Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường

23: A Tị Vương


trước sau

Vu Hạo Nhiên không hề cầm thẻ của Tân Độ, thậm chí câu hỏi của Tân Độ cũng không thèm trả lời, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Có lẽ thực ra anh cũng muốn nhận, bởi vì giữa Tân Độ và Vu Minh Thành, anh sẽ không do dự mà chọn Tân Độ, hơn nữa thứ anh đòi hỏi ở hai người bọn họ hai thứ giống hệt nhau, ngoại từ tiền, thì những thứ khác đều không có, cái chính là thứ mà mỗi người cho anh cũng không giống nhau…

Nếu như nói Vu Minh Thành cho tiền cùng dục vọng, thứ anh nhận là một chiến thư, đến lúc ấy hươu chết về tay ai còn chưa biết chắc, Vu Minh Thành trước đây chèn ép anh, cũng nên hoàn trả… Mà thứ Tân Độ cho chính là tình, anh nhận lại chữ nợ, còn là nợ tình, trên thế giới việc khó khăn gì cũng có thể gặp, vậy mà bác sĩ Vu lại gặp phải nợ tình!

Vu Hạo Nhiên tự nhận là, mặc dù anh không đáp ứng việc của Tân Độ, Tân Độ cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho anh, nhưng rốt cuộc anh lại không thể xuống tay…

Giây phút anh quay người rời đi, Tân Độ liền nở nụ cười, cái thẻ bằng sợi tổng hợp đang giơ lên bị hắn bẻ gãy ngay tại chỗ, bởi vì tấm thẻ này thực ra chính là phiếu cơm của Hồ Qua, bên trong làm gì có tiền… (Beta muốn chửi bậy #_#)

Tân Độ kích động đến nỗi đập phá lung tung đồ đạc trong phòng, cuối cùng ôm lấy cái gối cười to, vừa cười vừa cảm thán, con mèo nhỏ a con mèo nhỏ… Anh rốt cuộc cũng thông suốt rồi, quả thật là không dễ dàng nha… Tâm tư anh thật nhỏ, muốn đi vào thật là khó chen nha…

Nỗ lực nhiều ngày của hắn quả không uổng phí, Vu Hạo Nhiên không giải thích rõ ràng chứng tỏ trong lòng anh đã có sự lưỡng lự, lưỡng lự tức là trong lòng anh đã có vị trí của hắn, cho nên bước đầu Tân Độ toàn thắng!

Kế tiếp, hắn bắt đầu chuẩn bị bước thứ hai, có điều bước thứ hai yêu cầu phải có vũ lực, vì thế hắn triệu tập một đám người, sau đó họp!

Cứ như vậy bình yên trôi qua vài ngày, Tân Độ không còn đi gây phiền toái cho người khác nữa, mà cả ngày ngồi ngốc trong phòng không chịu ra ngoài, ngay cả khi Vu Hạo Nhiên đến cũng giả vờ không biết ngồi im.

Vu Hạo Nhiên biết hắn bực dọc chuyện của mình, muốn tới an ủi vài câu, nhưng lại nghĩ đến phòng tuyến mỏng manh giữa hai người đã phá vỡ, nếu bây giờ lại đến an ủi hắn thì dường như lại cho hắn thêm hi vọng, cũng may là hắn không cố tình gây sự, cũng không mượn bệnh chọc phá gì cả, hơn nữa vẫn ăn uống bình thường, thôi thì chiều theo hắn vậy.

Mà theo thời gian qua đi, vết thương trên mặt Vu Minh Thành cũng đã bình phục gần như khỏi hẳn, tái tạo da mặt bằng giá cao coi như cũng có chút tác dụng, dĩ nhiên so với bộ dạng lúc đầu vẫn ít đẹp trai một chút, nhìn từ góc độ nào cũng không đến nỗi tệ, bởi thế, gã cũng nghĩ tới việc nói chuyện hợp đồng với Vu Hạo Nhiên.

Vu Minh Thành trong lúc phải thực hiện nghĩa vụ hợp đồng, đã đem số tiền toàn bộ đứng tên Vu Hạo Nhiên, thế nhưng Vu Hạo Nhiên lại chậm chạp không hồi âm gì cho gã, đây chính là đạo lí vịt chết đến miệng còn bay đi được, cho nên gã quyết định thu lưới, sau đó đợi con cá tự bơi tới.

Vu Hạo Nhiên trong mấy ngày này đã thuận lợi có ý lấy một đống tiền bù lại ngân sách thiếu hụt, mà một khi bù đủ rồi, anh sẽ thu lại được mấy cái sòng bạc ở Ma Cao trước đây bị Vu Minh Thành ngầm cướp đi, ở bên HongKong thì đã có mấy người chú lo liệu, anh không cần ra tay, trước hết chỉ cần ra vẻ vô dụng, chờ những người kia tranh đấu đầu rơi máu chảy, đến lúc đó ngư ông đắc lợi không phải rất tốt sao?!

Tối hôm đó, Vu Minh Thành hẹn Vu Hạo Nhiên ở một quán bar tương đối phong tình, Vu Hạo Nhiên không ngốc, ngay lúc nhìn thấy hai thằng con trai si mê quấn quýt nhau ở cửa ra vào thì ngay lập tức hiểu ra đây là một GAY bar, hơn nữa còn là một cái nơi được rất rất nhiều người yêu thích, bởi vì, ở đây có rất nhiều kẻ “mặt người dạ thú” có quen biết với anh, vả lại cho dù, đây là lần đầu anh đến đây, họ cũng không ngần ngại tiến tới tiếp đón.

Vu Hạo Nhiên theo địa chỉ Vu Minh Thành đưa, đi đến một căn phòng, vừa vào cửa đã thấy Vu Minh Thành trước kéo sau ôm vài cậu trai xinh đẹp, hôn hôn hít hít, sau thấy có người đẩy cửa vào mới biết ý một chút.

Vu Hạo Nhiên cũng không kinh ngạc trước hành động của Vu Minh Thành, bởi vì tính hướng của người này cả nhà ai cũng biết, hơn nữa người này rất coi trọng dục vọng, khi còn ở nhà cũ lúc nào cũng ngang nhiên NP, mà theo ý gã, tình yêu và dục vọng không thể đánh đồng với nhau, giống như lời hắn nói là “Dục là gốc rễ tính người, tính vi trời sinh, mệnh nhưng vi, thiên không thể trái.” (*), cho nên ai thấy cũng không trách được!

Vu Minh Thành thấy Vu Hạo Nhiên từ từ đi vào ngồi xuống trước mặt gã, ánh mắt trước sau không một chút dao động, trong lòng có chút bất đắc dĩ, dù sao hắn cũng thức thời bảo mấy cậu trai đi hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trường kỉ không có nhiều ánh sáng, duy có vài cái bóng đèn chiếu sáng ở cửa ra vào và bên cạnh máy karaoke, chỉ phác họa được đôi chút hình dáng căn phòng, cùng với âm điệu du dương của bản nhạc đang phát, càng khiến cho người ta có cảm giác mê muội.

Vu Minh Thành lẳng lặng nhìn chàng trai trước mặt nhất cử nhất động đều bình tĩnh tao nhã, trong lòng không khỏi khẽ rung động, giống như đột nhiên gã không biết anh là ai, giờ khắc này tưởng như gã đang ở giữa một cảnh tượng mông lung, cơ thể càng ngày càng cảm thấy mơ hồ.

Hiện giờ Vu Hạo Nhiên cũng không còn là đứa trẻ ngày nào được mọi người trong nhà nâng niu như pha lê nữa. Nhớ năm xưa khi gã lần đầu đến trước cửa nhà họ Vu, chỉ có Vu Hạo Nhiên coi gã là anh em thân thiết, thậm chí ngay cả giường anh cũng đồng ý chia đôi cho gã, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào đứa bé trai ỷ lại cưng chiều mà suốt ngày kêu gào đột nhiên không thích xuất hiện trước mặt người khác, trở nên lặng lẽ tới mức dường như không còn tồn tại, luôn khiến người ta không thể nắm bắt.

Từ lúc anh trầm mặc như vậy, cái tên “phế vật” được úp chụp lên đầu anh, Vu Minh Thành mới từ trong đám người dần dần tỏa sáng, gã dùng tài năng quản lý tài chính độc đáo cùng thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho cả nhà, thậm chí cả thế giới đều không còn có thể khinh thường địa vị của hắn, vì thế từ từ, gã thay thế anh tất cả.

Mà khi hai chân hắn đã đứng vững vàng, muốn tìm mọi thứ quà tặng để tặng anh, anh lại dùng khẩu khí trào phúng mà nói với hắn, “Mấy thứ này đối với tôi chẳng có gì hiếm lạ, nếu tôi muốn, sẽ tự mình đi lấy!”

Từ đó về sau, đứa bé trai đã từng nguyện ý phân đôi nửa giường cho gã hiện giờ ngay cả nửa ánh mắt cũng keo kiệt không thèm liếc. Lúc này gã mới hiểu được, cho dù gã đứng nơi cao như thế nào cũng không đáng có được một cái nhìn của anh, cho nên lúc trước vì muốn giành được sự chú ý của anh mà gã không ngần ngại khiến anh tức giận, thậm chí múa bút kí một hiệp ước không bình đẳng, chỉ vì mong muốn anh có thể dần dần ở lại bên hắn.

Mà những gì Vu Hạo Nhiên đã phải trải qua Vu Minh Thành hoàn toàn không hiểu được, chẳng qua là tại gã vào cửa nhà họ Vu được ông chú cùng cha nuôi dùng các loại thủ đoạn tàn độc khiến Vu Hạo Nhiên từ một người “thừa kế danh chính ngôn thuận” trở nên lu mờ nhạt nhòa, sau đó lấy Vu Minh Thành làm quân cờ thay thế Vu Hạo Nhiên, Vu Minh Thành cũng hoàn toàn đồng ý. Sau đó, ông chú này nhờ gã mà bước đi trên con đường vinh quang, rồi dần dần đẩy Vu Hạo Nhiên ra ngoài…

Vu Hạo Nhiên hai lần làm hòn đá kê chân may mắn cải tử hoàn sinh đã đúc rút được một đạo lý sâu sắc, người vứt bỏ sự sáng suốt, vứt bỏ sự thông minh mới có thể sống sót, mà có quyền thế cùng địa vị là để những kẻ kia nắm trong lòng bàn tay!

“Lão già Vu Chí Thành ở sòng bạc là bị anh đánh?” Vu Minh Thành đúng là biết rõ còn cố hỏi, nhưng là vì hắn có chút buồn cười, gã không thể tưởng tượng được chàng trai tao nhã này có thể vì chuyện gì mà làm được ra loại hành động kích động đến thế.

Vu Hạo Nhiên “ừ” một tiếng, sau đó tiếp tục khuấy viên đá bên trong cốc bia.

Vu Minh Thành cũng không phật ý, giơ tay châm một điếu thuốc, tiếp tục hỏi: “Tên ngu lần trước lấy thủy tinh đâm tôi còn sống không?”

Vu Hạo Nhiên nghe xong lời này trong ánh mắt có một chút chấn động, nhưng vẫn như cũ bình tĩnh nói: “Anh đoán xem?”

Vu Minh Thành không hề bỏ qua một cái chớp mắt hoảng hốt kia của anh, hít một hơi thật sâu, sau đó thả ra hai vòng khói: “Xem ra anh rất để ý đến tên ngu kia, anh tình nguyện ở bên thằng ngu đó cũng không muốn ở bên tôi?”

“Ngu thì đã làm sao? Ít nhất cũng đáng tin hơn anh!” Vu Hạo Nhiên nói xong dừng một chút, đột nhiên nhớ tới bộ dạng chăm chú “chọc giấy cửa sổ” của Tân Độ, nhất thời muốn mỉm cười, lập tức uống một ngụm bia kìm nén lại, tiếp tục nói: “Anh nói vào chuyện chính đi, tôi không muốn lãng phí thời gian, buổi tối còn có ca trực đêm!”

Vu Minh Thành thấy trong mắt anh ánh chút tức giận, gã biết anh sợ mình sơ ý nói gì đó bất lợi cho tên ngu kia, tuy là trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn theo ý anh mà nói, “A Tị Vương đã đến tìm tôi, bọn họ muốn hợp tác với tôi, tính đầu tư vào một ngân hàng Na-uy của tôi, lại có ý cho tôi làm cây cầu bắc giữa họ với chính phủ Na-uy, để tôi chế tạo vũ khí cung cấp cho quân đội ngay tại đây, bọn họ trình bày một loại những điều kiện ưu đãi, xem ra không động tâm cũng không được!”

“Vậy anh định làm thế nào?” Vu Hạo Nhiên bất động thanh sắc nói.

Vu Minh Thành cười lạnh, có chút bất đắc dĩ: “ Nếu đồng ý, dân bên đó rất có khả năng sẽ lấy chuyện này làm cái cớ cắn ngược lại tôi, nhưng nếu không đồng ý, chỉ sợ gia tộc của A Tị Vương sẽ không ngừng phá đám sản nghiệp của tôi ở Na-uy.”

Vu Hạo Nhiên nghe xong khẽ gật đầu, anh biết rõ sản nghiệp lớn nhất Bắc Âu hiện nay của Vu Minh Thành là ở Na-uy, hơn nữa xưởng chế tạo vũ khí lớn nhất của gã cũng tại Na-uy, một khi nơi đó sụp đổ, thì sản nghiệp tài chính của gã nhất định sẽ mất đi một phần tư, có lẽ một phần tư đối với một cái bánh ngọt mà nói thì không đáng là bao, nhưng với một ông trùm kinh tế mà nói thì nó chính là động mạch chủ, một khi không còn nữa, không chết cũng sẽ trọng thương.

Mà nói đến gia tộc A Tị Vương, có lẽ nhóm chuyên gia tài chính toàn cầu này cũng không hề xa lạ, đứng đầu gia tộc này là một người nam nhân thần bí tự xưng A Tị Vương, người này có bộ óc tính toán tài chính như thần, nếu như nói Vu Minh Thành đã nắm trong tay một phần ba tiền bạc cùng tài nguyên của châu Âu, thì A Tị Vương phải có một phần ba tiền bạc cùng tài nguyên của toàn thế giới, thậm chí còn nhiều hơn… Mà hết thảy những thứ đó chỉ đạt được trong vòng vẻn vẹn mười ba năm!!

Sản nghiệp dưới quyền A Tị Vương có đến hàng trăm loại ngành nghề, gồm có khai thác dầu mỏ, chế tạo vàng và vũ khí, không chỉ như thế, sản nghiệp của người này cũng không trực tiếp đưa ra thị trường, thậm chí giọng nói không có mà ảnh chụp hắn cũng không…

Mà ngoại trừ điều đó, khiến người ta lo lắng nhất chính là tên này nắm trong tay hai người có năng lực nguy hiểm, một người tên là Bàng Sắt, một người tên là Wiliam Ann.

Bàng Sắt phụ trách việc cho chính phủ các quốc gia vay nợ theo ý của A Tị Vương, thậm chí cho vay rất lớn, không ràng buộc giới hạn, có thể vay cả vũ khí quân sự, sau đó thông qua việc vay nợ mà đề xuất các điều kiện “hợp tình hợp lí”. Wiliam An lại có nhiệm vụ “hợp tác đôi bên cùng có lợi” với các đại thương gia, lần này người tới tìm Vu Minh Thành chính là Wiliam Ann.

Bởi vậy, Vu Minh Thành bị A Tị Vương nhìn trúng đúng là gặp phải ca khó, trong suy nghĩ của Vu Minh Thành, A Tị Vương được cho là đối thủ lớn nhất!

Đang lúc Vu Hạo Nhiên tự hỏi làm thế nào để đối phó được với A Tị Vương, di động của Vu Minh Thành đột nhiên vang lên.

Vu Minh Thành nhìn dãy số khẩn cấp trước mặt, ấn nút đồng ý lên nghe, nhưng mới nghe được hai giây liền lập tức đứng lên, cúp điện thoại nói với Vu Hạo Nhiên: “ Bên Na-uy xảy ra chuyện rồi, bây giờ muốn tôi sang đó xem.”

Vu Hạo Nhiên cảm thấy có chuyện không ổn, liền gật đầu, sau đó chuẩn bị cùng gã đi ra ngoài…

Vấn đề là Vu Minh Thành vừa mới định bước ra ngoài tính tiền thì nghe ở đại sảnh vang lên từng trận ầm ĩ náo loạn, tường cách âm tốt như vậy mà sao vẫn có bao nhiêu âm thanh tạp nham truyền vào được, vì thế anh định mở cửa ra xem chuyện gì, kết quả cửa còn chưa kịp mở, chỉ thấy Tân Độ một thân vọt chạy vào, sau đó chưa nói lời nào đã tiến đến hôn môi…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ôi, xem ra A Tị Vương vẫn còn ngoan ngoãn chán, nếu cùng một lúc xuất hiện với Tân Độ, thì thật là Alexandre Le Grand tái thế…
(*): Ý nói dục vọng vốn là bản tính con người, bản tính là do trời sinh, không thể trái lại mệnh trời.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây