Thích Miên nắm thật chặt cánh phải thủy sí, dùng sức dị năng xé rách hơn phân nửa.
Cánh thủy sí nhìn qua mềm mại, trên thực tế lại cứng rắn và sắc bén, tay Thích Miên lập tức bị cắt vỡ, máu tươi tứ tán tràn ra.
Chân trước thủy sí đồng thời đâm thủng chân Thích Miên.
Hai bên dây dưa ở bên nhau, Thủy Sí kêu thảm muốn kéo Thích Miên đi xuống.
Trước mắt Thích Miên đột nhiên hoa lên, sau đó thân thể chợt nhẹ đi.
Một thanh rìu hung hăng nện xuống thủy sí, nó kêu lên sợ hãi, lui lại, bên hông Thích Miên căng thẳng, Giang Hành Chu ôm chặt lấy cơ thể cô bơi hướng lên trên.
Sắc mặt anh trắng bệch, sợi tóc đen trôi nổi trong ánh sáng xanh trong nước, chuyện cũ như thủy triều ào tới, cảm giác nặng nề làm tim đập hỗn loạn. Giang Hành Chu nổi lên trên mặt nước, ôm lây Thích Miên ho khan nhanh chóng đi lên bờ, giữa đường đại lộ tràn đầy mảnh thi thể nhỏ của thủy sí.
Lên tới bờ, máu trên người hai người chảy dài trên cơ thể.
"Mở mắt ra!" Giang Hành Chu lạnh giọng kêu.
"...... Tôi không có việc gì." Thích Miên đè lại tiếng ho khan, thanh âm suy yếu, "Nhược điểm của nó... là cánh, không thể rời khỏi nước quá xa."
Giang Hành Chu một chân đạp lên trên con thủy sí đang bò tới gần, nắm lấy hai cánh nó tàn nhẫn xé ra. Con thủy sí nhỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết, thống khổ vặn vẹo trên mặt đất cho đến khi xuội lơ.
Giang Hành Chu khẳng định chưa bao giờ ôm qua phụ nữ, anh lấy tư thế như ôm con nít mà choàng cánh tay qua ôm Thích Miên, tay Thích Miên ôm lấy cổ anh, gương mặt tái nhợt dựa vào mạch máu ấm áp ở cổ, ngửi được mùi máu tươi thật nặng, mà hô hấp của anh cũng thật dồn dập.
Anh ta bị thương?
Phía sông bỗng nhiên bọt nước vỡ tung tứ tán, từ sông nhanh chóng bò ra vô số con thủy sí, chân trước 90° vuông góc với mặt đất, sau lưng hai cánh vỗ bay nhanh.
Thích Miên: "Nó là quần cư."
Giang Hành Chu dừng bước, lạnh lùng mà nâng cánh tay kia lên không trung, miệng cắn cái bao tay màu đen mà cởi ra.
Thích Miên cảm giác được gương mặt ở trên đầu mình cọ cọ một chút, giống như đang dò hỏi cái gì, cô không dừng được cười nhẹ: "Khụ... Đập tan đi, con đường này quân đội cũng không thể đi qua."
Thủy Sí tập thể đẻ trứng ở bờ đê, khi ai đi vào con đường sẽ bị tàn phá, chúng nó sẽ không bỏ qua bất cứ một người nào đi ngang qua.
Giang Hành Chu tùy tay ném xuống bao tay, lạnh nhạt: "Tôi sẽ không mang một khối thi thể trở về."
"Yên tâm." Thích Miên thấp giọng đáp, "Đây chỉ là tiểu thương."
Đoàn thủy sí phác nhanh tới hướng bọn họ, xương vỏ ngoài cọ xát phát ra âm thanh bén nhọn. Giang Hành Chu ôm Thích Miên nhảy vào giữa đám, tay xé dị chủng, nơi nơi đi qua đều là bột phấn.
Thích Miên tay ấn ở phía sau Giang Hành Chu, một con Thủy Sí nhào tới sau lưng anh, cô không lưu lực chút nào mà dùng trọng lực trong nháy mắt nghiền nát cánh của nó. Giang Hành Chu hơi dừng lại, lập tức không còn băn khoăn về phía sau, xông thẳng ra trước: "Không được chết!"
"...... Được."
Đột nhiên một tiếng xuyên thông trầm đục, một cây băng bay qua trước mặt Giang Hành Chu, đánh bay thủy sí đang nhào lên. Bên người lại vang lên vài tiếng, trước mặt bọn họ được mở ra một con đường.
Chân Giang Hành Chu bước mạnh lên mặt đất, tay Thích Miên dùng sức thay đổi dị năng, Giang Hành Chu mang cô phiêu phiêu lấy đà, nhảy qua phần còn lại trên mặt đất, rơi xuống trên chỗ giao lộ.
Trên giao lộ như cũ tụ đầy thây ma, hai bên đường trong những nhà nhỏ có không ít người nhô đầu ra, dùng cung nỏ tự chế yểm hộ cho bọn họ lui lại, trong đó có một người phụ nữ bề ngoài lạnh lùng, trên tay ngưng kết một khối băng, hô to: "Mau tới đây!"
Đột nhiên Thích Văn Duệ xuất hiện phía sau chướng ngại vật ở cửa khu, dùng sức đẩy chướng ngại vật trên đường ra, Giang Hành Chu nhanh chóng nhảy vào, thân thể đột nhiên nặng nề lên.
Thích Miên đã giảm bớt dị năng trọng lực.
"Thích Miên!"
Trong lòng Giang Hành Chu không hiểu sao chợt hoảng hốt, anh buông cô ra, chỉ thấy trên xương sườn và chân Thích Miên có vết thương bị xuyên thủng.
"Chúng tôi có dị năng giả hệ chữa trị." Người phụ nữ dùng băng đi nhanh tới, "Giao cô ấy cho chúng tôi."
Thích Văn Duệ đoạt lấy Thích Miên, quay đầu chạy lên lầu.
"Tôi tên Thư Ngọc." Người phụ nữ quay đầu, ánh mắt bắt bẻ đảo qua Giang Hành Chu, lộ ra nụ cười vừa lòng, vươn tay ra, "Anh cũng bị thương, đi lên trên băng bó đi. Từ đám quái vật cánh dài kia mà cứu được một phụ nữ ra, anh thật mạnh mẽ."
Giang Hành Chu làm lơ tay cô, chinh lăng nhìn về phía thang lầu chỗ Thích Văn Duệ biến mất, lại nâng lên sợi dây leo núi cột trên cánh tay mình. Dây leo núi được cột một nút thắt chỗ cổ tay anh, nhưng phía cuối lại bị một cái gì đó sắc bén cắt đứt.
Giang Hành Chu không đáp lại Thư Ngọc, La Minh cất bước tiến lên bắt tay cô, cười tủm tỉm trả lời: "Đây là em tôi, cậu ấy không quen giao tế, có chuyện gì nói với tôi là được."
Thư Ngọc cười thu hồi tay, như không thèm để ý: "Ở mạt thế, người cường đại đều có tính tình riêng. Tôi đi lên xem tình hình cô ấy, dị năng giả hệ chữa trị của chúng tôi đã thật mỏi mệt, có lẽ chỉ có thể chữa khỏi một ít vết thương trí mạng."
"Vô cùng cảm kích." La Minh gật đầu cười nói.
Thư Ngọc xoay người đi lên lầu, Giang Hành Chu vẫn không phản ứng gì lúc này mới động, đi sát phía sau, dây thừng dài kéo lê trên mặt đất.
"Cậu xuống nước, cậu không sợ? Dây thừng này là cái gì?" Nụ cười trên mặt La Minh lập tức tan đi, tràn đầy lo lắng.
Giang Hành Chu không trả lời.
Thích Miên xuống nước không lâu, bốn phía bỗng nhiên bò ra tới rất nhiều Thủy Sí nhỏ, rậm rạp. Anh không bảo vệ tốt dây thừng, lúc anh phát hiện, dây thừng chỉ còn ngắn ngủn một đoạn.
Anh thế nhưng để cô ấy dưới nước thật lâu như vậy...
Tiếng nước nặng nề vang lên bên tai, ngực đau đến tột đỉnh, tai mắt mũi miệng tựa hồ đều bị chất lỏng lấp đầy, tóc dường như lại lần nữa bị bắt tay ai đó lấy ấn vào trong nước, có một loại thống khổ không thể tả được.
Thư Ngọc nghe được động tĩnh phía sau, mày nhẹ nhàng cau lại một chút.
Sao bây giờ đàn ông đều thích cái loại nhu nhược như thế này?
......
Bọn họ đi vào một phòng nhỏ ở lầu ba.
Trong phòng có đốt ngọn nến, khi bọn họ đi vào, dị năng giả hệ chữa trị vừa mới thu hồi tay, mồ hôi đầy đầu, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, là một cô gái nhỏ vẻ mặt thật khiếp đảm.
"Tiểu Tuyết, cô ấy như thế nào?" Thư Ngọc lên tiếng hỏi.
Tiểu Tuyết băng bó xong miệng vết thương, liếc nhanh Thư Ngọc một cái, sợ hãi trả lời: "Dị năng của tôi chỉ có thể trị một chút, vẫn có khả năng bị nhiễm trùng. Nếu không có thuốc khẳng định không được... Thật sự, nhất định phải có thuốc."
"Thuốc gì?" Giọng nam khàn khàn dọa cô sốc.
Tiểu Tuyết bất an mà vặn vẹo quần áo, nhìn thanh niên trước mặt như quỷ nước, lại lần nữa nhìn thoáng qua về hướng Thư Ngọc, báo ra tên mấy loại thuốc: "Bên ngoài khu phố buôn bán có bệnh viện nhỏ, phòng thuốc bên trong chắc là có, nhưng mà, nhưng mà..."
Không đợi cô nói xong nhưng mà, Giang Hành Chu đã quay đầu rời đi. Thư Ngọc kinh ngạc, nhanh chóng đuổi kịp: "Bên kia rất nguy hiểm, có một con dị chủng chúng tôi giải quyết không được. Chúng ta cùng nhau qua đi, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Hai người đi xa, trong phòng an tĩnh lại, Tiểu Tuyết bất an nhìn chung quanh, nhỏ giọng ấp úng nói: "Tôi đi xem bé Tiêu Thụy, không biết em ấy ngủ có đá chăn hay không."
"Được, cảm ơn cô." Thích Văn Duệ phục hồi tinh thần lại, chân thành nói lời cảm tạ, Tiểu Tuyết như được đại xá, vội vàng nắm góc áo chạy đi.
Thích Văn Duệ sững sờ: "Cô ấy quái quái như thế nào ấy!"
La Minh cười một cái, bình tĩnh nói: "Các cô ấy muốn lợi dụng chúng ta, cố tình sẽ không nói dối, nhưng còn không được quái quái sao?"
Thích Văn Duệ ngơ ngẩn.
"Chúng ta năm người ở khách sạn ngây người lâu như vậy, bọn họ không xuất hiện. Hành Chu và chị cậu vừa đi bọn họ liền tới đây, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?" La Minh dùng cành khô chậm rãi móc ra ấm nước ra nấu nước đường.
"Bọn họ là hộ gia đình ở nơi này, đã sớm biết trên cầu có loại dị chủng này, cố ý không nói là muốn chúng ta đi dò đường giúp họ xem tình huống thế nào. Kết quả thấy được Hành Chu và Thích Miên cư nhiên lại có thể quay trở về, cho nên nổi lên tâm tư muốn mượn sức."
"Phỏng chừng yêu cầu thuốc là giả, bọn họ muốn đi cái tiệm thuốc kia là thật, muốn mượn tay Hành Chu rửa sạch, kỳ thật họ có thể nói thẳng." Giấu giếm không nói như vậy cũng không phải là đại sự gì, nhưng chung quy làm người khác không mừng, làm cho người ta có cảm giác bị xem như đồ ngốc.
La Minh thở dài: "Bất quá, ích lợi trao đổi. Bọn họ muốn vật tư, chúng ta muốn bọn họ hỗ trợ tiếp ứng, không ai nợ ai. Tính ra còn tốt hơn nhiều so với đội của Hải ca."
Thích Văn Duệ líu lưỡi, không nói chuyện một lúc lâu.
Không biết qua bao lâu, Thích Miên giật mình, Thích Văn Duệ vội tiến lên.
Thích Miên mở mắt ra, đè lại miệng vết thương, hơi hơi nghiêng đầu.
"Chị." Thích Văn Duệ muốn khóc.
Thích Miên bất đắc dĩ: "Đàn ông lớn rồi khóc cái gì......"
"Giang Hành Chu đâu?" Thích Miên ách thanh, "Anh ấy không có việc gì chứ?"
Giang Hành Chu...... Xuống nước cứu cô.
Có lẽ đã xảy ra chuyện gì trước đó làm anh đối mặt với nước lại toát ra biểu tình như vậy. Nhưng cho dù là như thế, khi cô gặp nguy hiểm anh ấy vẫn nhảy xuống nước, mang cô ra khỏi nguy hiểm.
Nếu anh ấy vứt bỏ dây thừng, sẽ không có khả năng có hành vi như vậy.
Thích Miên nội tâm phức tạp. Cô vốn dĩ chỉ yêu cầu anh không ném dây thừng xuống.
"Anh ấy không có việc gì, đi tìm thuốc. Chị đừng nhúc nhích, vết thương còn chưa được tốt."
Thích Miên ấn băng gạc nửa ngồi dậy, cô đã chịu qua thương thế còn nặng hơn so với thế này, lúc vật lộn với thủy sí dưới nước cô cũng cố tránh đi chỗ trí mạng: "Là vết thương nhỏ thôi, tôi không......"
Vừa dứt lời, quanh thân giống như thủy triều tan mất mà trở nên vô lực, Thích Miên hút hút mũi, cảm giác được một trận chua xót.
Thích Miên: "............" Dị năng hao hết, tác dụng phụ tới.
Hốc mắt không tiếng động trào ra nước mắt, cô lập tức mím chặt môi, sợ hãi mình vừa há miệng ra sẽ là liên tiếp anh anh anh, đem hai người đối diện kinh hoảng thất thố đều dọa ngốc.
Thích Văn Duệ luống cuống: "Chị! Có phải rất đau hay không, em thổi thổi cho chị."
"Tôi đi kêu Tiểu Tuyết!"
Thích Miên giữ lại hai người đang hoảng hốt, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Thư Ngọc đang khuyên nhủ, thanh âm thật thân thiện: "Anh làm chuyện này có nghĩ gì? Không duyên cớ mạo hiểm thôi. Nếu không phải vì bảo hộ cô ấy, anh sẽ không bị thương. Cô ấy không để bụng mạng sống của anh, càng sẽ không chú ý anh vì cô ấy làm bất cứ cái gì, chẳng sợ anh gϊếŧ chết con dị chủng đã làm bị thương cô ấy."
Giọng cô ta bỗng nhiên mang theo ngữ điệu thật kỳ diệu: "Hơn nữa bây giờ là mạt thế, anh càng xứng đôi với người phụ nữ càng cường đại..."
Từng tảng bọt nước lớn rơi xuống từ vạt áo Giang Hành Chu, anh giống như con quỷ nước hành tẩu vào ban đêm.
A, anh giống con thủy sí này bất quá tức giận vì chính mình không thể bảo vệ tốt cho Thích Miên, cho nên muốn đánh nó cho hả giận mà thôi.
Anh căn bản không để bụng cô sẽ có phản ứng gì.
Giang Hành Chu dùng sức đẩy ra cửa phòng, kéo cái cánh phải bị xé đi hơn phân nửa của con thủy sí cấp hai, đứng cương ở cửa.
Đối diện với anh, cô gái nhỏ cuộn thành một đoàn, đang yên lặng rơi lệ, miệng mím chặt, giống như đang kiệt lực áp chế tiếng khóc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía này, đôi mắt đen nhánh lại sáng trong, như là nhìn thấy cái gì đó thật bực bội, bỗng nhiên dùng sức cắn đôi môi tái nhợt, nước mắt trào dâng càng nhiều hơn.
Giang Hành Chu: "............"
Không phải đã gϊếŧ Thủy Sí báo thù cho cô sao?!
Giang Hành Chu trái tim đột nhiên đập thật mạnh, tay cầm Thủy Sí chợt siết chặt, Thủy Sí hóa thành tro bụi.
Đem nó hóa thành tro dùm cô ấy, như vậy chắc được rồi?
Thư Ngọc hoảng sợ, nhìn vào bên trong thấy được cảnh này, trong lòng thật bực bội, âm thầm liếc Thích Miên một cái, vỗ nhẹ tay Giang Hành Chu: "Đừng quấy rầy Thích tiểu thư nghỉ ngơi, chúng ta đi ra đằng sau thương lượng công việc đi."
Hiện tại chính là mạt thế, còn chơi loại giả vờ nhu nhược như thế này, có ý nghĩa sao. Tốt nhất lại nháo lên đi, sau đó trực tiếp chia tay là được.
Thích Miên nhìn một màn này, không thể tin được mà trừng lớn mắt, giống như bị khó thở, tưởng nói cái gì lại nói không ra chữ nào, cuối cùng cực kỳ ủy khuất mà nhắm miệng lại, tức giận quay mặt đi.
Từng giọt từng giọt nước mắt giống như gõ mạnh vào trong lòng Giang Hành Chu, đập đến làm lòng ngực anh thật nóng bỏng, cơ hồ không thể chịu đựng được.
Giang Hành Chu tâm tình tức khắc cực kỳ táo bạo.
Cô cho rằng cô khóc thì tôi sẽ để ý sao?
Nằm mơ!