Trường An Thái Bình

182: Súp


trước sau

Thấy Tô Sầm lĩnh chỉ, Sở Thái hậu mỉm cười, khoát tay: “Về đi, nếu không lát nữa lại có người đến đòi.”

Tô Sầm cáo lui rồi khom người lùi ra, vừa bước ra khỏi cổng cung Thanh Ninh cậu đã thấy Kỳ Lâm đi tới.

Tô Sầm vừa tò mò vừa buồn cười, hỏi: “Sao huynh biết ta ở đây?”

Kỳ Lâm đáp: “Ngài vừa vào cổng thành Vương gia đã biết rồi.”

Giờ Tô Sầm mới nhớ ra Cấm quân Bắc Nha thuộc quản lý của Tô Sầm, nhất cử nhất động trong hoàng thành này đều không tránh được mắt hắn. Bảo sao Sở Thái hậu vội vàng thả cậu đi, hóa ra là có người tới cửa đòi thật.

“Vương gia đâu?” Tô Sầm hỏi.

Kỳ Lâm đáp: “Người đang ở điện Tử Thần.”

Tô Sầm khó hiểu: “Ở điện Tử Thần làm gì?” Giờ chẳng phải giờ gì, buổi chầu đã kết thúc một lúc rồi lại vẫn chưa đến giờ cơm, Lý Thích bận rộn như vậy lấy đâu ra thời gian rảnh ở trong tẩm cung của Thiên tử nhỏ?

Chỉ nghe Kỳ Lâm bình tĩnh, nói: “Vương gia nói nếu Sở Thái hậu dám ức hiếp ngài, Vương gia sẽ ức hiếp lại Thiên tử nhỏ cho.”

Tô Sầm: “…”



Cậu và Kỳ Lâm về cung Hưng Khánh trước. Họ vừa về đến nơi thì Lý Thích cũng theo sau.

Đi qua Long Trì, thấy Tô Sầm vẫn lành lặn ngồi trong đình cho cá ăn, nắng thu đương đẹp, gió nhẹ không hanh, mà người của hắn thì đang ngồi dưới bóng râm, đợi hắn trong nhà.

Đến khi cá trong hồ nghe tiếng chân lại gần bơi đi hết thì Tô Sầm mới quay lại, cười với hắn: “Ngài về rồi ạ.”

Lý Thích híp mắt, lại không ừ hử gì. Bàn tay đeo nhẫn ban chỉ kia đưa về phía mặt Tô Sầm, mà cậu cũng rất tự nhiên dán mặt lên, cọ lên bàn tay hắn như con thú nhỏ.

Mắt Lý Thích lóe lên, trở mặt nắm khuôn cằm hơi gầy bắt cậu ngẩng đầu, rồi cúi người xuống như muốn nghiên cứu, nhìn cho rõ từng chút một.

Mắt đẹp, mũi cũng đẹp, bờ môi mỏng như quả hải đường lấm tấm sương thu, mời gọi người ta nếm thử.

Lý Thích nghĩ vậy, cũng làm như vậy. Hắn cúi đầu nhấm nháp hai cánh môi mềm kia, giữa môi răng người nọ vương vít mùi thơm mát của lá trà, hắn như người khát khô ngửi thấy mùi thơm ngọt, vội vàng đuổi theo tìm tòi tới cùng, phải nếm được hương vị ấy cho bằng được.

Cá tung tăng bơi dưới lá sen tàn, đôi ba con thò đầu lên tìm thử xem còn chút thức ăn nào không, lại bị vài tiếng nức nở dọa chui xuống nước.

Đợi đến khi Lý Thích hài lòng thả ra, hôn đã đủ, cũng đã nếm được vị trà, chẳng phải là chén Bích Loa Xuân đã lạnh trên bàn đá trong đình kia sao?

Tô Sầm đỏ mặt th ở dốc, ai oán lườm Lý Thích. Lý Thích hôn cậu lúc nào cũng nắm cằm bắt cầu ngửa lên, làm vậy rất dễ không thở kịp. Lần nào hôn xong Lý Thích cũng vẫn bình tĩnh, còn cậu thì thở hổn hển cả buổi, ai không biết còn tưởng Tô đại nhân định lực kém, mới vậy đã nổi hứng.

Càng nghĩ càng tức, cậu nắm tay Lý Thích lên cắn một phát.

Lý Thích bị cắn lại cực kỳ vui vẻ, con cáo con nhanh mồm nhanh miệng, bị chèn ép quá mức cũng biết cắn người. Trước mặt người ngoài thì mồm mép lanh lợi, lúc cắn người cũng không nhẹ chút nào.

Đau thì cũng đành, tại mình chiều ra cả.

Ninh Vương ăn uống no say rồi, cúi đầu hỏi cậu: “Đói chưa?”

Bấy giờ Tô Sầm mới nhớ ra giờ đã đến giữa trưa, mới sáng sớm cậu đã đấu trí đấu dũng với Chương Hà, sau lại tự dưng bị gọi vào cung, bây giờ cũng đã hơi đói.

Chưa kịp nói Tô Sầm lại nảy ra một ý, bỗng dưng cậu muốn xem thử Lý Thích có thể nhẫn nhịn cậu đến mức nào, thế là lắc đầu, bảo: “Em không đói.”

Quả nhiên Lý Thích cau mày: “Sao lại không đói?”

“Em không biết ăn gì hết.” Tô Sầm nhăn mày ngẩng đầu nhìn hắn, cố ý nói: “Quay đi quay lại có mấy món đó, nghĩ lại thấy chán.”

Lý Thích cụp mắt, nhìn đến khi Tô Sầm bắt đầu chột dạ mới kéo cậu đứng dậy: “Đi theo ta.”



Tô Sầm không thể ngờ Lý Thích lại kéo cậu vào bếp, làm đám đầu bếp trứ danh khắp trời Nam bể Bắc kia suýt không cầm nổi dao. Đuổi hết người ra ngoài, Ninh Vương bắt đầu xắn tay áo, đích thân rửa tay nấu súp.

Tô Sầm hoảng sợ nhìn Lý Thích đi qua đi lại giữa nồi niêu xoong chảo đầy bếp, hai chân vô thức run rẩy, chỉ sợ con dao nào không có mắt làm bàn tay nắm giữ nửa giang sơn Đại Chu của Ninh Vương bị thương.

Đây đâu có phải nấu cơm cho cậu, rõ là làm cậu tổn thọ!

Giờ cậu chỉ thiếu nước quỳ xuống hô “Vương gia em sai rồi!” thôi.

Song, sự thật chứng minh người đẹp có bóc tỏi cũng là cảnh đẹp ý vui. Tô Sầm nhìn Lý Thích quanh quẩn giữa thớt bếp, tay nghề điêu luyện, bỗng chốc hơi quên mất thân phận của người này. Nếu Lý Thích không phải Nhiếp Chính Vương, cậu không phải mệnh quan triều đình, hai người chỉ là vợ chồng bình thường, có phải họ sẽ có thể hòa trong củi gạo dầu muối, sống hết đời trong chuyện nhà chuyện cửa hay không?

Lý Thích đặt bát mì Dương Xuân trước mặt Tô Sầm, hai mắt Tô Sầm bỗng ửng lên, có lẽ vì hơi nóng bốc lên.

Miếng đầu tiên bỏng lưỡi, Tô Sầm vẫn khen không ngớt miệng.

Thật sự rất ngon.

Sợi mì trơn và dai, trứng chiên vàng óng, điểm thêm mấy lá rau xanh mướt, dù có chán ăn thật có lẽ cũng sẽ ăn không ngừng được, huống chi vốn cậu cũng đói rồi.

“Ăn chậm thôi.” Lý Thích quở trách, giọng điệu lại chỉ có yêu chiều: “Không đủ vẫn còn.”

Cuối cùng Tô Sầm cũng chịu ngẩng đầu: “Sao ngài biết nấu ăn?”

