Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

66: Chương 66


trước sau

Chương 66: Kế điệu hổ ly sơn thận trọng từng bước

Bóng đêm mênh mông, trăng sáng lạnh lẽo.

Biên Trọng Hoa đi tới trước căn nhà nhỏ trong rừng ngoại ô, hắn không dừng lại mà đá tung cửa xông vào.

Lại là mùi thuốc nồng nặc gay mũi kia, Biên Trọng Hoa bịt kín miệng mũi rồi nhìn quanh.

Nếu không có chiếc bàn gỗ ở giữa thì đây chỉ là một căn nhà trống hoác, chẳng có kỳ vật trang trí nào khác, cửa sổ bịt kín bằng tấm ván gỗ không lọt một tia sáng.

Biên Trọng Hoa muốn tìm manh mối nên nhẹ nhàng giơ tay, thanh đao bạc trong tay áo bay ra lơ lửng giữa không trung, ánh sáng chiếu vào mọi ngóc ngách trong phòng, Biên Trọng Hoa đang muốn dò xét thì ánh mắt bất giác rơi vào mặt bàn gỗ.

Trên bàn có một chiếc hộp nhìn rất quen mắt.

Biên Trọng Hoa đi tới mở hộp ra, thấy bên trong có mấy cái bánh ngọt trắng mềm.

Chính là loại bánh ngọt trước đó Kỳ Từ tặng hắn, hộp này cũng giống hệt chiếc hộp Kỳ Từ đưa cho hắn.

Biên Trọng Hoa sực nhớ ra điều gì nên lập tức biến sắc.

Tại sao ngày đó Lục Vũ muốn để hắn và Kỳ Từ thấy mình chỉ có ba ngón tay? Lục Vũ ẩn giấu ròng rã một năm, rõ ràng giấu rất kỹ, nếu bại lộ thì chẳng phải Lục Vũ cố ý để lộ thân phận của mình sao?!

Bởi vì đây là kế điệu hổ ly sơn thận trọng từng bước!!!

Biên Trọng Hoa vội vã quay người chạy ngược về tòa nhà, nhanh đến mức không thấy rõ bóng dáng.

Đêm lạnh sâu thẳm, gió đêm phần phật.

Sau khi đuôi rắn đen biến mất trong miệng Kỳ Từ, Lục Vũ mỉm cười đắc ý, hắn nhìn lại Kỳ Từ đang hôn mê rồi xoa lên bụng dưới của y, ngón tay chạm vào da thịt, lẳng lặng chờ đợi con rắn bên trong đáp lại hắn.

Khi Kỳ Từ còn ở dịch trạm cách Lục gia trang mấy chục dặm thì Lục Vũ đã chú ý tới y, thân phận Kỳ Từ tôn quý, huyết thống bất phàm nên có thể mang thai rắn lớn mạnh, Lục Vũ quyết tâm sau khi cảm nhận được rắn trong bụng Kỳ Từ thì sẽ bắt nó đi, dù sao cũng phải lấy ra trước khi Kỳ Từ đủ tháng, không thể bị người khác quấy rầy được.

Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy gì, Lục Vũ buồn bực đặt tay lên bụng Kỳ Từ thăm dò, chợt thấy vết bớt màu đỏ trước ngực Kỳ Từ lóe sáng, Lục Vũ nhíu mày, cúi người xích lại gần muốn nhìn cho rõ thì ánh sáng kia đột nhiên bùng lên chói lóa! Hai mắt Lục Vũ bị ánh sáng làm đau buốt, hắn vô thức đưa tay che lại, sau đó bị một sức mạnh vô hình hất tung xuống đất.

Trên giường Kỳ Từ không còn trói buộc bỗng nghiêng người nôn ra một bãi máu đen dưới giường, ngón tay nắm chặt chăn đệm lộ ra sắc mặt cực kỳ thống khổ.

Lục Vũ lăn trên sàn hai vòng rồi bật dậy, bỗng nhiên phát giác được điều gì nên sắc mặt trắng bệch, xông tới phía trước giơ tay trái ấn bụng Kỳ Từ.

Không có!

Rắn không trả lời hắn!

Sao có thể như vậy được?

Lục Vũ nhìn bãi máu đen cạnh giường, hơi thở càng thêm dồn dập.

Chẳng lẽ người này đã nôn con rắn ra?!

Sao y lại làm được?!

Lục Vũ đang băn khoăn thì đột nhiên thấy rùng mình, gió đêm lọt qua cửa phòng bị phá vỡ, cảm giác áp bách và sát khí bò lên lưng khiến hắn run lên một cái, tê cả da đầu.

Lục Vũ giật mình phát hiện không ổn, vội vàng muốn rời đi nhưng đã quá muộn.

Thanh đao tỏa ánh sáng bạc phá cửa sổ lao thẳng tới giữa trán Lục Vũ, hắn vội vàng vung tay gạt đi, trong nháy mắt bị ánh sáng cuốn lấy thân thể nhấc lên mấy mét rồi ném mạnh xuống đất.

Lục Vũ đang định nhổm dậy thì lại bị người đạp lên ngực đè nghiến xuống đất.

Trước mắt là một đôi giày đen thêu hình lá trúc vàng, Lục Vũ đang muốn ngẩng đầu lên thì chợt nghe thấy người kia nói: "Ngươi vừa dùng tay trái đụng vào y đúng không?" Thanh âm hờ hững vô cảm nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi hơn cả lúc phẫn nộ.

Lục Vũ nghĩ thầm người này chẳng qua chỉ là ám hầu! Mấy trăm năm trước hắn ngang nhiên bắt nam tử nuôi rắn, ai nghe cũng kinh hãi, bao nhiêu kẻ la lối đòi trừ yêu mò tới đều bị hắn vặn đầu đút vào bụng rắn!

Người này là cái thá gì mà dám làm càn trước mặt hắn chứ!

Lục Vũ hừ lạnh một tiếng, tất cả lông vũ nhọn hoắc trên người bỗng nhiên nhắm vào Biên Trọng Hoa như mũi kim bén nhọn đồng loạt lao tới!

Vừa dày đặc vừa gần như thế khiến người ta không thể trốn thoát!

Nhưng Biên Trọng Hoa chẳng hề nao núng.

Ngay khi đám lông vũ đen nhánh sắp đâm xuyên thân thể Biên Trọng Hoa thì đột nhiên rơi xuống lả tả!

Hình giao long trên vai Biên Trọng Hoa nổi lên ánh sáng đỏ rực, so với mỗi lần Biên Trọng Hoa thi pháp trước kia thì ánh sáng này càng chói mắt hơn, một đám sương đỏ tràn ra xiêm y của hắn cuồn cuộn trước ngực, còn mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi.

Mấy ngàn chiếc lông vũ kia trong nháy mắt hóa thành tro tàn!!!

Lục Vũ hoảng sợ mở to mắt, rốt cuộc đã mất đi vẻ bình tĩnh thong dong, thất kinh giãy dụa quát to: "Làm sao có thể!! Ngươi là ai! Chẳng lẽ chẳng lẽ....."

Lục Vũ chợt nhớ tới một người.

Người kia chém đứt bốn ngón tay của hắn, mỗi bàn tay hai ngón, sau đó ung dung khuyên hắn: "Ngươi lớn lối bắt nhiều nam tử như vậy, hại chết nhiều người như vậy, thật sự cho rằng không ai có thể hàng phục ngươi sao? Ta cũng lười lấy mạng ngươi nên chỉ chém đứt bốn ngón tay để ngươi nhớ cho kỹ."

Nhưng nghe đồn người kia nhất thời hồ đồ đã phá vỡ nội đan của mình, còn quanh quẩn bên cầu Nại Hà mấy trăm năm mà hao hết thần hồn! Sao có thể xuất hiện ở nơi này được!?


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây