Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

347: Tranh ăn với hổ


trước sau

Giọng nói rơi xuống, một nam thanh niên có dáng vẻ cao ngạo, bước đi ra từ phía sau mọi người.

Dáng vẻ của người này cùng với Sơn Bản Ninh Nhi kia giống nhau tới mấy phần, tuy nhiên khí thế lại càng sắc bén hơn, rõ ràng là một tên cao thủ võ đạo.

"Điền Nhất! Không được nói bậy bạ!"

Sơn Bản Cao Viễn nghe được lời của thanh niên này ngay lập tức lạnh giọng khiển trách.

Không nghĩ tới, Sơn Bản Điền Nhất cười lạnh, nói:

"Nếu như cha không tin, không ngại hỏi lão sư của con một chút, nghe lão nhân gia ông ta nói như thế nào?"

Sơn Bản Cao Viễn kể cả mọi người của Sơn Bản gia nghe được điều này thì lập tức cùng nhau nhìn về phía sau, một ông lão vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở vị trí cao.

Hóa ra, lão giả này chính là Tỉnh Thượng Hòa Ngạn lão sư của Điền Nhất, trưởng khu vực ở vùng Quan Đông của tổ chức Sam Khẩu!

Tỉnh Thượng Hòa Ngạn mỉm cười, chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, ung dung mở miệng nói:

"Điền Nhất, không được vô lễ! Thiên hạ có rất nhiều người tài giỏi, nhất là võ đạo Hoa Hạ, càng là có rất nhiều khả năng vô cùng thần kỳ, nói không chừng vị tiểu huynh đệ này có công pháp kỳ lạ, để cho người nhìn không thấu, cũng còn chưa biết được a!"

Tỉnh Thượng Hòa Ngạn nói đến đây, dừng lại một chút, ngay vào lúc tất cả mọi người của Lâm gia đang âm thầm thở dài một hơi, không nghĩ tới cái câu nói tiếp theo của hắn, ngay lập tức đẩy tâm tư của tất cả mọi người chìm vào đấy cốc.

"Tuy nhiên! Đến cùng là võ đạo kỳ tài hay là ngốc nghếch phế vật, ngươi đi tới tỷ thí với vị tiểu huynh đệ này một chút, chẳng phải sẽ rõ ràng rồi sao?"

Sơn Bản Điền Nhất nghe được điều này, lập tức cười khặc khặc một tiếng, "Lão sư nói có đạo lý!"

Sơn Bản Điền Nhất cười xoay người lại, vẻ mặt trêu tức nhìn về phía Lâm Hạo Nhiên, âm trầm nói:

"Hạo Nhiên quân chủ! Không biết ngươi có dám đánh một trận với ta không?"

Vẻ mặt của Lâm Hạo Nhiên lập tức biến sắc, trong nháy mắt trắng bệnh vô cùng, "Ta..."

Nếu như ở hơn hai tháng trước, Sơn Bản Điền Nhất dám khiêu khích hắn như thế, hắn khẳng định trực tiếp xông lên, đánh cho cái thằng gia hỏa không biết trời cao đất rộng này không nhìn thấy tổ quốc ở đâu luôn.

Nhưng bây giờ, nội kình của hắn bị phế, đừng nói đánh với Sơn Bản Điền Nhất, coi như lưu manh đầu đường có tố chất thân thể tốt một chút cũng chưa chắc có thể đánh được!

Nhìn thấy phản ứng này của Lâm Hạo Nhiên, coi như thằng ngu cũng có thể nhìn ra được, Sơn Bản Điều Nhất nói không có sai!

Sơn Bản Cao Viễn dường như cũng thẹn quá hóa giận, trước đó nụ cười còn trên mặt, giờ sớm đã biến mất không thấy bóng dáng, xanh cả mặt âm trầm nói:

"Lâm Cương quân chủ! Tình huống con trai ông đúng như lời của con trai tôi nói hay sao?"

Lâm Cương thì vội vàng nói:

"Sơn Bản gia chủ! Ông nghe tôi giải thích với ông một chút! Tu vi của con trai ta xác thực xuất hiện một vài vấn đề, nhưng đây đều là tạm thời, tương lai còn có khả năng khôi phục..."

Không nghĩ tới, còn chưa đợi Lâm Cương nói xong, Tỉnh Thượng Hòa Ngạn đột nhiên chen lời nói:

"Theo như lão phu nhìn ra được, vị tiểu huynh đệ này dường như là bị người phế bỏ đan điền a? Chỉ sợ đời này đều khó có khả năng khôi phục lại tu vi!"

Lâm Cương lập tức không phản bác được.

Lâm Hạo Nhiên càng là song quyền nắm chặt, thân thể run rẩy một lúc, hai mắt gần như muốn phun ra lửa, cũng không biết dũng khí từ đâu tới, không thể không hướng về Diệp Trần ở phía sau oán hận nhìn lại, đồng thời trong lòng điên cuồng hét lên, "Đều là bởi vì ngươi! Đều là bởi vì ngươi! Cho nên ta mới rơi vào tình huống vô cùng nhục nhã như thế này!"

Tuy nhiên, đối với ánh mắt giống như muốn ăn thịt người kia của Lâm Hạo Nhiên, Diệp Trần không thèm nhìn, hai tay vẫn đúc ở trong túi quần vẻ mặt thản nhiên.

Hắn xem như đã nhìn ra, cả Sơn Bản gia trước mắt này, rõ ràng chính là đang diễn trò!

Tu vi của Lâm Hạo Nhiên bị chính mình phế bỏ đã có hơn hai tháng, Sơn Bản gia tộc không có khả năng không biết chút nào.

Bây giờ lại lấy loại phương thức này, cố ý vạch trần việc này ra, hơn phân nửa là vì đợt chút nữa đàm phán.

Quả nhiên, Sơn Bản Cao Viễn hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Lâm Cương quân chủ! Nếu như chuyện thật là như thế, vậy hợp tác giữa hai nhà chúng ta, chỉ sợ cũng không có cách nào tiến hành tiếp!"

Lâm Cương nghe được điều này thì lập tức cuống lên, "Sơn Bản gia chủ! Lời này của ngài là có ý gì? Chúng ta thế nhưng là đã ký vào hiệp ước, thế nào có thể nói không hợp tác thì không hợp tác? Ông đây là hành vi hủy ước!"

Lâm gia lần này vì muốn di chuyển gia nghiệp ra nước ngoài nên đã trả một cái giá rất lớn, bây giờ vừa mới tiến hành được một nửa, nếu như Sơn Bản gia tộc đột nhiên rút khỏi, vậy đả kích đốt với bọn họ quả thực là mang tính hủy diệt!

Nhẹ thì tổn thất nặng nề mà nặng thì có khả năng trực tiếp phá sản, thậm chí gánh vác khoản nợ lớn!

Không nghĩ tới, Sơn Bản Cao Viễn lại nghiêm túc nói:

"Lâm Cương quân chủ! Ông nói như thế cũng không đúng! Bởi vì các ông che giấu một cái tin tức rất bất lợi đối với chúng ta! Trước đó chúng ta lúc tính ra giá trị gia tộc ông thì khả năng tiềm tàng của con trai ông là vấn đề quan trọng nhất!"

"Thế nhưng bây giờ, vấn đề quan trọng nhất này đột nhiên biến thành số không, cho nên chúng ta không thể không tính lại giá trị gia tộc của các ngươi một lần nữa!"

"Nói theo cách khác là các ngươi có dụng ý xấu lừa gạt chúng ta trước đây, cho nên chúng ta mới là người bị hại!"

"Chúng ta không có truy cứu hành vi lừa gạt của các ngươi cũng đã là rất nhân từ rồi, còn nói gì tới hủy ước?"

Sơn Bản Cao Viễn chậm rãi mà nói, lập tức làm cho Lâm Cương không phản bác được, "Ngươi...các ngươi..."

Tuy rằng đến lúc này, Lâm Cương mới hiểu ra, tất cả mọi chuyện đều là do đối phương thiết kế cạm bẫy tốt!

Thế nhưng là, biết rõ là cạm bẫy, bọn họ vẫn buộc lòng phải nhảy vào trong đó, bởi vì đến lúc này, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.

Nếu như Sơn Bản gia tộc đột nhiên rút khỏi, như vậy Lâm gia sẽ đứng trước đả kích mang tính hủy diệt!

Đối phương rõ ràng cũng đã nhìn ra điểm này, cho nên mới không kiêng kỵ chút nào mà hủy ước, "Ai!"

Cuối cùng, Lâm Cương không thể không nặng nền thở dài một hơi, nói:

"Sơn Bản gia chủ, ngươi ta lòng dạ biết rõ, hay là nói điều kiện của ngươi một chút đi!"

Sơn Bản Cao Viễn lập tức lộ ra nụ cười tà gian kế đã được như ý, "Sảng khoái! Vậy ta không vòng vèo nữa, xét thấy tiềm lực gia tộc của các ngươi giảm bớt đi nhiều, nếu như còn muốn tiếp tục hợp tác với Sơn Bản gia chúng ta, ước định hai nhà chúng ta trước đó thì Sơn Bản gia tộc chúng ta muốn tăng lên ba mươi phần trăm!"

"Cái gì! Ta..."

Lâm Cương lập tức trừng hai mắt một cái, hoàn toàn không nhịn được nữa, suýt chút nữa thì tuôn ra tiếng chửi tục.

"Sơn Bản gia chủ, ngươi đây là bắt chẹt một cách trắng trợn!"

Sơn Bản Cao Viễn lập tức cười lạnh, "Lâm Cương quân chủ, nói thì đừng nói khó nghe như vậy! Hoa Hạ các ngươi có một câu ngạn ngữ, gọi là vô thương bất gian! Còn có một câu ngạn ngữ nữa gọi là ở thương nói thương!"

"Điều kiện của ta đã nói ra rồi, có đáp ứng hay không thì do chính các ngươi tới quyết định!"

Lâm Cương lập tức im lặng một lúc, cuối cùng cắn răng một cái, nói:

"Nhiều nhất hai mươi phần trăm!"

Hai mắt Sơn Bản Cao Viễn khẽ híp một cái, "Thành giao!"

...

Diệp Trần ở bên cạnh, nghe được lời đối thoại của hai người, lập tức âm thầm lắc đầu lần nữa, Lâm gia thế mà lựa chọn hợp tác với loại người này, quả thực chính là tranh ăn với hổ, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị nuốt chửng ngay cả xương cốt đều không còn!

Tuy nhiên, chuyện Lâm gia sống hay chết cũng không liên quan gì tới hắn, cho nên hắn không thèm xen vào chuyện của người khác.

Thế nhưng, ngay lúc Diệp Trần chuẩn bị tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt, Sơn Bản Điền Nhất kia bỗng nhiên lại mở miệng, "Chờ một chút! Ta còn có một cái điều kiện!"

P/S: Ta thích nào.....chương thứ 7

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây