Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm

43: Bảo vệ trinh tiết


trước sau

Phương Thần điềm đạm đáng yêu nháy hai mắt của mình, tiếp tục chớp hai mắt của mình, đáng tiếc kháng nghị không hiệu quả, móng vuốt bị cố định trên tấm ván gỗ, mà trên đầu của nó, còn mang theo mũ con thỏ,đầu của nó vừa động, hai lỗ tai thật dài không ngừng mà di động tới.

Phương Thần cảm thấy mình là con sói bi thảm nhất trên đời này, xem nó hiện tại là dạng gì, mặc quần áo sủng vật, bị đặt ở trên giường cho trẻ em, bị gây sức ép, có kêu thế nào cũng không ai cứu nó,Phương Thần thực ủy khuất, muốn tranh thủ sự đồng tình, bất quá điều kiện tiên quyết là có người thưởng thức vẻ mặt của nó.

“Ngao ô… ( ai)” Phương Thần lần thứ hai mà hít một hơi, cũng không biết phụ thân mình giải quyết sự tình trên trường như thế nào, mấy ngày này, hắn căn bản sẽ không có đến trường, có thời gian sẽ đến chỗ mình. Đương nhiên, lúc này là phi thường hữu hạn.

“Răng rắc…” Một tiếng, cửa phòng tiểu sói con bị đánh bật, sau đó nó vội vàng mà chuyển đầu của mình, liền nhìn đến ba người tổ cực phẩm.

Cực phẩm là Phương Thần đặt tên, vài người này cũng đã là cao tam, lại không thích trốn học, thậm chí chẳng mượn danh lão đại bao giờ.

Chương Bàng bưng một chậu gì đó, tối như mực, căn bản là nhìn không ra bộ dáng ban đầu, “Tiểu sói con, ngươi có đói bụng không? Đến, nơi này có đồ ăn.” Sau khi nói xong, để lại đến bên trên giường.

Chiếc giường trẻ nhỏ này vô cùng phù hợp nó chỉ vieekc nằm yên lè lưỡi cũng liếm được thức ăn, Phương Thần dung ánh mắt xem thường kể ngốc mà nhìn mập mạp.

Nó cam đoan nó mà đáp lại thì sẽ tự “ Độc phất than vong “

“Tiểu sói con…” Chương Bàng vươn bàn tay béo đô đô, lay động cái mũ của nó, nó đang định mở miệng cắn hắn một cái.Tiểu mập mạp rất nhanh mà rút tay của mình về, hắn tiểu sói con trước mắt, cũng không phải thứ mặc người trêu đùa.

“Tiểu sói con, trên tay của hắn dính đầy vi khuẩn, ngươi cắn xuống, có lẽ sẽ cuốn hút bệnh độc.” Thọ Ti đứng một bên vừa nói vừa nhìn từ đầu đến chân nó cảm giác này khiến người ta run rẩy Chương Bàng lập tức liền phản bác hắn, “Ngươi cho là mình thực sạch sẽ?” Hừ hừ… nói mình phi thường dơ bẩn, hắn so với chính mình sạch sẽ hơn sao?!

“So ngươi sạch sẽ thì tốt rồi.” Thọ Ti không khách khí mà phản bác, mà nam kính mắt từ đầu đến cuối, đều không có nói một câu nói, khiến người ta cảm giác rất âm trầm.

Phương Thần không biết phụ thân mình vì sao phải nhượng ba người này vào nhà?! Chẳng lẽ hắn không biết, lang là ghét nhất những người khác xâm chiếm lãnh địa sao của mình sao?! Như thế nào phụ thân của nó, thế nhưng phạm vào sai lầm chết người như vậy?!

Được rồi, kỳ thật hắn không tính là lang, bởi vì hắn có trí tuệ nhân loại, chẳng qua bộ dáng chính mình nan kham như thế, thế nhưng bị bọn họ nhìn thấy.

“Vì cái gì lão Đại gọt trụi lông sói con?” Chương Bàng nói ra nghi vắn của mình ánh mắt của hắn rất nhỏ, phần lớn đều bị thịt béo chèn thành một khối.

“Kỳ thật ta cảm thấy…” nam Kính mắt Trương Huy lần đầu tiên ra tiếng, thấy những người khác đều nhìn mình, mới chậm rãi mà nói, ” Thời điều nó nhiều lông sẽ rất đáng yêu nhiều người muốn bế nhưng bây giờ nhìn nó như hung thần sẽ không ai quấy phá” “Có thể đuổi đi hết thảy ngưu quỷ xà thần.” Trương Huy giọng điệu thản nhiên, bất quá lại làm cho trên trán những người khác treo đầy hắc tuyến.

Phương Thần nhe răng trợn mắt với kính mắt nam, chính là một kích, “Ngao ô…!Đáng tiếc mặc kệ nó sinh khí như thế nào, cũng chẳng làm gì được bọn họ, chỉ có thể trừng mắt, các người mới là hung thần ác sát.

Chương Bàng ngồi ở một bên, sau đó lấy ra một cha thuốc, “Lão Đại lại nói chúng ta mua thuốc mọc lông.” Kỳ thật thứ này, cũng không biết có dùng hay không, chỉ có thể là mong biến ngựa chết thành ngựa sống nhưng nó là lang không biết có hiệu quả không.

“Bởi vì nó ảnh hưởng thị giác những người khác.” Thọ Ti làm vẻ mặt ngươi là đồ ngốc Những người khác đều yên lặng mà không có nói nói, đúng vậy, tiểu sói con bị biến thành cái dạng này, trụi lủi một mảnh, thực dễ dàng dọa đến mấy mĩ nữ bên cạnh lão đại

Phương Thần cảm thấy nội thương, trong lòng không ngừng mà mình kiến thiết ta không cùng trẻ con so đo, ta không cùng trẻ con so đo “Chúng ta đây muốn…” Trương Huy nhìn thoáng tiểu sói con trên giường chậm rãi, ” muốn sát dược.”

Tiểu sói con trát trát hai mắt của mình, động một cái lỗ tai của mình, nó không có nghe lầm chớ?! Những người này sát dược?! Không! Không! Tuyệt đối không! Hiện tại nó có quần áo xuyên, tuyệt đối sẽ không khỏa thân trước mặt người khác.

“Ngao ô…! ( lăn!)” Phương Thần dựng hết lông lên đương nhiên chính là nó mình cảm giác, mà một cái chân không có bị thương, cũng tùy thời chuẩn bị tác chiến. Một khi bọn họ giở trò,nó sẽ không khách khí.

Tiểu mập mạp nhìn những người khác một cái, sau đó dò hỏi, ” tiểu sói con không nguyện ý?”

“Nếu như bị nó quơ được nói, vậy hủy dung rồi đó.” Chương Bàng vẫn có chút phát hưu, móng vuốt sắc bén như thế, hắn cũng không dám nếm thử lần thứ hai.

“Lá gan của ngươi, có thể to như thân thể ngươi thì tôt rồi.” Thọ ti tại một bên thản nhiên mà châm chọc, kỳ thật ba người bọn họ tình cảm đều rất tốt, nhưng tính cách có chút huýnh dị mà thôi.

“Ngươi uy phong như vậy, ngươi đi? Vì cái gì đứng ở trong góc phòng đâu?” Chương Bàng nhìn đến Thọ Ti đã muốn đứng ở cửa, vì thế không khách khí mà phản bác nói mình sợ hãi, hắn cũng là cùng mình giống nhau như đúc, “Thân thể của ngươi cùng lá gan của ngươi một dạng nhìn đã thấy yếu đuối.”

“Ta đây muốn cho ngươi cơ hội biểu hiện?” Thọ Ti không có một chút cảm giác, vẫn thản nhiên như cũ.

Phương Thần cảm thấy trên đỉnh đầu của mình, có một con quạ đen lớn mang theo một đám tiểu quạ đen bay qua, mà đầu bọn họ đổi thành cha của mình cùng ba người này, “Ngao ô… ( xì…)” nó cảm thấy phi thường buồn cười, chính là lại muốn nhịn xuống.

Vốn là hai người cãi nhau, nhìn đến tiểu sói con gợi lên khóe miệng, bên trong đôi mắt ngập nước, thoáng hiện ý cười, nhất thời cảm thấy không ánh sáng, bọn họ thế nhưng bị một tiểu sói con cười nhạo?! con cún trụi lông kia đang miệt thị, bọn họ cũng có thể rõ ràng mà cảm giác đến. Chẳng lẽ vì nó là sủng vật của lão Đại, nên mới thong mình như thế

“Chúng ta bắt đầu.” Trương huy ra lệnh một tiếng, những người khác cho dù có chút không nguyện ý, vẫn là đối với tiểu sói con như hổ rình mồi.

Phương Thần không ngừng mà lui về phía sau, tình thế kinh khủng, nó phải dùng trí, nếu không bị thương nói, nó sao lại chật vật như thế?!

Mặc kệ Phương Thần giãy dụa như thế nào, thì chút da trên gáy nó rất nhanh đã bị xách lên, mà móng vuốt đã bị đối phương tú, được, không có móng tay, tương đương là gãi ngứa, mà tiểu mập mạp bọn họ cũng sẽ không nhượng tiểu sói con có cơ hội đụng tới bọn họ.

“Ngao ô…! ( lăn!)” thấy bọn họ muốn lấy tháo đồ của mình nó lập tức gầm gừ hai mắt đỏ lên Tiểu mập mạp nhìn ánh mắt nó, trong lòng có chút phát hưu, “Này… Hắn hình như là thực thẹn thùng, chúng ta vẫn là không cần…” Đáng tiếc lời còn chưa nói hết hắn liền phát ra một tiếng hét thảm.

trên trán Tiểu mập mạp, rõ ràng mà xuất hiện ấn ký hồng sắc, máu đỏ tươi không ngừng mà từ trán của hắn thượng chảy ra.

lúc này cả người Phương Thần đều tản ra quang mang hồng sắc, trên móng của nó là những cái vuốt sắc nhọn.

Tiểu mập mạp b bó trán của mình, nhìn tiểu sói con cả người đều tản ra hồng sắc, ánh mắt hoảng sợ mà nhìn nó, mà Thọ Ti đã sớm là dọa đến đi một bên, chỉ có nam kính mắt, vẫn tứm cổ tiểu sói con, rất bình tĩnh.

“Ô ô… Ô ô…” Tiểu mập mạp sợ tới mức đều khóc, hắn vốn là lá gan nhỏ, chính là lại thấy được sự tình quỷ dị như thế, đau đớn trên trán, đã không có chút cảm giác nào.

Phương Thần ánh mắt đỏ đậm, nó chỉ là muốn muốn muốn “Sát…! Sát…!” Trừ bỏ từ này, còn lại cái gì đều nghe không được.

“Ngao ô…! ( sát!)” động tác của Phương Thần phi thường nhanh, mà địa phương nó bị thương, thế nhưng lập tức liền lại.

lúc Phương Triệu Nhất vội vàng tiến vào, liền nhìn đến con trai của mình biến thành cái dạng này, nhất thời gắt gao mà nhíu lại lông mày, nhìn nhìn lại những người khác, “Đi ra ngoài!” Là chính mình sai lầm, quả nhiên đúng như mình nghĩ, là Thần Thần tuyệt đối có suy nghĩ,trí lực, nếu không nói, như thế nào sẽ biết thẹn thùng cùng vũ nhục đâu.

Những người khác nhìn thoáng qua lão Đại bọn họ, sau đó rất nhanh bỏ chạy ra ngoài cửa, tình huống như vậy, vượt qua những gì bọn họ biết.

ôm ấp quen thuộc, lệnh Phương Thần dần dần mà yên tĩnh trở lại, mà trong ánh mắt Phương Triệu Nhất thoáng hiện điểm điểm tự trách, “Vì sao lại là nửa yêu đâu…” Cũng không biết là cảm than hay là như thế nào, nhưng là trên mặt cũng là phi thường phức tạp.

tròng mắt Phương Thần tối đen, dần dần mà khôi phục thanh minh, thời điểm nhìn đến cha mình, móng vuốt theo bản năng vươn ra đi, “Ngao ô…! ( giả hảo tâm!)” ấn ký móng vuốt, in trên khuôn mặt tuấn tú kia ba vạch thật lớn.

Phương Thần làm xong, mới cảm thấy chính mình có chút quá phận, nâng đầu của mình, cảnh giác mà nhìn cha.

“Hết giận?” Phương Triệu Nhất không có sinh khí, ngược lại là vẻ mặt ôn nhu mà dò hỏi.

Phương Thần không nói gì, nó lúc này không làm – rõ được phụ thân muốn làm cái gì, “Thần Thần, ngươi có thể nghe hiểu lời của ta, không phải sao?” Quá mức thông tuệ chính là thực dễ dàng chết non.

trong lòng Phương Thần một đột, làm bộ như khờ dại bộ dáng, nó biết mình quá mức …

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây