Sáng hôm sau. Hôm nay, Thiên Bảo và Thiên Trình được cha đưa đến Mầm Non Anh Túc. Đây là buổi học đầu tiên của hai cậu nhóc được cha đưa đến trường, sau hai tháng nhập học.
Bình thường là quản gia đưa đi vì cha thường ngày rất bận.
Mẹ lại đang mang thai em gái.
Vậy nên không thể đưa hai cậu đến trường. Thế mà hôm nay, lại được cha đưa đi, hai cậu nhóc vui vẻ ra mặt.
Cười tươi như hoa. Chả là hôm qua nghe vợ nói, anh cũng lo nên đích thân đưa con đến trường cho an toàn.
Nhìn phản ứng vui vẻ viết hết lên mặt của hai bảo bối của mình, Tử Thiên cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng. Chiếc Benlley dừng trước cổng trường, Tử Thiên xuống xe, dẫn hai cậu con trai vào Trường. Vào bên trong, từ cô dạy trẻ cho đến mấy bạn nhỏ cùng tuổi đều nhìn Ba cha con đến ngây người. Cha và con, ai cũng soái ca hết. Thiên Bảo và Thiên Trình gần 5 tuổi, dáng vẻ cũng trổ mã gần như người lớn không ít, không còn là hai bé con mũm mĩm nữa mà thay vào đó là hai cậu nhóc lạnh lùng, uy nghiêm như cha. Hai cậu nhóc nhìn ngôi trường mới, không chút sợ hãi, "Cha, người mau đi làm đi ạ, không cần ở lại đây với chúng con đâu." Thiên Trình mở miệng, thanh âm non nớt vang lên. Tử Thiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc.
Anh xoa đầu cưng chiều cậu nhóc.
" Được, cha biết rồi, Trình Trình nhà chúng ta rất giỏi.
Con ở lại thật ngoan.
Bảo vệ anh Thiên Bảo của con nữa nhé." "Vâng ạ." Cậu nhóc gật đầu.
Hai mắt tròn long lanh như hai hòn bi nhìn cha. Thiên Bảo ở bên cũng vẫy tay, " Cha, tạm biệt người, tan làm cha nhớ đón chúng con sớm nhé." Tử Thiên hôn lên Trán hai đứa con trai hai nụ hôn thật kêu, " Ừm, cha biết, tạm biệt hai bảo bối của cha." Nói xong, anh giao lại hai cậu nhóc cho cô giáo rồi rời đi.
Ra đến cổng trường, anh gọi điện cho Tiết Phong. Đầu dây bên kia, \[" Thiên, tôi đang định gọi cho cậu đây.\] "Định gọi cho tôi, có chuyện gì sao?" Tử Thiên hơi cau mày mà trả lời. \[Đúng vậy, chuyện quan trọng.
Có tin tức của Tên Âu Dương Nghị kia rồi.
Hắn ta trở về Hải Thành rồi.\] "Thật không? Vậy thì, cậu giúp tôi theo dõi hắn một chút.
Hắn ta đột nhiên xuất hiện, chắc chắn có vấn đề." \[Được, tôi hiểu rồi, cup nhé.\] "Ừ." Cuộc gọi kết thúc.
Tử Thiên lại thực hiện cuộc gọi khác, là gọi cho Triển Hà. \[ Thiếu gia, là tôi đây, có chuyện gì sao?\] "Ừ, cô tăng cường người bảo vệ Lục Gia, rồi điều người đến Mầm Non Anh Túc để bảo vệ Thiên Bảo và Thiên Trình.
Âu Dương Nghị, hắn ta xuất hiện rồi." \[Sao? Âu Dương Nghị??\] giọng Triển Hà bên kia có hơi sửng sốt. "Được rồi, tôi phải đến công ty, cô nhớ làm như tôi dặn, còn nữa không được để Mạc Hân biết, cô ấy sẽ lo lắng." \[Vâng, Thiếu gia, tôi biết rồi.\] Kết thúc cuộc gọi, Tử Thiên lái xe rời khỏi Trường Mầm Non, đến thẳng công ty. Xe anh vừa lái đi, từ một góc khuất , một cặp mắt đỏ ngầu nhìn theo lộ đầy vẻ hung ác.
Không ai khác, đôi mắt đáng sợ kia chính là của Âu Dương Nghị.
Hắn ta đã trở lại Hải Thành sau nửa năm biệt tung tích.
Hôm nay, hắn trở về, chính là để trả thù, rửa hận.
Mối thù kia, sao hắn có thể bỏ qua dễ dàng như thế, "Lục Minh Tử Thiên, tao đã mất hết tất cả, tất cả đều do mày, vậy thì cũng đừng trách tao, tao không hạnh phúc, thì mày cũng đừng hòng." Âu Dương Nghị vừa nói, vừa kéo xụp chiếc mũ lưỡi trai thấp xuống che đi nửa khuôn mặt, tiến về phía cổng trường, rồi nghiễm nhiên đi thẳng vào bên trong. .... Bên trong Trường, Thiên Bảo và Thiên Trình được xếp vào một lớp... Nhìn vào lớp học, Thật dễ dàng để nhận ra hai cậu nhóc nhà Lục Minh.
Cả hai đều mang nước da trắng, khuôn mắt thanh thoát, trong sáng như thiên thần nhỏ.
Ai nhìn cũng phải thích. Đám trẻ con và cô giáo đang chuẩn bị cho buổi học đầu tiên thì... Đoàng!!! Một Tiếng Súng vang lên.
Âu Dương Nghị đứng đó, tay cầm súng lục ngắn, chĩa thẳng vào cô giáo trẻ tuổi.
Hắn quát lên. "Tất cả im hết, đứa nào hét lác, gào khóc tao bắn nát đầu." Đám con nít, òa khóc vì sợ.
Cô giáo đứng lớp cũng không dám nhúc nhích.
Phía bên ngoài, vài giáo viên khác và bảo vệ cùng chạy tới, kinh hãi, " Cô Trương, xảy ra cái...." chưa nói hết, thì một viên đạn khác bay ra kèm theo âm thanh chói tai. Đoàng!!
Áaa....cả đám con nít, lẫn giáo viên hét rầm lên... Một mảnh ồn ào. Cả đám xúm lại một chỗ, duy chỉ có Thiên Bảo và Thiên Trình, vẫn y như cũ ngồi tại chỗ.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Âu Dương Nghị. Vừa nhìn đến hai thằng nhóc, Âu Dương Nghị cười lạnh.
" Hà...đúng là cha nào con nấy, gan lì phết." Hắn chĩa họng súng vào Thiên Bảo và Thiên Trình, hai mắt đỏ ngầu độc ác nhìn hai cậu bé như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn quát lớn. " Hai thằng nhóc đáng chết kia, nếu muốn bọn người ở đây sống, thì hai đứa mày, tự nguyện đi theo tao.
Bằng không tao giết hết lũ chúng mày." Thiên Bảo nhìn hắn ta, cậu nhóc đanh thép trả lời, " ông chú à, ông muốn giết hết người ở đây, thì ông phải có nhiều súng đấy." Âu Dương Nghị có chút kinh ngạc với câu nói của cậu nhóc.
Nhưng hắn không quan tâm.
Hắn lại gằn lên. :Oắt con, không cần khích tướng.
Hai đứa chúng mày, hoặc là nhanh theo tao, hoặc là tao sẽ giết đám con nít này.
" Lời vừa dứt hắn xông tới túm lấy một bé gái đang đứng cạnh Thiên Trình. Á....cô giáo, cứu cứu... Họng súng đen ngòm dí sát vào trán cô bé, Thiên Trình cả kinh, hét lên, " Ông mau thả Tinh Nhi ra." Tinh Nhi là bạn học vừa mới quen của Thiên Trình.
Ngay từ lúc vào học, không ai dám bắt truyện với cậu ngoại trừ cô bé Tinh Nhi này. " Thả nó sao? Vậy mày đi theo tao, tao tha cho nó." Thiên Trình không do dự, gật đầu, "được, tôi đi với ông.
Tha cho bạn tôi." Âu Dương Nghị có chút bất ngờ, quả nhiên con trai của Lục Minh Tử Thiên, một chút cũng không có sợ hãi. "Được, tao tha cho nó.
Còn mày đi với tao." Hắn nhanh tay, túm lấy cánh tay của Thiên Trình lôi đi. Không một ai dám cản vì hắn có súng. Tinh Nhi khóc nức nhìn theo bóng dáng nhỏ của Thiên Trình, "Trình Trình, xin lỗi, xin lỗi..." "A...đồ xấu xa, mau thả em tôi ra, thả Trình Trình ra," Thiên Bảo chạy theo, hét lên, cánh tay nhỏ không ngừng lôi kéo áo của Âu Dương Nghị. Điên tiết hắn quay lại, thẳng tay bạt một bạt tai thật mạnh vào mặt Thiên Bảo khiến cậu bé hộc cả máu miệng. Anh hai.!!!!" Thiên Trình cả kinh, toan chạy lại đỡ anh cậu, thì lại bị Âu Dương Nghị túm cổ xách lên đi thẳng ra khỏi cổng trường. "Trình Trình, đồ xấu xa, thả em tôi ra, thả em tôi ra..." Thiên Bảo cố gắng chạy theo, nhưng căn bản, cả cậu và em trai đều chỉ là một đứa con nít, sao có thể chống lại một kẻ như Âu Dương Nghị.
Huống hồ, hắn còn có súng, nếu không, hắn sẽ giết người trong trường. Âu Dương Nghị nhanh chóng túm chặt cậu nhóc Thiên Trình lại, leo lên xe của hắn rồi lái xe, biến mất khỏi ngôi trường. Thiên Bảo chạy đến cổng trường, mọi người cũng ùa ra theo, nhưng đã không còn thấy gì nữa... Cả Âu Dương Nghị và Thiên Trình đều biến mất. Ngay lúc này, Triển Hà cũng vừa tới, nhưng vẫn không kịp, mọi việc diễn ra chưa đầy mười lăm phút từ sau cuộc gọi của Tử Thiên. Vừa nhìn thấy Thiên Bảo máu me đầy miệng, Triển Hà lao tới, cả kinh, "tiểu Thiếu gia, Bảo Bảo, con sao thế này.
Trình Trình đâu.?" Một giáo viên run rẩy nói.
" Thằng bé bị một kẻ lạ mặt bắt đi, hắn có súng, chúng tôi không dám làm gì?" "Cái gì?" Triển Hà kinh hãi. Thiên Bảo nằm trong tay Triển Hà, thân hình bé nhỏ run lên, thanh âm non nớt thều thào.
" Cô Hà, mau cứu Trình Trình, cứu em con, Trình Trình bị bắt đi rồi." Dứt lời, mí mắt nhắm tịt, tay nhỏ buông thõng, ngất lịm. Bảo Bảo, Bảo Bảo, Triển Hà hoảng sợ, lập tức bế cậu bé, thẳng lên xe, đến bệnh viện cấp cứu. Chiếc xe, lao thẳng đến bệnh viện, để lại phía sau, một mảnh bất an, kinh hãi.
Ngồi trên xe, Triển Hà siết chặt tay thành quyền, " Khốn kiếp, nhất định là thằng khốn Âu Dương Nghị chết bằm kia." Ban nãy, lúc Tử Thiên gọi điện cảnh báo, cô liền nhanh chóng đến trường học.
Vậy mà chưa đầy 15 phút, hắn đã ra tay trước...cô căn bản đến chậm. "Khốn kiếp, khốn kiếp,...sao hắn âm hồn không tan, mãi không dứt thù hận..." Bọn họ, vừa yên bình chưa đầy một năm, thì sóng gió lại ập đến...