Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

118: Chương 118


trước sau

Đây không phải mơ à? Sao lại thấy đau chứ?!

Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu nhưng Kỳ Từ hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.

Đau quá.

Vì đau đớn nên Kỳ Từ không nhịn được run rẩy.

Không có bất kỳ động tác vuốt ve dịu dàng hay màn dạo đầu nào mà đã bị đối đãi như thế, tựa như trên thân có một vết thương mà người kia chẳng chút lưu tình lặp đi lặp lại động tác, cứ như ai đó cầm một con dao găm liên tục xoáy sâu vào vết thương vậy.

"Thả ta ra!" Kỳ Từ dốc hết sức lực đấm mạnh vào mặt người kia.

Hắn nhanh nhẹn tránh né rồi nhếch miệng cười lạnh, nắm chặt cổ tay Kỳ Từ đè y xuống giường, sau đó niệm chú gọi ra dao găm lóe ánh sáng bạc ghim tay kia của Kỳ Từ vào ván giường.

Máu tươi chảy ồ ạt, tiếng kêu thảm thiết tràn ra khỏi cổ, lưng Kỳ Từ run lẩy bẩy, dường như người kia vẫn thấy chưa đủ nên vặn tay Kỳ Từ rồi mạnh bạo đưa đẩy. Kỳ Từ giãy dụa theo bản năng làm vết thương trên bàn tay bị đâm xuyên càng lúc càng sâu.

Một bên là da thịt bị khoét sâu, một bên là xương cốt gãy lìa.

Đó là một trận tra tấn thuần túy không có bất kỳ sự thương hại hay ý nghĩa nào mà chỉ để gây đau đớn.

Cả người Kỳ Từ lạnh toát, hai mắt đỏ bừng, cơn đau lan tràn trong máu xông lên đầu.

"Đau không?" Người trên thân nói, "Đau thì tốt rồi, đây là chuyện ngươi từng trải qua, là điều Biên Trọng Hoa đã làm với ngươi đấy."

"Cút đi......"

Nghe thấy ba chữ Biên Trọng Hoa, lý trí Kỳ Từ thoáng chốc trở về, y rít qua kẽ răng.

"Vẫn còn lừa mình dối người sao?" Người kia lật Kỳ Từ lên làm bàn tay và vết thương ở hạ thân truyền đến cơn đau tê tâm liệt phế, Kỳ Từ có thể cảm nhận được máu nóng tràn ra chảy xuống người mình.

Điều khiến y sợ hãi nhất là......

Người trước mắt giống Biên Trọng Hoa y như đúc.

Những ôn nhu và ấm áp trước đây từng có từ từ bị kéo ra khỏi đầu y, bị đau đớn và sợ hãi lấn át.

"Đau không? Cầu xin đi ta sẽ tha cho ngươi." "Biên Trọng Hoa" cười.

Sắc mặt Kỳ Từ trắng bệch, cắn chặt răng quyết không nói.

"Thế thì đừng nói gì cả." "Biên Trọng Hoa" cười lạnh đưa tay bóp cổ Kỳ Từ, hạ thân đột nhiên thúc mạnh.

Tiếng hét thảm bị chặn lại, bàn tay để lại một vết bầm tím trên cổ Kỳ Từ.

Mỗi một lần giãy dụa, mỗi một lần phản kháng đều lộ ra bất lực và tuyệt vọng.

"Nhìn ta, nhìn ta cho kỹ vào, nhìn xem ta là ai." "Biên Trọng Hoa" thì thầm bên tai Kỳ Từ, mỗi câu mỗi chữ như lời nguyền tàn độc của ác quỷ.

Hai mắt Kỳ Từ mờ đi, nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm toàn thân từng chút một.

Ai đến......

Ai đến cứu y với......

Bên ngoài huyễn cảnh, phủ Vương gia, Biên Trọng Hoa bóp cổ Hỗn Độn đang chiếm thân thể Kỳ Từ, chợt nghe thấy nó cười to: "Yêu Đế Trọng Hoa, gϊếŧ ta đi, nếu ngươi không ra tay thì ta sẽ tự động thủ đấy nhé."

Tim Biên Trọng Hoa lạnh buốt, triệu ra hai sợi xích sắt tỏa ánh sáng bạc trói chặt Hỗn Độn không cho nó cử động, sau đó nắm bả vai Kỳ Từ hét lên: "Kỳ Từ, tỉnh lại đi!"

Hỗn Độn cúi đầu cười đến mức hai vai run rẩy: "Được, vậy cứ để y tỉnh một lát đi."

Biên Trọng Hoa vừa sững sờ thì đã thấy Kỳ Từ ngừng cười, sau đó ngẩng đầu lên với ánh mắt mờ mịt.

Nhưng ngay khi phát hiện mình bị trói bằng xích sắt, Kỳ Từ lập tức lộ vẻ hoảng loạn, cả người run cầm cập, rõ ràng trên thân không có bất kỳ vết thương nào nhưng lại giống như đau đớn tột độ, y nổi điên hét lên với Biên Trọng Hoa: "Thả ta ra thả ta ra."

Biên Trọng Hoa biết nhất định Kỳ Từ đã bị Hỗn Độn hành hạ trong huyễn cảnh nên trái tim đau nhói, vội vàng thu hồi xích sắt rồi đưa tay ôm Kỳ Từ: "Đừng sợ, là ta mà! Ngươi nhìn đi, là ta đây."

Ai ngờ câu này càng làm Kỳ Từ run mạnh hơn, y đẩy Biên Trọng Hoa ra rồi chạy tới giữa phòng nhặt một mảnh sứ vỡ dưới đất quay lại đâm mạnh vào hắn.

Biên Trọng Hoa không tránh, mảnh sứ đâm vào bả vai hắn làm máu đỏ lập tức tuôn ướt áo.

Kỳ Từ ngẩn ngơ tại chỗ, y ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Biên Trọng Hoa với vẻ do dự nhưng chỉ một khắc sau ánh mắt Kỳ Từ đã thay đổi.

Con ngươi Biên Trọng Hoa co lại, vừa định nắm cổ tay Kỳ Từ thì đã thấy y lui lại mấy bước rồi cười lạnh.

Biên Trọng Hoa không đứng dậy mà rút ra mảnh sứ vỡ trên vai nói với Hỗn Độn: "Thả y ra, ta sẽ cho ngươi khống chế thân thể ta."

Hỗn Độn khẽ giật mình, sau đó cười vang: "Yêu Đế Trọng Hoa, ta đâu có năng lực khống chế ngươi chứ."

Biên Trọng Hoa đặt tay lên ngực khẽ nhíu mày, sau đó bảy viên ngọc màu bạc xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, những hạt ngọc bay lên cao đan lẫn vào nhau tỏa ra ánh sáng bạc, Biên Trọng Hoa nói: "Đây là bảy phách của ta tùy ngươi xử trí, ngươi có thể khống chế thần trí của ta dễ như trở bàn tay."

Hỗn Độn càng cười to hơn: "Thật không ngờ, thật không ngờ, Yêu Đế Trọng Hoa, chỉ khi nào ngươi giống như trước kia, một thân một mình chẳng có chút vướng bận nào mới xứng với danh hiệu Yêu Đế này thôi."

"Thả y ra." Biên Trọng Hoa lặp lại.

Hỗn Độn nói: "Yêu Đế Trọng Hoa, chẳng những ta sẽ không thả y mà còn muốn làm tinh thần y sụp đổ trước mặt ngươi, cuối cùng thịt nát xương tan nữa kìa, ha ha ha ha." Nói xong Hỗn Độn đưa tay vạch một cái, trong không khí lập tức xuất hiện một khe hở màu đen, Hỗn Độn nhảy vào đó biến mất dạng.

Biên Trọng Hoa nhíu mày rồi không chút do dự nhảy theo.

Kỳ Từ đau đến hôn mê.

Y nhớ loáng thoáng mình đã tỉnh lại một lần, vì sợ hãi mà đâm bị thương Biên Trọng Hoa, sau đó lại ngất đi.

Khi tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình nằm cạnh một dòng suối.

Mặc dù trên thân Kỳ Từ không có vết thương nhưng đau đớn như đã khắc sâu vào xương tủy, giờ vẫn đang lan rộng khắp toàn thân.

Kỳ Từ vòng tay ôm mình, trong cổ phát ra tiếng nghẹn ngào, thật lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.

Bỗng nhiên một đôi tay ấm áp khoác lên vai y.

Kỳ Từ giật mình ngẩng đầu lên, phát hiện người đứng trước mặt chính là nam tử trong mộng bị Biên Trọng Hoa cầm kiếm bạc đâm xuyên lồng ngực!

"Đừng sợ, đừng sợ." Thanh niên ôn nhu trấn an.

Hơi ấm từ lòng bàn tay thanh niên truyền ra khắp người Kỳ Từ làm cơn đau ăn sâu trong máu thịt dần biến mất.

"Ngươi là ai?" Kỳ Từ hỏi thanh niên.

"Đệ nhìn kìa." Thanh niên hỏi một đằng trả lời một nẻo chỉ về phía trước.

Kỳ Từ nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy một tảng đá lớn cạnh suối nước, trên đá khắc ba chữ "Suối Tam Sinh".

"Đây là địa phủ sao?" Kỳ Từ không hiểu, "Sao ta lại tới đây, rõ ràng trước đó ta đang mơ mà."

"Đó không phải giấc mơ của đệ." Thanh niên nhìn y, "Mà là hồi ức của đệ."

"Hồi ức?" Kỳ Từ không dám tin, sao y lại có hồi ức tàn nhẫn như vậy về Biên Trọng Hoa chứ.

"Đệ quên quá nhiều chuyện rồi." Thanh niên nói, "Đệ nên nhớ lại đi."

"Ta phải làm gì đây?" Kỳ Từ hỏi.

Thanh niên nói: "Nhảy xuống suối đệ sẽ nhớ lại mọi chuyện quá khứ, đến đây với ta."

Dứt lời thanh niên kéo Kỳ Từ chậm rãi đi đến dòng suối, nước sâu không thấy đáy như đang che giấu bí mật gì đó.

Thanh niên nói: "Ly Vẫn, xua tan hư ảo trước mắt, đừng tham luyến, đừng bị lừa gạt."

Cách xưng hô này làm Kỳ Từ ngơ ngác, sau đó cảm giác quen thuộc tràn ngập trong lòng y.

Y thật sự đã quên rất nhiều chuyện sao?

Nhảy xuống suối Tam Sinh sẽ nhớ lại được sao?

Kỳ Từ cúi đầu nhìn dòng suối.

Bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng hét thất thanh.

"Đừng nhảy!"

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây