Thấm thoát (thượng) 2021.02.27 ~ 2021.03.04 Mùa đông, gần đến cửa ải cuối năm (1), quân doanh đóng ở ngoại ô kinh thành cũng bắt đầu bận rộn an bài các tướng sĩ về nhà ăn Tết.
Mà ở loại thời điểm này, Vương doanh trưởng phụ trách chiêu mộ tân tướng sĩ tự nguyện chi viện cho biên cương chính là khẩn trương nhất, sự tình liên quan đến chiến địa ở biên thùy há có thể qua loa sơ sẩy.
Trong lúc hắn đang vội vã xoay quanh, binh lính bỗng tiến vào bẩm báo phía trên có người đến, Vương doanh trưởng nhanh chóng buông công việc trong tay, vội vàng tiến lên tiếp đón.
"Hạ quan tham kiến Lưu tướng quân", nhìn thấy người tới, Vương doanh trưởng liền nhanh chóng hành lễ.
Lưu tướng quân người này chính là thanh niên tài tuấn nổi danh trong quân, tuy rằng năm nay mới mười bảy tuổi lại ở trong doanh đánh ra được một phen tên tuổi, hiện tại đã là chính ngũ phẩm tướng quân, Hữu Vệ Ti Thiếu tướng quân, vừa lúc cao hơn doanh trưởng giáo úy như hắn một cấp.
"Vương doanh trưởng không cần khách khí, chúng ta hảo hảo nói chuyện.
Lưu Dương lần này đến chính là tự nguyện xin đi chi viện cho biên cương.
Không biết chỗ Vương doanh trưởng còn danh ngạch trống hay không?" Vệ Cẩm Dương thoải mái cười to bước đến, một thân khôi giáp khiến hắn càng thêm toát ra tư thái oai hùng.
Vệ Cẩm Dương năm nay đã mười bảy tuổi, chính là độ tuổi huyết khí phương cương.
Năm mười ba tuổi hắn đã bắt đầu lăn lộn trong quân doanh, người trưởng thành thì quan niệm cũng có chút khác với bạn đồng trang lứa, luôn muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình hỗn ra cái công danh, thế nên hắn liền che giấu thân phận hoàng tử, lấy danh nghĩa họ hàng xa của Lưu gia mà nhập doanh.
Hiện giờ hắn cũng thật sự chân chính dựa vào tự thân bản lĩnh, nỗ lực trả giá mà đạt được hồi báo xứng đáng.
Mặc dù chỉ là cái chức thiếu tướng quân, hoàn toàn không thể so sánh với lý tưởng đại tướng quân của hắn, nhưng Vệ Cẩm Dương đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bởi vì hết thảy mọi thứ đều do hắn dùng chính đôi tay của mình giành được, rốt cuộc hắn đã có thể chứng minh Vệ Cẩm Dương hắn không phải một tên hoàn khố.
"Lưu tướng quân...!thật sự tính toán xa phó biên cương sao?" Vương doanh trưởng vừa nghe lời này, có chút nghi hoặc nhìn đến, như là không dám khẳng định, do dự châm chước một lát lại cẩn thận mà dò hỏi lần nữa.
Lưu Dương cho dù chỉ là Lưu gia bà con xa thì cũng không phải là bần hàn tử đệ, hiện giờ thật vất vả leo lên được cái ghế thiếu tướng quân, lưu tại kinh thành tất sẽ đại triển hoành đồ (2), tiền đồ vô lượng (3).
Người như hắn sẽ chủ động xin đi biên cảnh, loại địa phương chó ăn sỏi gà ăn phân (4), lại hơi chút liền mất luôn cái mạng hay sao? Quả thực là chuyện lạ.
Chẳng lẽ bởi vì tranh chấp đảng phái hoặc là đắc tội nhân vật nào ở thượng tầng của Lưu gia nên mới bị bức cho không thể không rời khỏi kinh thành? Lưu gia đây là tính toán từ bỏ hạt giống thật vất vả mới bồi dưỡng đến địa vị này sao? "Đương nhiên là thật, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đến chỗ này là muốn cùng ngươi nói giỡn sao?" Không phải thật thì còn có thể là gì? Vệ Cẩm Dương không khỏi cảm thấy vị doanh trưởng đứng trước mặt hắn rất có vấn đề.
Chẳng lẽ trông hắn giống một kẻ thích cùng người khác vui đùa nói giỡn hả? Nhị điện hạ hắn ở trong quân lăn lộn bốn năm, lăn lộn ra được một thân nam nhi huyết tính, dần dần thay đổi ước nguyện ban đầu, không hề nghĩ chỉ muốn tìm một cái chức vị nhàn tản.
Hắn sinh ra rất nhiều khát khao đối với phong cảnh đại mạc sa trường mà ngoại tổ phụ miêu tả.
Nếu có cơ hội, hắn cũng nóng lòng muốn thử ở trên sa trường tắm máu mà chiến đấu, vì hộ gia vệ quốc cho dù đầu rơi máu chảy (5) cũng không nề hà.
Cho nên vừa nghe nói bắt đầu cho phép báo danh chi viện biên cương, hắn liền lập tức đến đây.
"Ai", Vương doanh trưởng nhìn thiếu niên tuấn lãng dương quang đang đứng trước mặt mình, âm thầm thở dài, không khỏi tiếc hận thay cho hắn.
Nhìn xem đứa nhỏ này trên mặt vui vẻ đến như vậy, nếu không phải trong lòng không biết bản thân là kẻ bị gia tộc vứt bỏ (6), thì chính là đang miễn cưỡng lại giả dối mà cười.
Thấy Vương doanh trưởng nghe xong lời của mình liền thở dài tại chỗ, Vệ Cẩm Dương cảm thấy chẳng hiểu ra sao.
Ý tứ này là đã hết danh ngạch phải không? Nếu hết rồi thì cứ nói thẳng là được, hắn cũng sẽ không làm khó hắn, như thế nào lại đứng đây thở ngắn than dài? "Vương doanh trưởng..." Vệ Cẩm Dương còn đang muốn mở miệng khuyên giải đối phương vài câu, bỗng chợt nghe thấy từ sau lưng truyền đến một giọng nam có chút lười biếng lại tràn ngập từ tính dễ nghe.
Giọng điệu này vô cùng quen thuộc, Vệ Cẩm Dương lập tức xoay lại nhìn.
Người bước vào chính là một nam tử dung mạo tuấn mỹ vô song, phong thái lại có phần thong dong lười biếng, không, phải nói rằng tên này thân là nam nhân lại xinh đẹp (7) đến mức nghiền nát tự tin của không biết bao nhiêu nữ nhân, có thể nói chính là diễm áp quần phương (8).
Mỗi lần vừa trông đến hắn, Vệ Cẩm Dương lại cảm thán người này chắc chắn đầu thai sai cách rồi.
Một tên nam nhân lại mỹ mạo đến mức này, thử hỏi bao nhiêu cô nương gia của Tử Vân quốc nếu gặp qua hắn thì về sau lấy đâu can đảm nhìn mình trong gương nữa a, các nàng phải sống thế nào đây? Mà gia hỏa này lại không chịu an ổn làm công tử ca ngày ngày ngâm thơ đối câu, lại chạy đến quân doanh gây phiền toái, còn hỗn ra một cái chức thiếu tướng quân chẳng kém gì Nhị hoàng tử hắn, thật khiến người ta nghiến răng nghiến lợi mà.
Chuyện Vệ Cẩm Dương càng không muốn thừa nhận chính là cái tên nam nhân còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân này vậy mà lại là bằng hữu tốt nhất của hắn từ lúc hắn trọng sinh đến nay, quả thực khiến người ta hộc máu a.
"Lâm tướng quân hữu lễ", ngay ánh mắt đầu tiên nhìn đến người gọi mình, Vương doanh trưởng liền bị dung mạo tuyệt mỹ của hắn nhiếp mất hồn phách, miễn cưỡng quơ quơ đầu, thật vất vả lấy lại tinh thần từ cặp mắt lười biếng đầy mê hoặc kia, mới chợt giật mình nhớ ra người này cũng là cấp trên của hắn.
Lâm Giản lại không xem đến Vương doanh trưởng mà đem đôi mắt đào hoa kia chuyển đến Vệ Cẩm Dương đang đứng bên cạnh, "Ai nha, Lưu cừu con (9) cũng ở đây ni?" Nghe thấy Lâm Giản cư nhiên không chút lưu tình nào mà ở trước mặt Vương doanh trưởng kêu mình bằng cái biệt danh chẳng hề nhiễm được một tí khí phách nào, Vệ Cẩm Dương nỗ lực trấn tĩnh lại trấn tĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn khó có thể đè nén được tính tình, "Ta đã nói bao nhiêu lần, không được kêu ta là cừu con, ta không phải cừu con.
Xú hồ ly, ngươi rõ ràng là một con đại hồ ly, không cần mỗi ngày đóng giả làm người." Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản quen biết là bốn năm trước mới tiến quân doanh.
Khi đó thứ này cũng không yêu nghiệt như hiện tại, tuy rằng sở hữu mỹ mạo lại không trương dương.
Lúc đó hắn vẫn là một hảo thiếu niên chịu đủ ức hiếp, sống trong cừu hận mà nỗ lực phấn đấu vì muốn được người khác công nhận.
Sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì, liền trở thành dáng vẻ này.
Vệ Cẩm Dương chỉ tưởng đem mặt giấu đi.
Nếu ngay từ đầu Lâm Giản mà hắn nhận thức đã là bộ dáng này, Vệ Cẩm Dương nhất định sẽ không cùng tên này trở thành hảo bằng hữu.
Nhưng huynh đệ tốt cố tình về sau lại xảy ra biến hóa, Vệ Cẩm Dương cũng chỉ có thể nhắm mắt mà nhận.
Lại nói, người này cũng là đứa nhỏ đáng thương.
Nghe đồn hắn cũng xuất thân từ một gia tộc đại phú đại quý, nhưng khổ nỗi nương của hắn lại là nữ tữ dị tộc, đến nỗi tư cách làm thiếp thất cũng không có.
Hắn từ nhỏ vẫn không được ai thích, cả gia tộc không ai chấp nhận mẫu tử bọn họ.
Trên hắn còn có một vị đại ca con vợ cả được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, chúng tinh phủng nguyệt (10) lại thích áp bức hắn, còn thường xuyên tìm kiếm lỗi sai của hắn.
Đứa nhỏ này thơ ấu vẫn luôn tràn ngập quá nhiều khổ sở cùng áp bức.
Những ngày đầu Vệ Cẩm Dương mới vừa nhận thức Lâm Giản, hắn mỗi ngày đều suy nghĩ tìm cách trở nên nổi bật, để gia tộc có thể công nhận hắn, rồi đoạt lấy hết thảy mọi thứ từ trong tay đích trưởng huynh.
Hắn muốn vị đại ca cao cao tại thượng, chúng tinh phủng nguyệt kia cũng nếm thử tư vị phải làm bụi đất, căn bản chính là bị cừu hận che kín đôi mắt.
Đương nhiên, hiện tại suy nghĩ đó của hắn cũng không có dao động hay thay đổi, vẫn luôn vì mục tiêu kia mà nỗ lực, chẳng qua là học xong che giấu ý nghĩ của chính mình mà thôi.
"Còn nói ngươi không phải cừu con, ngươi có biết hay không trên mặt ngươi liền chỉ thiếu viết rõ hai từ "thuần lương" cùng "dễ lừa"? Ta lớn như vậy còn chưa bao giờ gặp qua người đơn thuần như giống ngươi đâu." Lâm Giản bị hắn đe dọa hiển nhiên chẳng hề có chút sợ hãi, lười nhác nhún vai, "Đúng rồi, cừu con ngươi tới đây làm gì? Ngươi cũng tính toán báo danh đi chi viện cho biên quan sao?" "Ngươi không phải cũng vậy sao?" Vệ Cẩm Dương nhướng mày, giương mắt trừng hắn.
"Xem ra hai chúng ta càng ngày càng tâm hữu linh tê (11) ni", Lâm Giản không trực tiếp trả lời câu hỏi của Vệ Cẩm Dương mà khoan thai đến gần, thân mật ở bên tai hắn thổi khí, cử chỉ ái muội tới cực điểm.
Nếu bị người khác đột nhiên làm ra hành động như vậy, Vệ Cẩm Dương nhất định sẽ chấn kinh, nhưng ngược lại người này là Lâm Giản thì còn lâu hắn mới phản ứng.
Bởi vì hắn quá hiểu biết Lâm Giản, gia hỏa này sở dĩ làm ra hành động ái muội như có như không khiến người ta hiểu lầm thế này, đơn giản chính là muốn nhìn đến dáng vẻ thất thố của hắn.
Tên hỗn đản này căn bản lấy việc xem hắn tạc mao trở thành thú vui, thường thường lại làm ra vài động tác, muốn trêu đùa khiến hắn sắc mặt đại biến.
Làm ơn đi, lão tử lại không phải ngốc tử, một lần hai lần còn có thể bị ngươi thật sự dọa đến, thế nhưng cái sở thích kỳ quái này của ngươi tái phát không biết bao nhiêu lần a, lão tử đã quá quen (12) rồi.
Ngươi hỗn đản, xú hồ ly.
Vệ Cẩm Dương mặt không đổi sắc dùng một tay đẩy ra móng heo của hắn, hiển nhiên là đã tập mãi thành quen (13), kinh nghiệm phong phú.
"Ai nha nha, hiện tại ngay cả cừu con cũng học thông minh ni.
Nhìn không tới vẻ mặt kinh ngạc thất thố như nai con loạn nhảy của ngươi thật khiến người ta thất vọng mà." Trên khuôn mặt tuyệt diễm của Lâm Giản liền kết hợp mà lộ ra bộ dáng tiếc hận khôn nguôi (14).
"Ngươi rốt cuộc còn muốn làm việc đứng đắn hay không?" Vệ Cẩm Dương trừng mắt liếc hắn một cái, thập phần nghĩ không ra hùng hài tử năm đó như thế nào có thể lớn lên thành một con yêu nghiệt cỡ này, vẫn là ở dưới mí mắt của chính mình mà trưởng thành mới đáng sợ.
Tên này rõ ràng khi còn nhỏ vẫn thực bình thường a.
"Ta chính là đang đứng đắn làm việc nha, không phải ta đang theo đuổi hạnh phúc nhân sinh sao? Kiểu bạn lữ hồn nhiên thiện lương như tiểu Dương ngươi chính là khả ngộ bất khả cầu (15) ni.
Ta phải nỗ lực đem ngươi bắt được tới tay, bằng không bị kẻ khác đoạt đi mất thì có muốn khóc cũng không kịp." Lâm Giản đối với lời nói của Vệ Cẩm Dương chính là không chút để tâm, kiên nhẫn không tiếc tinh lực đi trêu chọc hắn, "Ngươi biết mà...!ta thích nam nhân a".
Vệ Cẩm Dương đã vô lực không muốn tranh luận với hắn.
Ngươi thích nam nhân, vậy ai mỗi lần ra đường còn khắp nơi nhìn ngắm cô nương xinh đẹp? Ngươi thích nam nhân còn cùng lão tử thảo luận nữ nhân thế nào mới tốt ở chung? Nữ nhân thế nào xem là hiền huệ? Nhìn hai vị thiếu tướng quân ở chỗ này ve vãn mắng yêu (16), Vương doanh trưởng cảm thấy hắn khả năng đã biết được chuyện gì không nên biết.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Lưu gia từ bỏ Lưu Dương sao? Đoạn tụ gì đó đích xác là đồi phong bại tục, khó trách Lưu gia phải nhịn đau từ bỏ (18) hạt giống tốt như vậy.
Lâm Giản xuất thân không rõ, khả năng cũng không phải con cháu của gia tộc quyền quý trong triều, xa xa không sánh bằng Lưu Dương tiền đồ vô lượng, cho dù lưu tại kinh thành nhưng không có người nâng đỡ thì sợ là cũng không làm ra tên tuổi.
Chỉ đáng tiếc, Lưu Dương nhìn qua vốn là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn cứ như vậy phải bồi Lâm Giản đến biên cảnh, chú định chính là phải ở đó chết già.
Người đi biên cảnh, nếu không có chiếu lệnh của triều đình, chỉ sợ là cả đời cũng không thể trở về.
Danh sách binh lính đi biên quan sớm đã định hảo, nhưng vị trí thiếu tướng quân thật ra vẫn còn thiếu ba người, hắn cũng không có dự định giữ lại cho tên tướng quân nào khác muốn đi tìm chết, thôi thì nhường lại hai danh ngạch cho đôi uyên ương mệnh khổ này vậy.
Đáng tiếc...!đáng tiếc hai vị này vốn nên trở thành trụ cột tương lai trong triều a...!Sau khi giúp Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản xử lý xong thủ tục, Vương doanh trưởng vẫn còn có chút thổn thức không thôi.
Thời điểm thần thái phi dương bước ra khỏi chỗ của Vương doanh trưởng, Vệ Cẩm Dương không nhịn được mà cao hứng phấn chấn hẳn lên, tưởng tượng đến việc có thể đi biên cảnh liền cả người hăng hái, nhìn về phía Lâm Giản cũng cảm thấy tên hồ ly này trở nên thuận mắt không ít, "Lâm đại hồ ly, hôm nay chúng ta có thể trở về.
Đại ca của ta đã đính trước một bàn tiệc ở thuyền hoa của một tửu gia trên sông đào bảo vệ thành (19), ngươi có muốn cùng ta qua đó không? Thuận tiện nhận thức một chút đại ca của ta.
Dù sao trong cái nhà kia cũng không có ai hoan nghênh ngươi trở về." Vệ Cẩm Dương vẫn thực sự sẽ chiếu cố vị hảo huynh đệ này, tuy rằng không nói ra thân phận của mình thì cũng có ý định dẫn Lâm Giản đến cho Thái tử đại ca xem qua, thập phần thưởng thức tài hoa của hắn.
Nhìn Vệ Cẩm Dương cười đến rạng rỡ như ánh mặt trời, vừa thấy liền biết đây là tiểu hài tử chưa gặp qua nhân tâm hiểm ác, Lâm Giản trong lòng chỉ cảm thấy ảm đạm, một kẻ như hắn cùng người đơn thuần như Vệ Cẩm Dương thật sự cách biệt quá xa.
Hắn uyển chuyển cự tuyệt lời đề nghị của Vệ Cẩm Dương, "Không cần, ngày mai là sinh thần của đại ca nhà ta, ta cái này hảo đệ đệ tự nhiên phải vì y tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật." Tùy ý tìm sinh thần của vị đại ca chúng tinh phủng nguyệt kia đến làm cái cớ, còn chưa nói xong, khóe môi Lâm Giản lại không khỏi treo lên một mạt ý cười trào phúng lạnh đến không thể lạnh hơn, xem ra chính mình thật sự cũng cần thiết hảo hảo chuẩn bị một chút.
Nghe Lâm Giản nói như vậy, Vệ Cẩm Dương cũng không tiện nói thêm câu gì.
Hắn biết từ sau khi Lâm Giản trở thành thiếu tướng quân, tuy thái độ của người trong nhà đối với hắn vẫn chưa hòa ái như đối với vị đại ca do chủ mẫu sinh hạ, nhưng nếu so với trước kia căn bản làm lơ hắn thì đã tốt hơn không ít.
Tên đại ca từ nhỏ đã được người trong gia tộc xem như bảo bối kia cũng không còn tiếp tục khinh nhục hắn.
Lâm Giản cho dù trong lòng chán ghét người này thế nào thì công phu ngoài mặt vẫn không thể không làm.
Tác giả có lời muốn nói: Nhà ta Lâm đại hồ ly lên sân khấu! Rải hoa! Viết đến bây giờ thật không dễ dàng.
~~~~~ (1).
Tìm truyện hay tại * Тг umTruуen.
V Л * "Niên quan" (年关): cửa ải cuối năm, thời gian cuối năm theo lịch âm. i.
Ngày xưa ai nợ tiền đều phải trả hết trước tết âm lịch, dần dần người ta gọi thời gian cuối năm là "cửa ải cuối năm". (2) "Đại triển hoành đồ" (大展宏图), hay "Đại triển hồng đồ" (大展鸿图): thực hiện những kế hoạch hoành tráng, sự nghiệp phát triển lớn mạnh, quy mô rộng mở. i.
Trong tranh phong thủy thì bức "Đại triển hồng đồ" thường vẽ cảnh chim đại bàng giương cánh bay lượng giữa không trung. (3) "Tiền đồ vô lượng" (前途无量): con đường phía trước không đo lường được, tương lai tươi sáng. (4) "Điểu bất lạp thỉ", trong câu "Điểu bất lạp thỉ, kê bất sinh đản" (鸟不拉屎,鸡不生蛋): chim không thèm ỉa, gà không đẻ trứng, chỉ vùng đất cằn cõi, nghèo khó khắc nghiệt, khó sinh sống. (5) "Phao đầu lô sái nhiệt huyết" (抛头颅洒热血): ném đầu lâu rải máu nóng, đầu rơi máu chảy. (6) "Khí tử" (弃子): đứa trẻ bị bỏ rơi. (7) "Diễm như đào lý" (艳如桃李): vẻ ngoài xinh đẹp mỹ lệ của nữ nhân. (8) "Diễm áp quần phương" (艳压群芳): trong chốn muôn hoa khoe sắc rực rỡ vẫn có thể một mình đoạt hết nổi bật, lấn át hết tất cả khiến những bông hoa khác trở nên ảm đạm, đẹp nhất trong những loài hoa đẹp. (9) "Tiểu miên dương" (小绵羊): con cừu nhỏ. i.
Bên Trung họ gọi chung dê và cừu là "dương", nếu cần phân biệt cụ thể thì gọi cừu là "miên dương". (10) "Chúng tinh phủng nguyệt" (众星捧月): nhiều ngôi sao tụ lại làm tôn lên vẻ đẹp của mặt trăng; một người được rất nhiều người khác vây quanh, họ yêu thương, quý trọng, dốc lòng che chở nâng đỡ người này. (11) "Tâm hữu linh tê" (心有灵犀): trong lòng có sừng tê giác linh thiêng, không cần nói ra cũng có thể cảm ứng và thấu hiểu lẫn nhau. i.
Sách cổ ghi lại, sừng của loài tê giác có một đường vân trắng liên kết từ đầu đến đuôi, điều không tồn tại ở các loại sừng thông thường của loài khác, nên được xem là vật rất linh thiêng.
Theo ý này, nếu giữa trái tim với trái tim cũng được kết nối bằng một đường tâm linh xuyên suốt, có thể tạo ra sự cộng hưởng hài hòa sâu lắng giữa hai tâm hồn. i.
Xuất phát từ bài thơ "Vô đề (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong)" của Lý Thương Ẩn: "Thân vô thái phượng song phi dực, Tâm hữu linh tê nhất điểm thông." (身无彩凤双飞翼, 心有灵犀一点通。) (12) "Kiến quái bất quái" (见怪不怪): thấy chuyện lạ cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh không hoảng, thường là bởi vì đã nhìn thấy nhiều rồi, thấy nhiều không trách. (13) "Tập dĩ vi thường" (习以为常): tập mãi thành quen. (14) "Di hám ách oản" (遗憾扼腕): tiếc hận (di hám) bóp cổ tay (ách oản). (15) "Khả ngộ bất khả cầu" (可遇不可求): chỉ có thể gặp chứ không thể cầu; có những chuyện vô cùng tốt đẹp mà chúng ta chỉ có thể ngẫu nhiên gặp được, không thể cưỡng cầu nó xảy ra; nếu là của mình thì phải cố gắng nắm chắc cơ hội, không phải của mình thì dù cướp đoạt được cũng sẽ mất đi. (16) "Đả tình mạ tiếu" (打情骂俏): ve vãn mắng yêu, đánh yêu,...!giữa tình nhân. (17) "Thương phong bại tục" (伤风败俗): đồi phong bại tục, tổn hại đến thuần phong mỹ tục, bại hoại đạo đức. (18) "Nhẫn thống cát ái" (忍痛割爱): nhịn đau (nhẫn thống) bỏ thứ yêu thích (cát ái). (19) "Hộ thành hà" (护城河): con sông (thường là nhân tạo) bao quanh tường thành, hoặc các kiến trúc như cung điện, thành thị,...!với mục đích phòng thủ, ngăn cản thú dữ và quân địch tập kích. i.
Thành Cổ Loa của chúng ta cũng lợi dụng sông Hoàng làm sông hộ thành nhưng kết cấu lại phức tạp hơn nhiều.
Tự hào quá! ~~~~~ Editor có lời muốn nói: Lâm đại hồ ly chỉ xem dê béo là bạn tốt, hắn có người trong lòng rồi.
Tiếc là tác giả viết ít quá nên tui cũng không biết có tu thành chính quả hay không.
Bộ này chôn cả đống OE ấy. Dê béo mười bảy tuổi = sẽ mười tám = người nào đó có thể ăn.
Hú hú hú.
Tui nói vậy thôi chứ tới chương 80 mới ăn được...!hu hu hu...!Cách mạng còn dài, tui sẽ tiếp tục cố gắng... Năm ngoái tui gặp một bộ hay lắm, dự định lấp xong hố này sẽ khai hố đó.
Ai ngờ gần đây hứng thú lại thử gõ tìm bản edit thì phát hiện có nhà edit hoàn rồi, 137 chương chỉ vọn vẹn hai tháng, trong khi tui thậm chí đọc nửa năm rồi mà còn chưa đọc xong bản qt nữa a.
Đề cử "Vai ác sư tôn xinh đẹp như hoa" của Phong Không. ./..