đối diện nhau, Triệu Mặc Tiên một mực cười nhạt không nói, Phó Hoài sắc mặt ngưng trọng, cuối cùng mới mở miệng nói: "Trước khi đến bái kiến thất điện hạ, bổn vương trằn trọc, khó có thể yên giấc, điện hạ có biết vì sao?" Triệu Mặc Tiên khiêu mi cười cười: "Ồ, chớ không phải là Vương gia bị vây nhốt nhiều ngày, cho nên ưu tư quá nặng?" Phó Hoài sảng khoái bật cười: "Ưu tư quá nặng cũng không phải giả, nhưng cùng việc bị vây khốn không quan hệ." Nói xong hắn tùy ý quét mắt nhìn một mảnh thạch đình, thu ý cười nói: "Điện hạ cho rằng nơi nhỏ bé này có thể vây nhốt được bổn vương?" Triệu Mặc Tiên thoáng giật mình, nhưng như cũ bất động thanh sắc: "Bằng không thì sao? Vương gia chiến công hiển hách, được xưng là Đại Hạ đệ nhất đại tướng quân, ta rất là kính nể, nhưng thế cục hôm nay, còn không phải đã có biến số?" "Ha ha ha, nếu như không có biến số, giờ phút này bổn vương nên bị vây ở Lạc Phượng Cốc ngoài Quỳ Châu thành, cũng không phải ở nơi này, mà hiện tại bổn vương cũng không có cơ hội cùng điện hạ nói chuyện." Sau khi nghe xong lời Phó Hoài, Triệu Mặc Tiên liền nhớ tới chuyện mấy hôm trước, Phó Hoài bỗng nhiên triệt để lui binh đến đây, nghe qua ý tứ của hắn, là hắn cố tình làm như vậy? Phó Hoài nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: "Thất điện hạ, bổn vương cũng không cùng ngài dông dài, nói thật, Phòng bố đồ Quỳ Châu, bổn vương chưa bao giờ tin qua, mà trận chiến này kết quả như thế nào, bổn vương lòng dạ biết rõ, nhưng cũng không còn cách nào. Lý do có hai cái, thứ nhất, nhiếp chính vương ban đến ba đạo quân lệnh khẩn cấp, bổn vương không thể không tiến đánh Quỳ Châu. Thứ hai, bốn vương chính là vì thời khắc này." Triệu Mặc Tiên trong lòng căng chặt, cũng không phải do khẩn trương, mà là hưng phấn, nàng đã đoán được ý đồ của Phó Hoài, nhưng vẫn không nên gấp. Nàng cố tự trấn định, ra vẻ nghi ngờ nói: ""Há, thật không ngờ? Nhưng ta còn không hiểu lắm ý tứ của vương gia." Phó Hoài đột nhiên đứng lên, thi lễ một cái: "Bổn vương muốn cùng Thất Điện hạ làm giao dịch!" Triệu Mặc Tiên như trước chưa động, ngón tay gõ gõ lên bàn đá: "Giao dịch? Vương gia cùng ta lại có thể làm giao dịch gì? Mà ngài có tư cách bàn giao dịch với ta sao, trong khi ngài đang bị đại quân của ta hoàn toàn vây khốn?" Mỗi chữ mỗi câu không lưu tình chút nào. Phó Hoài lại bật cười một tiếng, sảng khoái nói: "Điện hạ cho rằng lần này bổn vương mang theo bao nhiêu binh mã?" "Ta đã tra qua, là mười lăm vạn." Triệu Mặc Tiên không mặn không nhạt nói. "Ha ha, cũng không phải, cũng không phải, bổn vương lần này đến đây là làm giao dịch, nếu không có thẻ đánh bạc, bổn vương còn giao dịch như thế nào. Mười lăm vạn, bất quá là để lừa gạt mấy tên mật thám kém cỏi của điện hạ thôi, liều bạt dành cho mười lăm vạn quân, khẩu phần ăn nấu cho mười lăm vạn quân, liền thật sự chắc chắn là mười lăm vạn sao?" Phó Hoài không nhanh không chậm trả lời một câu, lập tức nhìn thấy Triệu Mặc Tiên sắc mặt thay đổi. "Nếu như bổn vương nói, bổn vương kì thực chỉ có tám vạn binh mã, vậy điện hạ nghĩ xem, mười mấy vạn binh lính ở Trường Sa phủ đi đâu rồi? Tiêu Thác cùng Thổ Dục Hồn có thể tiến quân thần tốc, ngài cho rằng là vì sao? Bên ngoài Lãng Châu cùng Trường Sa luôn có mấy vạn quân trấn giữ, thế nhưng lần này ngài gặp bao nhiêu lực cản?" Phó Hoài mắt thấy nàng sắc mặt càng phát ra khó coi, lúc này mới hạ giọng nói: "Vậy bổn vương đã có tư cách cùng điện hạ giao dịch chưa?" Triệu Mặc Tiên hung hăng siết chặt bàn tay, Phó Hoài là cố ý đấy, đại quân Tây Nam lần này được hắn mang theo hơn phân nửa, ít nhất là hai mươi lăm vạn quân, mà quân thủ vệ Lãng Châu cùng phần còn lại của Tây Nam quân, hơn mười ba vạn quân lại giấu ở nơi nào? Một khi tập kích, Tiêu Thác liền không cách nào kịp trở về Quỳ Châu. "Vương gia là chuẩn bị bỏ Trường Sa phủ? Nếu ta báo cho Thổ Dục Hồn biết, Trường Sa phủ dĩ nhiên đang trống rỗng... Mà ngài giờ phút này chỉ mang theo tám vạn binh mã, nếu ta lệnh cho Tiêu Thác lập tức tấn công, dù ta có mất thành Quỳ Châu, nhưng ngài cũng không toàn mạng mà hưởng chiến thắng!" "Điện hạ, không có da thịt thì lông tóc mọc nơi nào, Đại Hạ này trước sau cũng là của Triệu gia ngài đấy, để Trường Sa bị ngoại bang chiếm cứ, ngài không đau lòng sao? Hơn nữa, ngài cảm thấy bổn vương ăn ngay nói thẳng, lại cho rằng bổn vương không có chuẩn bị?" "Ngài muốn làm giao dịch gì?" "Thất điện hạ biết rõ Húc nhi của ta chết như thế nào, đúng không?" Nhắc tới chuyện này, Phó Hoài mặt mũi tràn đầy bi thương, trong mắt như thế nào cũng che giấu không được đau xót cùng căm hận. Triệu Mặc Tiên sững sờ, trong lòng lập tức một mảnh thanh minh, tất cả nghi kỵ liền quét sạch, nàng rút cuộc thành công rồi. Triệu Tử Nghiễn, muội tự gây nghiệt, không thể sống! --------------