Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

29: Vườn cây nguy cơ tứ phía 8


trước sau

Chương 29: Mưa gió nổi lên


Edit: tramhuong3890


Gần nhất rất nhiều việc không thích hợp.


Trâu Văn Bân đã 65 tuổi đeo kính viễn thị lên, ngồi ở giữa tứ hợp viện, lật lật báo chí gần đây nhất, đầu đề vẫn là một mảnh thái bình, nhưng ông lại từ đó cảm nhận được có vẻ như sắp có mưa gió.


Trước hoa giáp, ông đã từng đi lính, ném bom, từng giết người, mà nay con cháu đầy đàn, trải rộng khắp cả nước, ông già chỉ còn một cháu gái ở bên, trải qua nhiều việc, có bản năng cảm nhận được trước được nguy hiểm.


Trong vườn cùng có một cây ngọc lan, buổi sáng ông tỉnh lại, nó đã đổ xuống, trong lòng ông cảm thấy run sợ, đứng ngồi không yên, buổi tối cũng ngủ không an ổn, bất đắc dĩ ông phải gọi người đến đào lên cả rễ cây ngọc lan ày, ngày đào nó đi, ông còn rớt nước mắt, cây này làm bạn ông gần mười năm, tựa như bạn bè vậy, mỗi lần nhìn thấy nó, trong lòng ông đều có cảm giác thân thiết khó nói, lần này không biết vì sao, sự thân thiết đó lại biến thành sợ hãi, khiến ông không thể không đuổi đi ngọn nguồn sợ hãi đó.


Còn có, cháu gái ông từng nuôi một con mèo Ba Tư, hình như là nhập khẩu, vô cùng đắt, lông màu trắng, móng vuốt sạch sẽ, thích cọ cọ ống quần ông, sờ lông là có thể khiến nó thoải mái ngáy ngủ, nhưng cũng không biết là ngày nào đó, ông cứ theo lẽ thường sờ nó một lát lại suýt nữa bị nó giờ móng vuốt ra cào, may mà ông tuy già nhưng vẫn rèn luyện tốt, động tác so người trẻ tuổi còn nhanh nhẹn hơn, lập tức né được, toát ra mồ hôi lạnh. Tốc độ và móng vuốt kia, tuyệt đối không phải con mèo cháu gái nuôi, cô bé ở cửa thấy cảnh này thì sợ hãi, lập tức đã gọi cửa hàng sủng vật mang đi nó, khi còn mèo đi còn cào mấy người nhân viên cửa hàng, ông chủ khuyên mãi mới để cháu gái không nói ra việc đó.


Hai việc này chưa tính, quỷ dị nhất là chuyện thứ ba, cháu gái kết giao bạn trai, ngày tới nhà ra mắt, ông ngồi cách người này rất xa, cũng không phải không thích do cảm giác cháu gái bị cướp đi mà là một địch ký và kiêng kị từ trong nội tâm, lần trước có tâm tình này vẫn là khi đánh giặc ở Nhật Bản, Trâu Văn Bân rất không rõ, bạn trai cô bé là người Hoa chính thống, sao ông lại cảm giác muốn bắn cho cậu ta một phát nhỉ.


Cháu gái cũng là đứa bé hiếu thảo, thấy ông nhíu mày, cách mình ít nhất 3m thì cũng không bắt buộc, sau mấy ngày thì chia tay, cái này cũng có nguyên nhân, bảy tám năm trước ông cảm thấy bạn gái của con trai không tốt, sau lại quả nhiên ả ta ở bên ngoài bán thân lấy tiền, thấy con trai nhỏ là người thành thật mới quyến rũ. Sau lại truyện này bị vạch trần, hàng xóm mới thấy ông là người có mắt, trong mắt người khác, linh cảm của ông rất đúng.


Cũng đúng như vậy, sau khi chuyển cây ngọc lan được một tuần, chính phủ đã hạ lệnh bỏ hết câu cao to và thực vật ký sinh, khi mà chính phủ muốn làm gì đó thì lực chấp hành cũng khá lớn, trong một ngày, thực vật ký sinh và cây cao to đã bị dọn sạch, còn có cơ quan tới kiểm tra xem trong nhà còn sót lại không nữa.


Đuổi đi mèo chưa đến một tháng, đế đô lại ra pháp lệnh mới, một virus mới có thể lây bệnh thông qua động vật. Vườn bách thú và sủng vật trong tiệm đều bị dọn sạch, sủng vật trong nhà bị thu về, có người thà chết không giao thì bị đội trị an còng tay lấy tội danh trở ngại công vụ bắt đi, cũng không biết đã được thả ra chưa, sủng vật tất nhiên cũng không giữ được nữa.


Còn có trại nuôi gà, nuôi heo tạm thời chưa đóng cửa nhưng có tin đồn, quân đôi đã đóng quân gần trại nuôi dưỡng, cổ phiếu thị trường chứng khoán về động vật đều giảm mạnh, chính phủ lại chưa nó khi nào mới có thể giải trừ giới nghiêm, nhân tâm hoảng sợ, mỗi nhà đều phụt thuốc xịt muỗi gián rất nhiều lần, muỗi và gián cũng là động vật mà.


Gần nhất hai việc ông làm đều được chứng minh là đúng, cháu gái và hàng xóm cách vách đều vô cùng tin tưởng phán đoán của ông, nếu ông nói bạn trai cháu gái có vấn đề, vậy hắn chắc chắn là có vấn đề, chỉ là gần nhất mấy ngày này, ông đều không còn thích đi công viên chơi cờ nữa, bởi trên đường lưu lượng người rất nhiều, đi trên đường rất không thoải mái, giống như người bên cạnh đều là con nhím vậy, trường học của cháu gái cũng không biết sao tại tạm cho nghỉ, cô bé và bạn bè vốn định đi chơi ngoài giải buồn, nhưng đế đô giới nghiêm, theo tin đồn, chỉ có thể vào không thể ra, cháu gái nghe thế thì sợ hãi chỉ phải ngoan ngoãn ở nhà.


"Mua thêm nhiều lương thực dự trữ đi." Trâu Văn Bân lật lật báo, nhăn mày, gần đây, ngôn luận báo chí làm ông nhớ tới dịch SARS năm đó, phảng phất cũng là lời nói giống như bây giờ, thà rằng tin là có để phòng trước chứ không lơi lỏng được, ông tin tưởng trực giác của mình, gọi cháu gái: "Đồng Đồng, con tới mua ít gạo và nước về đây."


"Vâng" Trâu Đồng Đồng từ vườn đi tới, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc đồ thể thao, cô vừa chạy bộ trong sân về, cô luôn thích tập thể thao, ông nội cũng nói phòng tập thể thao có gì là lạ, công viên cũng không đi, cô bèn cùng ông ở nhà, chạy một vòng quanh sân coi như tập thể thao, sau khi cây mộc lan bị chuyển đi, trong vườn trống trải hơn nhiều.


"Mua bao nhiêu?" Cô lấy tiền túi ra, hỏi ông: "Gạo không đủ ăn hả ông?"


"Đủ" ông nhăn mày chặt đến nỗi có thể kép chết ruồi bọ: "Nhưng tình hình gần đây có gì đó không đúng, cháu đi mua hàng ba háng đi, còn có bình đựng nước và nước, gần đây thật ra có một giếng nước." Nói đến đây, thanh âm của ông ngày cang fnhor, phảng phất như lầm bầm: "Tích trữ nước không an toàn, thỏ khôn có ba hang, không dược, không thể chỉ giấu một chỗ này." Ông nâng cao thanh âm hỏi cháu gái mình: "Ông nhớ là, chúng ta còn có một căn hộ nữa ở đế đô."


"Vâng, nhưng chẳng phải là còn cho thuê sao ông." Sắc mặt Trâu Đồng Đồng cũng căng chặt lên: "Ông, ông muốn tới đó xem sao?"


"Không cần." Trâu Văn Bân như có điều suy nghĩ gõ gõ tờ báo: "Cháu lại đi thuê một phòng ở nữa, lấy được chìa khóa rồi đem đồ ăn mua được chia làm ba phần, một phần cầm lại đây, một phần giấu ở phòng thuê, một phần để ở chỗ phòng chúng ta cho thuê, làm được không?" mà ông dặn, lúc đi qua bọn họ mơ hồ nghe tới người đàn ong đeo kính nói: "Sân bên trái bên phải tôi đều đã mua..."


Kẻ có tiền, dưới đáy lòng cô cảm thán một câu.


Kỳ thật mấy ngày nay bởi vì pháp lệnh chính phủ có biến động, dù ông nội khong nói, cô cũng có dự cảm không lành, dọn dẹp hết cây cao to và dây đằng, đuổi động vật, những thứ này đều không phải xã hội bình thường thực hiện, tại sao chính phủ lại làm thế? Giải thích duy nhất là, những thứ này đã trở nên không an toàn.


Trên mạng có rất nhiều thảo luận về pháp lệnh mới này, cô lướt qua nhìn vài lần đã đủ hoảng sợ thất thố, còn cái gọi là cao thủ ở dân gian, ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, huống chi họ nói không phải không có lý, chính phủ tuy rằng đã ngăn chặn xóa bỏ phần lớn những chủ đề này, nhưng cứ vài giây lại có chủ đề mới xuất hiện, hiển nhiên, tự thân chính phủ ốc còn chẳng mang nổi mình ốc nữa.


Cô thu hồi ý nghĩ vớ vẩn, khởi động xe, gần đây, người thuê nhà ngày càng nhiều, tiền thuê ngày càng đắt, muốn trong một ngày đã tìm được phòng thuê không khác thiên phương dạ đàm, cô đem lương thực và nước đã mua giấu ở phòng cho thuê, cách hai trạm xe điện ngầm, rồi sau đó liên hệ với bạn học có quan hệ rộng, ông nội nói không cần để ý giá tiền, trước thuê nửa năm, cô bèn tìm phòng ở gần chung cư giảng viên đại học, học sinh nghỉ, trường học trống không, ba nơi đó trở thành một hình tam giác.


Chạng vạng, khi cô mang theo nước và đồ ăn trở lại nhà thì gặp phải mấy hàng xóm vừa dọn đến đang chảo hỏi ông, cô gái kia cao khoảng 1m65, có khuôn mặt trẻ con, nhìn qua như học sinh cấp ba, phía sau cô người đàn ông không đeo kính râm trông hơi giống mọt sách, nói chuyện văn nhã, vừa nhìn đã biết là làm công việc giấy tờ. Còn người đàn ông đeo kính và khẩu trang, nhìn anh ta trông quen quen.


"Đồng đồng con đã về rồi," Trâu Văn Bân kêu một tiếng: "Tới gặp khách nhân, vị này chính là Tiêu Vũ Hiết, Thẩm Nhiên và Diệp Vân Khinh. "


Diệp Vân Khinh? Tên này rất quen thuộc, Trâu Đồng Đồng nhịn không được đi liếc mắt nhìn sang anh ta, đúng vậy nha, càng nhìn càng thấy quen.


"Xin chào" Tiêu Vũ Hiết có mặt trẻ con và giọng cũng trẻ con nốt: "Về sau chúng ta chính là hàng xóm rồi, mời chỉ giáo nhiều hơn."


Người thuê nhà đối diện với Trâu Văn Bân đúng là ba người Tiêu Vũ Hiết, ngày hôm qua vừa vượt qua pb, điều này có nghĩa là nếu hiện thực vẫn như trong ký ức của cô, một tháng sau, ksv đang trong thời kỳ ủ bệnh sẽ tiến vào kỳ biến dị, hai tháng sau, phóng xạ mặt trời bùng nổ, mọi người ở hiện thực cũng có thể sử dụng kỹ năng pháp thuật, đồng thời, ksv sẽ từng bước đem ký chủ từ zombie trì độn tiến hóa lên.


Không biết biết được tin tức từ con đường nào, Diệp Vân Khinh đã đưa ra nhiều hơn ba hang thỏ hoang, cũng chuẩn bị đủ đồ ăn nước và dược phẩm ở hầm bí mật, dù là có khả năng bọn họ vĩnh viễn sẽ không tới thành pố đó nhưng có lẽ vài thứ kia có thể cứu mạng người khác thì sao? Anh ấy còn viết tên mình lên trên thức ăn nước uống và dược phẩm, nếu là có người biết cảm ơn sử dụng thức ăn nước uống của họ, có lẽ có thể kết giao bạn bè, dù sao loại đồ vật như tiền rất nhanh sẽ vô dụng.


Bọn họ tìm đươc sân này trong vòng ba ngày, nguyên bản không định cho người ngoài thuê, nhưng Diệp Vân Khinh có quan hệ rộng, có thể dễ dàng thuê được, bà con xa không bằng láng giềng gần, người có thể ở lại chỗ này đều là nhân sĩ có quyền có tiền, dù là ông già trong vườn này nhìn không giống như vậy, nhưng Diệp Vân Khinh cũng sẽ không đánh giá thực lực một người dựa vào vẻ ngoài của họ.


Thông qua tin tức pb của Tiêu Vũ Hiết, anh mẫn cảm phán đoán sắp tới có lẽ tai nạn là những zombie này, mà cuối cùng boss nhanh nhẹn khiến anh cảnh giác, nếu bên trong hiện thực xuất hiện loại quái vật này, có lẽ chính phủ sẽ không đáng tin cậy nữa, gần đây đế đô vaaxn luôn hạn chế lưu lượng người, cũng khẩn cấp triệu tập quân đội đống quân tại đây, nghe nói chính phủ thiết trí chỗ lánh nạ khắp các nơi trong nước, một khi phát sinh tai nạn, bọn có có thể trực tiếp chạy tới. Diệp Vân Khinh thật ra có thể lên phi cơ của họ, nhưng anh không cho rằng chạy trốn có tác dụng, từ việc tiến hóa của thực vật, động vật thậm chí zombie cũng biết là bọn chúng sẽ không tự nhiên chết đi mà sẽ ngày càng mạnh mẽ, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, chỉ khiến không tian sinh tồn của nhân loại bị áp chế nhỏ đi, dù là đồ ăn ở chỗ tránh nạn có thể ăn một trăm năm, vậy sau một trăm năm thì sao? Khi đó, sinh vật sẽ tiến hóa tới mức nào? Chỉ có không ngừng tôi luyện chính mình mới có thể đảm bảo cho bạn bè người thân có thể tiếp tục sống sót trên thế giới này.


Bọn họ phải tranh, cùng thực vật tranh không gian sinh tồn, cùng động vật tranh đồ ăn, cùng zombie tranh cơ hội sống, không tranh vĩnh tiễn không tồn tại được.


"Cha mẹ, hai người đi đi." Diệp Vân Khinh nói với bọn họ ở trong lòng: "Cuộc sống như dưỡng lão không thích hợp người trẻ tuổi."


Nếu chính phủ không tin cậy được, vậy phải nghĩ xem nhân loại sẽ sinh tồn như thế nào, anh rất nhanh nghĩ tới Tần Quốc trong lịch sử tội liên đới, năm nhà làm bạn, người nhà thành cái, các nhà cùng trông coi, dù thế nào thì cùng hàng xóm chung đụng tốt là quan trọng phi thường.


"Theo ý cậu, sắp tới sẽ có động tĩnh gì?" Thẩm Nhiên đang dùng lão tiên sinh Trâu Văn Bân giao lưu tin tức báo chí, Trâu Văn Bân ẩn nấp mà đánh giá ba người vài lần, trong lòng đoán lai lịch của họ.


Ông không cảm nhận thấy địch ý và nguy hiểm trên người 3 bạn trẻ này, tương phản, cảm giác họ mang đến rất an toàn, không sai, đặc biệt là cô gái kia, giống như khi ông lần đầu dùng súng bắn địch thì ôm súng như ôm chí bảo vậy.


Đúng là kỳ lạ, chả lẽ nữ hài này còn có thể lợi hại hơn súng hay sao?


"Đúng rồi." Diệp Vân Khinh đột nhiên nói chen vào: "Gần đây mở ra pháp lệnh xin súng ống, ngài có nghe nói không?"


"Gì?" Rõ ràng tin , Trâu Văn Bân ngẩn ngơ, không tự chủ được lặp lại: "Xin cấp súng ống? Ý của cậu là, có thể tàng trữ vũ khí cấm tư nhân?" Tin tức này lớn như vậy, ngay cả Trâu Văn Bân đã trải qua nhiều chuyện lớn đều không thể không đứng dậy cất bước, đôi tay chắp sau lưng, đi tới đi lui.


Tin tức này ngay cả Tiêu Vũ Hiết và Thẩm Nhiên cũng chưa nghe anh nhắc tới, cho cấp súng, từ những năm 90 tới nay họ chưa từng nghe qua chuyện như vậy, thời trẻ trong chiến tranh, Trâu Văn Bân đã từng được dùng súng. Nhưng từ năm 96 toàn diện cấm súng đến nay, cái khác không nhắc tới, nhưng trong pháp lệnh quản lý súng ống vẫn còn ghi rõ cơ mà.


"Chuyện này không có khả năng." Trâu Văn Bân vừa bị tin tức này khiếp sợ, nhịn không được suy nghĩ nguyên nhân cấp súng và hậu quả, nhưng ông nghĩ tới nghĩ lui rồi hồi thần lại: "Nếu muốn bỏ lệnh cấm sử dụng súng thì phải sửa pháp luật trước."


"Chẳng phải là đã không kịp rồi hay sao?" Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại khiến Trâu Văn Bân choáng váng cả người, ông duỗi tay đỡ bàn, lảo đảo lùi ra sau vài bước, Trâu Đồng Đồng kinh hoảng hét lên một tiếng vôi chạy tới định dìu ông, ông lại theo bản năng tránh ra, tình thế cấp bách mà hướng về ghế dựa Diệp Vân Khinh đang ngồi: "Cái gì, cái gì không kịp?"


"Bỏ lệnh cấm súng." Diệp Vân Khinh trấn an mà vỗ vỗ bàn tay tràn đầy vết đồi mồi và nếp nhăn của ông ấy: "Theo cháu biết, ngày mai, không, ngày kia, dù sao chính là sau hai ngày này, sẽ có chính sách mới, hai cửa hàng quân giới đang chuẩn bị mở ra, đương nhiên, không phải tất cả mọi người có thể xin sử dụng súng được, phải là thân thế trong sạch, phải trải qua điều tra bối cảnh gia đình, tuổi 21 trở lên muốn xin sử dụng súng phải tới trường bắn xin giấy phép, thuận tiên cháu xin nói luôn là 15 trường bắn đã mở ra rồi."


Từng trải qua rất nhiều gió lớn, lúc này Trâu Văn Bân có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm trước mặt đang ập đến, bỏ lệnh cấm súng, phảng phất đem quái thú trong lồng sắt thả ra, ở tình huống như thế nào quốc gia mới ra pháp lệnh này, ở tình huống như thế nào mới có thể đem quái thú trong lồng sắt thả ra?


Trâu Văn Bân nhịn không được ẩn ẩn run rẩy thân mình.


Khi mà gặp phải thứ còn nguy hiểm hơn cả quái thú.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây