Trọng Sinh Sau Debut Thành Center

129: Pn Trú Tư Diệp Tưởng


trước sau


Một năm trước, vẫn còn là thực tập sinh Giang Diệp nói chuyện lễ phép khẽ khàng với hắn.
Ai mà ngờ gần một năm trôi qua, Giang Diệp của bây giờ tuy vẫn xưng hô lễ phép nhưng giọng điệu lại cực bén nhọn.
Mục Tinh Trì bỗng thấy khá thú vị.
Cái tâm muốn thắng của hắn cũng bị kích lên, nghĩ nghĩ bèn nói, "Được thôi, muốn đánh cược không? Nếu nhóm tôi thua, tôi mời em đi ăn cơm".
Giang Diệp nghĩ cực nhanh, "Chỉ mời em thôi chưa đủ.

Thầy Mục tự tin như vậy không thì mời cả nhóm em đi?".
Mục Tinh Trì đáp rất hào phóng: "Có thể".
Giang Diệp cười cười: "Vậy hứa như vậy".
...
8 giờ tối.
Trận đấu đối kháng đoàn thể chính thức bắt đầu.
Quy tắc rất đơn giản, hai nhóm lần lượt hoàn thành bài hát tự sáng tác của mình theo đề tài cho trước, để giám kháo các bên đưa ra nhận xét, càng bám sát đề tài càng có thể nắm được trái tim của người khác.
Lên sân khấu trước là nhóm của Trần Linh và Mục Tinh Trì.
Với chủ đề là [hồi ức], bọn họ chọn bài hát có hướng trữ tình, là một bài hát miêu tả tâm trạng sau thất tình, muốn xóa hết đi ký ức chung của cả hai nhưng lại không nỡ, vì thế trong trí nhớ của họ, là bài hát đau lòng này.
Bấy giờ Giang Diệp mới hiểu tại sao Mục Tinh Trì lại muốn khiêu khích cô.
Chất lượng của bài hát này rất khá, vô cùng có phong cách sáng tác của cô Trần Linh, hẳn là cô ấy sửa cho họ.
Nếu vòng này Hà Trú vẫn chọn tình ca, sợ là sẽ bị thấp hơn một bậc.
Quả nhiên, chờ họ biểu diễn xong, bên dưới vang lên tiếng hoan hô không nhỏ.
"Ồ bài này khá có trình độ đấy!".
"Nghe rất hay, đoạn điệp khúc khá dễ nhớ!".
Mục Tinh Trì liếc nhìn Giang Diệp một cái, trông dáng vẻ như đã nắm chắc phần thắng.
Giang Diệp: ...
Đánh giá khách quan, bài đúng là khá.
Nhưng chẳng thể so được với tổ của họ.
Bởi vì lần này Hà Trú đổi kịch bản.
Ánh đèn trên sân lại sáng lên.
Bốn thành viên của đội Trần Nhất Minh lên sân khấu.

Trang phục vòng này của họ là đồng phục, con gái mặc váy, con trai thắt cà vạt, áo sơ mi.
Còn Hà Trú đeo đàn ghi ta, ánh đèn lấp lánh trên đôi vai, sấn lên dáng vẻ của thiếu niên.
Nhóm của họ dùng cách là dàn nhạc học sinh để bày tỏ quan điểm.
Đi lên mới được giây lát đã khiến khán giả xôn xao không thôi.
Sau đó âm nhạc vang lên.
Background cũng nương theo bầu không khí của bài hát mà hiện hình ảnh lên.
Giang Diệp ở dưới bắt đầu quơ quơ lightstick.
Bài hát này của Hà Trú là chuyện cũ, phần lớn chắc cô chưa từng tham gia vào cuộc đời của Hà Trú.
Nhưng Giang Diệp lại có cảm giác, những chuyện đó không quá xa lạ với cô.
Sau khi chia tay, rồi lại gặp lại, bọn họ cũng giống những người bạn đồng trang lứa, đi học, học bài, kết bạn.
Ánh nắng chiều tà của mùa hè thật đẹp.
Tiết tự học buổi tối chỉ văng vẳng tiếng quạt đang quay.
Cô chống cằm, nhìn thì như đang làm bài tập nhưng thực tế đang cắm tai nghe một bên để nghe nhạc.
Không chỉ là bọn họ.
Bài hát này nói lên ký ức tuổi trẻ của mỗi người.
Lời hát rằng ve kêu đầu hạ, tiếng nhạc vang thực sự giống như tiếng ve kêu thật.
Lời hát rằng tiết trời nóng dần lên, tựa như có luồng gió nóng phả vào, thổi vào tận bên trong của mỗi người.
Giang Diệp phút chốc bị bài hát này đưa về mùa hè năm nào.
Cô bỗng nhớ tới, người bầu bạn với cô, người bạn của cô, người ủng hộ giấc mơ của cô sớm nhất, chia tay cô cũng vào một mùa hè.
Chuyển qua đoạn điệp khúc, giai điệu chợt trở nên du dương.
Hà Trú hơi rũ mắt, hồi ức như gió thổi tới.
Mùa hè năm ấy nóng bức khô hạn, cả trại trẻ đều chúc mừng hắn cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, về với một mái nhà hạnh phúc hơn.
Bà cũng thấy vui cho hắn, đưa Harmonica cho hắn cầm đi.
Hà Trú chẳng mấy mặn mà với việc chia ly nữa.
Hắn cứ cảm giác mơ hồ thấy vui mừng rồi lại có hơi buồn bã.
Trong những người đi tiễn hắn, hắn không thấy Giang Diệp.
Giang Diệp năm mười tuổi chẳng mạnh mẽ vượt qua được sự chia ly, cô hiểu rõ rằng nên vui mừng vì bạn của mình có một tương lai tươi sáng nhưng vẫn lén khóc.
Giang Diệp cảm thấy rất ngại.
Trong khi tất cả mọi người đều vui mừng, nếu cô đi ra rồi khóc, quả là phá vỡ bầu không khí.

Cho nên Giang Diệp chọn không ra tiễn hắn.
Hà Trú muốn nói một câu tạm biệt với cô.
Tuy rằng không tìm được Giang Diệp nhưng hắn biết nên nói như nào.
Hắn đứng dưới nhà, thổi Harmonica cho Giang Diệp nghe, bài hát tên là 《Tiễn biệt》.
Bên ngoài ngôi đình, cạnh con phổ cổ, cỏ thơm xanh ngát trời.
Nơi chân trời, nơi góc bể, tình bạn cũng đã dần phai.
Âm nhạc là thứ khiến họ gần gũi, cũng là thứ khiến họ trở thành bạn bè.
Hắn biết Giang Diệp sẽ đáp lại hắn.
Quả nhiên, cửa sổ tầng trên được mở ra.
Giang Diệp thò đầu ra, đôi mắt đỏ đỏ vẫy vẫy tay với Hà Trú.
Hà Trú ngẩng đầu nhìn cô, cũng vẫy tay với cô.
Đây là bài hát cuối cùng hắn tặng cho Giang Diệp.
Từ đó, rất nhiều năm sau này, bọn họ tự tiến bước trên quỹ đạo cuộc đời của mình, hệt như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau.
Mãi cho tới khi một giấc mơ đã khiến vận mệnh của hai người họ giao thoa một lần nữa.
Sau lại ở trong mùa hè, họ gặp lại.
Hà Trú rất may mắn, gặp lại nhau rồi, hắn vẫn có thể dùng thân phận như vậy đứng trước mặt cô biểu diễn cho cô nghe.
Kết thúc tiếng nhạc.
Hà Trú nhìn về phía Giang Diệp, cười với cô.
Hai nhóm biểu diễn đã xong, tiếp theo tới đoạn bầu phiếu.
Đội đối thủ nói một tràng câu chuyện sáng tác, viết bài hát như nào, trải qua trắc trở ra sao, bọn họ khó khăn như nào.
Ngay cả Giang Diệp nghe cũng mệt.
Cô nén lại không ngáp, chờ Hà Trú lên tiếng.
Cô có hơi lo lắng rằng với tính cách của Hà Trú, chỉ sợ chưa nói tới chuyện lấy lòng người xem, chỉ mới bán thảm đã thua rồi.
Tới lượt Hà Trú phát biểu.
Hắn chỉ nói một câu.
"Mọi người nghe được gì từ bài hát thì bầu cho cái ấy".
Từ trước tới nay hắn không biết cách ăn nói nhưng âm nhạc của hắn thì có.

Khán đài im lặng trong chớp mắt rồi bỗng chốc sôi trào.
Kết quả số phiếu cuối cùng đã rất rõ ràng.
Không chỉ là vì fans Giang Diệp ở hiện trường chiếm số đông mà càng là vì Hà Trú dùng thực lực của mình lay động người xem.
Kết quả bầu phiếu đã có.
Giang Diệp chạy như bay về phía sân khấu.
Hà Trú theo bản năng giơ hay tay ra đỡ cô.
Nhưng Giang Diệp chỉ high five với hắn rồi chạy qua ôm Ớt cay nhỏ bên cạnh.
Bàn tay của Hà Trú đơ trong không trung một lúc rồi lại buông xuống.
Hắn nhìn theo hướng của Giang Diệp, bản thân lại cười.
Quay xong tập này, Mục Tinh Trì gỡ mic xuống, hỏi Giang Diệp: "Được thôi, tôi thua.

Đi ăn cơm không?".
Giang Diệp xua tay, "Không được, xíu nữa em còn có việc".
Cô hơi ngừng lại, nói tiếp, "Nhưng bữa này là thầy nợ cả đội của em, thầy mời các cậu ấy là được.

Dù sao họ mới chính là người đánh cược với thầy".
Mục Tinh Trì: ?
Sao cứ có cảm giác bị hố nhỉ?
Giang Diệp thấy Mục Tinh Trì có vẻ không bằng lòng, nháy mắt đã quay đầu, hét to với các đồng đội: "Nghe thấy chưa, thầy Mục nói muốn mời mọi người ăn cơm, mọi người còn không mau tới cảm ơn thầy Mục!".
Bỗng chốc có một đám xông lên.
"Thật sao ạ?".
"Cảm ơn thầy Mục!".
Đồng đội của Mục Tinh Trì cũng tới chất vấn hắn.
"Anh Mục, sao chỉ mời mỗi đội họ đi ăn, đội của anh thì sao?"
"Anh Mục, anh cũng thiên vị ghê!!".
Mục Tinh Trì: ...
Giờ cưỡi lên lưng hổ khó xuống, chỉ có thể căng da đầu nói, "Không có chuyện ấy, tôi đều mời, hai nhóm đi chung đi".
"Cảm ơn anh Mục! Anh hào phóng quá!!".
Hà Trú khẽ hỏi Giang Diệp: "Cậu không đi à?".
Giang Diệp gật đầu.
Hà Trú nói: "Vậy tớ cũng không đi".
"Vậy không được", Giang Diệp nháy mắt nói, "Cậu là đội trưởng, sao vắng mặt trong hoạt động đoàn thể được".
"Cậu không đi mà, tớ đi làm gì nữa".

Hà Trú lại hỏi, "Cậu bận gì hả?".
"Không có", giọng Giang Diệp trầm xuống, "Chỉ là không muốn đi ăn cơm với anh ta thôi".
Cô nhướng mày, cười cười, "Nhưng bữa này là tớ kiếm về cho các cậu mà, cậu không đi ăn hồi vốn cho tớ thì không phải tớ lỗ à?".
Trong giọng của Giang Diệp có kiểu thân quen rất thuận miệng.
Ngay khi cô còn chưa nhận ra được, bản thân đã khoanh vùng Hà Trú vào trong doanh trại của mình rồi.
Ví dụ như cô có thể nói với bọn Lâm Tối rằng bản thân không muốn tham gia chương trình với Mục Tinh Trì vậy.
Bây giờ Hà Trú cũng rất thuận tiện được cô cho vào danh sách đáng tin cậy, không cần bận tâm tới dáng vẻ thần tượng, không cần giữ lễ phép khiêm tốn như với tất cả mọi người.
Thích ai, không thích ai, bạn đều có thể biết.
Hà Trú ngẫm lại mấy lời này của cô, ngẫm kiểu gì mà lại hiểu thành trong nhà có một người tham gia là được.
"..."
Tai của hắn dần đỏ lên, khẽ nói, "Được".
...
Mục Tinh Trì chọn một nhà ăn khá ổn.
Tuy rằng hắn cảm thấy bản thân bị Giang Diệp chơi một vố nhưng tốt xấu gì hắn cũng là idol lưu lượng, mời một bữa cũng không phải vấn đề gì lớn.
Trong bữa ăn, vài người nói tới chương trình, không khỏi nhắc tới Giang Diệp.
Ớt cay nhỏ hưng phấn cảm thán, "Đàn chị Giang Diệp đúng là quá đáng yêu.

Ban đầu tớ còn cho là cậu ấy là đỉnh lưu kiểu gì cũng làm giá tí, làm trợ giảng cũng chỉ là hình thức thôi nhưng không ngờ là chỉ cần trống lịch trình thì cậu ấy sẽ tới với chúng tớ, quá gần gũi rồi".
"Đúng không đúng không, tớ cảm thấy cậu ấy rất tốt".
"Không lừa các cậu, đàn chị Giang Diệp đúng là mẫu hình bạn gái lý tưởng của tớ".
"Cậu vừa nói thế tớ cũng thấy thế".
"Cậu không phải ở đội đối thủ à?", Ớt cay nhỏ nói đùa cười cậu bạn nói tớ cũng vậy kia, "Cậu đây là thân tại Tào doanh tâm tại Hán à?".
Cậu trai trẻ này nháy mắt đỏ cả mặt: "Không, không được sao?!".
Trong tiếng cười đùa, Mục Tinh Trì khẽ cười, "Thích thật thì hãy theo đuổi.

Dù sao các em cũng chẳng cần tuân theo quy tắc của thần tượng".
Trong phòng bỗng yên lặng, rồi vang lên tiếng cười giòn tan.
Một đám người cứ nửa đùa nửa thật nói về kiểu con trai Giang Diệp thích, phải làm sao mới có thể theo đuổi cô.
Một lúc sau, bỗng có người mở miệng: "Không được".
Mục Tinh Trì nhướng mày nhìn về người lên tiếng.
Người này từ đầu tới giờ không nói gì, ngay lúc này lại có phản ứng.
"Chúng mình không có nhưng cậu ấy có", Hà Trú ngước mắt lên, bình tĩnh đối diện với các ánh mắt, "Biết rõ không thể yêu đương còn đi thách thức lệnh cấm của cậu ấy, thầy Mục, có phải thiếu đạo đức lắm không?".




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây