"Đến giờ." Ngoài biệt viện Tào gia, một chiếc xe dừng ngay ở đó, trong xe từng người một nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nam nhân giọng nói trầm thấp mở miệng: "Hiện tại là 2 giờ 19 phút 28 giây, theo kế hoạch, OK?" "Vâng!" "Đếm ngược: 10 - 9 - 8 -.......!- 4 - 3 - 2 GO!" Vài đạo thân ảnh thực nhanh chóng vòng ra phía sau xe, đến phía sau hậu viện, thân thủ nhanh nhẹn trèo lên bức tường thâm nhập vào bên trong, vô thanh vô thức đáp xuống mặt đất.
"Hướng 9 giờ, cách năm mét về góc chết!" Dán vào vách tường, Đội trưởng nhìn xung quanh bốn phía, thấp giọng ra lệnh, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ ừ khẽ, từng ánh mắt dần chuyển hướng, chiếc camera đang hoạt động gần đó, nhanh chóng chạy men theo góc chết của camera.
"Doanh Doanh, chuẩn bị tốt?" Dùng vô tuyến liên lạc với Đội phó ngồi trong xe điều kiển hệ thống máy tính, Đội trưởng nâng lên mắt kính chuyên dụng có thể nhìn rõ vào ban đêm, đội phó tay không ngừng gõ phím: "Ba phút, nhớ kỹ, tôi bắt đầu đếm ngược: 5 - 4 - 3 - 2 - Bắt đầu!" Nghe theo khẩu lệnh của Phó đội.
Màn hình giám sát ở Tào gia nháy mắt đột nhiên tắt ngúm.
"Sao vậy?" Hai gã túc trực trước màn hình đột nhiên nhăn mi, liếc mắt nhìn lẫn nhau, bắt đầu kiểm tra mấy camera giám sát.
Ngoài hậu viện, hòn đá Vụt một tiếng đập thẳng vào cánh cửa sổ cách đó không xa, hai người lập tức hướng tới nơi phát ra âm thanh, hai đạo thân ảnh nhanh chóng vọt ra, tập kích bằng loại súng gây mê quân dụng, hai gả bảo vệ chưa kịp phát ra âm thanh gì liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Theo kế hoạch, tôi đến phòng điều khiển, hai người đi đến chỗ mục tiêu." Thêm một bóng đen xuất hiện, giọng nói trầm thấp, hai người còn lại gật gật đầu, cùng hắn tách ra hai hướng chạy đi.
Leo lên ban công cầu thang, xoay người bước vào trong, một đường đánh thuốc mê mấy gã vệ sĩ, lúc tới trước cửa phòng điều khiển, vô tuyến chợt truyền đến giọng nói của phó đội: "Còn 30 giây, tranh thủ." "30 giây đủ rồi." Thấp giọng cười cười, không một tiếng động đẩy cửa vào, rón rén từ phía sau đánh gục hai tên vệ sĩ phía trước, từ lúc nghe thấy giọng nói ôn nhu của người yêu, vị Đội trưởng nét mặt không ngớt ý cười, lúc hai tên vệ sĩ dần lấy lại sức đứng dậy, Đội trưởng nhanh chóng đập thật mạnh vào sau ót chúng.
Ngã phịch xuống đất, phát ra một tiếng trầm bỗng, Đội trưởng nhìn hai người nằm rạp nơi đó, đứng dậy đóng lại cửa phòng: "Phòng điểu khiển thất thủ, hai người các cô nhanh chóng thực thi kế hoạch." "Vâng!" Thả lỏng ngồi xuống ghế, Đội trưởng chăm chú nhìn camera, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ rất nhẹ nhàng đánh gục mấy tên vệ sĩ trên lầu thang, tuỳ tiện lấy một mẫu banh quy mở ra, cắn một cái phát ra tiếng răng rắc.
Ngoại trừ Phó đội ở ngoài, ba người nghe thấy âm thanh đó cũng cả kinh, Đội trưởng khoan thai mở miệng: "Hương vị bánh quy này cũng không tồi." "Hựm!" Lộ Ảnh Niên nhịn không đựa mắng mỏ một câu, Phó đội cùng Mộc Vũ bên cạnh Lộ Ảnh Niên chỉ còn biết trợn trắng mắt.
"Wow, theo dõi kiểu gì không biết, còn lắp cả trong phòng, chẳng phải muốn để mấy tên bảo vệ này giám sát nàng?" Nuốt xong mẫu bánh cuối cùng, chăm chú theo dõi màn hình, đem một vị trí xuất hiện phóng to, Đội trưởng quái lạ cất lời: "Ảnh Niên cô thiệt thòi rồi!" Biến sắc, tay đang che lấy miệng tên vệ sĩ ngăn hắn hô hoán, Lộ Ảnh Niên trừng lớn, nâng lên đầu gối huých thẳng vào bụng dưới của hắn, tên vệ sĩ đau không thốt ra lời nước mắt cũng muốn chảy ra, Mộc Vũ ở phía sau giơ tay cho cái ót hắn ăn một cú.
"Hửm? Sao trong phòng không có người?" Từ tai nghe có thể rõ ràng nghe thấy giọng nói của Đội trưởng, hắn chợt phát ra một nụ cười xấu xa, cẩn thận quan sát, có chút kỳ quái mà tự nhẫm, chợt liếc nhìn sang phòng tắm có ánh sáng đèn: "A ~ ~ ~ ra là đang tắm nha....." "Cái gì?" Thấp giọng bất mãn, Lộ Ảnh Niên tái xanh mặt mũi, thanh âm cực thấp, lại dấu không được phẫn nộ: "Không được nhìn!"
"Ai đó?" Đến gần cửa phòng Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên mặc dù đè cực thấp giọng nhưng bởi vì phẫn nộ mà trong màn đêm tĩnh lặng vẫn có người có thể nghe thấy, ở chỗ ngoặc hành lang một tên vệ sĩ vô cùng cảnh giác nhìn về phía cô, chậm rãi bước tới.
Trong bóng tối, chỉ nghe xuỵt một tiếng, khoảng cách giữa hai người với hắn chỉ còn lại vài bước, một bóng đen nhanh chóng xuất hiện ở phía sau, cẩn thận đánh gục hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Anh còn kích thích Ảnh niên, đêm nay khỏi nói nhiệm vụ cũng thất bại." "Hắc hắc! Tôi nào biết một tay súng bắn tỉa cừ khôi như vậy lại dễ dàng bị kích động." Người nào đó không một chút áy náy cười ha hả: "Tôi chỉ nói phòng tắm sáng đèn thôi." "Anh...." Lộ Ảnh Niên mặt nổi đầy hắc tuyến, Mộc Vũ vội nắm lấy tay cô: "Bình tĩnh một chút." Hít sâu, Lộ Ảnh Niên dùng tay xoa xoa ngực: "Ừhm." Phong ba qua đi, hai người lại tiếp tục đến gần phòng Tào Thanh Thiển, đến chỗ ngoặc ở hành lang, thò đầu lén nhìn bốn gã vệ sĩ đang đứng yên ngay đó, đang lo là không biết làm cách nào dụ chúng đi, chợt nghe trong đó có một người lên tiếng nói chuyện: "Haizzz đứng đây canh giữ làm gì nhỉ, một chút việc vặt cũng không có, chán chết." "Giờ này thì có thể có chuyện gì chứ." Người ở Tào gia đều đã ngủ hết rồi, bọn họ nói chuyện thanh âm không quá lớn, nhưng rõ rất lớn mật: "Mới đầu năm bị bức hôn, càng gia thế càng phiền phức." "Được được! Đừng nói phí lời, tôi đi WC, các người trông chừng cho tốt." "Tôi cũng đi, hai người ở lại canh đi." "Cút, nhanh lên rồi đến lượt chúng tôi." "Tôi hút thuốc....." "Biến!" Nhìn hai người trong số đó hướng về phía mình, Lộ Ảnh Niên nhìn Mộc Vũ, nhìn thấy cô đối với mình ra tư thế thủ, nhẹ gật đầu, hai người lắc mình sang một hốc, đợi hai người kia bước đến chỗ ngoặc, súng gây mê lúc này thực có tác dụng, thực nhanh kéo hai người họ đặt sang một bên.
Cứ như vậy theo trò cũ ném hòn đá đến cửa phòng Tào Thanh Thiển, khiến hai người còn lại chú ý, thuận thế mà đem họ đánh mê, lúc hai người đến trước cửa phòng, thân thể Lộ Ảnh Niên lại có chút run sợ.
"Cậu vào thôi." Mộc Vũ nhẹ giọng, sau đó kéo một tên vệ sĩ sang góc tối: "Tôi ở đây quan sát." "Ừm." Gật gật đầu, hít thực sâu, vặn mở cửa phòng bước vào trong.
Bật đèn phòng, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chiếc gra giường nằm dưới sàn, Lộ Ảnh Niên giật mình, dường như minh bạch gì đó, vừa bối rối lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
"Phát ngốc cái gì, nhanh vào phòng tắm đi a." Ngồi ở phòng quan sát, có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, người nào đó đang gặm bánh quy không chút hảo ý: "Nhưng là ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì nga, thời gian cấp bách." Nhẹ giọng cắt lời, Lộ Ảnh Niên quét mắt nhìn chiếc camera theo dõi trên trần, trừng mắt một lúc, nghĩ nghĩ liền mở ra tủ quần áo lấy một bộ y phục cho Thanh Thiển, lúc này mới bước đến mở cửa phòng tắm.
Ngoài dự đoán, trong phòng Tào Thanh Thiển không phải đang tắm, mặc dù sợi tóc hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt tiều tuỵ lẫn chật vật, nhưng quần áo trên người rất chỉnh tề.
Trên tay cầm lấy mảnh pha lê nhỏ, ở cổ tay trái có một vệt máu rất rõ, Tào Thanh Thiển đang dùng sức tổn thương chính mình, phát hiện cửa bị mở ra, đôi mắt tức giận cật lực muốn ném mảnh pha lên vào người phía sau lưng mình, nhưng lúc nhìn thấy cô, cả người lâm vào ngây dại.
Kinh ngạc đến ngơ người, chưa kịp quăng đi, thậm chí còn chưa kịp thu hồi tư thế dí sát mảnh thuỷ tinh lên cổ tay, Tào Thanh Thiển cứ như vậy yên lặng ngắm nhìn Lộ Ảnh Niên, không hề nhúc nhích.
"Dì muốn làm gì!" Thân thể kịch liệt giận run, ba bước thành hai liền đến bên cạnh nàng, đoạt lấy mảnh thuỷ tinh, một góc nhọc vô tình sượt qua lòng bàn tay cô, Lộ Ảnh Niên ném mảnh thuỷ tinh kia sang một bên, nắm chặt lấy cổ tay nàng, lấy khăn lông bao quanh lấy nó.
Liên tiếp hàng loạt động tác, rốt cuộc ngẩng đầu lên, Lộ Ảnh Niên còn chưa kịp nói gì, nữ nhân thân mình trừu động* đã ôm chằm lấy cô, nghẹn ngào không ngừng gọi tên: "Niên Niên........."
*Trừu: Giật, run "Dì.......!Sao có thể ngốc như vậy....." Nước mắt lã chả rơi, Lộ Ảnh Niên ôm siết lấy nàng: "Loại việc ngu xuẩn thế này, Dì làm sao có thể......" Tai nghe có thể rõ được tình hình hiện tại của các nàng nguyên bản Đội trưởng phỡn phê nhàn hạ ngồi trong phòng điều khiển cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, còn Mộc Vũ ở bên ngoài cảnh giác không ngừng nhíu chặt mày, cả Phó đội ngồi trong xe cũng cả kinh mà phát ra âm thanh thực khẽ.
"Niên Niên......." Đem mặt vùi sâu vào hõm vai Lộ Ảnh Niên, nơi miệng vết thương không còn cảm giác được đau đớn, nữ nhân mấy ngày nay mất cả tinh thần đều một lần phát tiết khóc rên thành tiếng, nước mắt nhanh chóng nhiễm ướt quần áo trên người Lộ Ảnh Niên.
Cứ như ở trước mặt người yêu, nàng có thết tuỳ thời đem toàn bộ đau khổ trong lòng bộc lộ với cô.
"Không khóc, không khóc......" Âm thầm rơi nước mắt nhưng Lộ Ảnh Niên vẫn nhu thanh dỗ dành nữ nhân trong ngực mình: "Con đến mang Dì đi." Ngẩng đầu, thân mình thoáng thoái lui một bước, thần tình đôi chút cổ quái, Tào Thanh Thiển cứ như vậy mà lăng lăng nhìn Lộ Ảnh Niên, không hé môi nửa lời.
"Chúng ta.....!bỏ trốn đi." Đôi mắt lãnh mạt nổi thống khổ chợt loé, Lộ Ảnh Niên cắn môi, không quá rõ ràng, nhưng vẫn kiên định nói ra những lời này.
Môi run rẩy từng cử động rất nhỏ, Tào Thanh Thiển giơ tay vuốt ve gương mặt Lộ Ảnh Niên, đôi mắt sáng lên phủ kín tơ máu thấp thỏm tia do dự, nhưng rồi một khắc gật đầu: "Ân...." - ------------------- Tác giả muốn nói: Vì sao Tiểu Di lại làm ra chuyện ngốc ngếch như vậy, thật lâu về sau chư vị sẽ rõ.
Mỗ Vu: Các vị có trông mong? Thực ra chúng ta đã qua một đoạn ngược đã định từ thưở ông bà gia ta °~ °!!!.