“Có gì mà ta không biết?” Lý Thích nhướng mày, cười nói: “Mẫu phi mất sớm, hồi nhỏ theo Tào quý phi, dưới gối Tào quý phi còn nhị hoàng huynh nữa, không đủ đồ chia là chuyện bình thường.”

Tô Sầm nhíu mày. Trong hoàng cung tường đỏ ngói xanh này, huynh đệ lục đục, cốt nhục tương tàn là chuyện thường tình, cậu không tưởng tượng nổi Lý Thích không có mẹ che chở từ nhỏ phải sống trong hoàng cung ăn thịt người này thế nào. Một hoàng tử thất sủng, thậm chí còn không bằng con chó con mèo.

Nhưng khi Lý Thích kể lại những chuyện này lại vô cùng bình tĩnh, như thể những chuyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm ấy không phải xảy ra với mình. “Thật ra nhị hoàng huynh đối xử với ta không tệ, chẳng qua không được khỏe lắm. Sau này Thái Ninh được ban hôn cho Trịnh Đàm, ta cũng ra khỏi đó.”

Chuyện sau đó cậu cũng biết. Lý Thích xin đi trấn thủ biên cương, sa mạc cát vàng người khác tránh còn không kịp, hắn lại ở đó ròng rã mười mấy năm.

Cậu chợt nhớ lại trước đây Kỳ Lâm từng nói, Hoàng đế Thái Tông để lại mười bốn người con, tại sao lại chỉ có Lý Thích là đứng trên muôn người. Không có gì sinh ra đã có, Đồ Đóa tam vệ trung thành với hắn, thần tử nửa triều nghe theo lệnh hắn, cả cậu cũng đắm chìm vào trong không thể dứt ra, cam tâm tình nguyện cúi đầu trước hắn, tất cả đều là tôi luyện từng chút qua gió táp mưa sa.



Tô Sầm ăn đến cuối cùng không chừa lại giọt nước nào, bụng ấm lòng cũng ấm theo, cậu tươi cười nhìn người nọ, hỏi: “Hôm nay ngài vào cung để cứu em thôi à?”

Lý Thích rửa sạch tay, nhận nhẫn ban chỉ của mình từ tay Tô Sầm, thong thả đeo vào: “Em nghĩ sao?”

Tô đại nhân không hề do dự mà tự đa tình: “Đương nhiên là thế rồi.” Sau đó mới nhớ ra từ lúc trở về Lý Thích vẫn chưa hỏi cậu chuyện trong cung, thế là nhíu mày, hỏi: “Ngài không tò mò Sở Thái hậu gọi em vào làm gì à?”

Lý Thích dẫn Tô Sầm ra khỏi bếp, rời đi trong ánh mắt hoảng sợ bất an của đám đầu bếp, vừa đi vừa nói: “Em muốn nói thì nói, không muốn thì thôi.”

“Ngài không sợ em bắt tay với bà ta chống lại ngài?”

Lý Thích khẽ cười: “Em có làm không?”

Tô Sầm bỗng dừng lại, đợi Lý Thích quay sang, hai người nhìn vào mắt nhau, Tô Sầm mới nghiêm túc nói: “Không.”

Lý Thích sửng sốt, khẽ cười: “Vậy là được rồi.”

Tô Sầm có sao nói vậy: “Bà ta muốn em điều tra vụ án Điền Bình Chi, hơn nữa trông thái độ của bà ta hình như không định bao che cho Liễu tướng nữa.”

Lý Thích vân vê chiếc nhẫn, bước chân thong thả, không nói gì.

Tô Sầm nói tiếp: “Bây giờ em vẫn chưa dám chắc bà ta có ý gì. Đáng lý ra thì Liễu tướng là người của Sở Thái hậu, hơn nữa còn là người đứng đầu trong hàng ngũ ủng hộ bà ta, không lý nào Sở Thái hậu tự cắt căn cơ của mình mặc kệ Liễu Trình được. Vả lại Sở Thái hậu là người hẹp hòi, nếu bảo bà ta nghĩ cho Điền Binh Chi thì em không tin, trừ phi bà ta biết chắc vụ này không liên quan đến Liễu Trình, hoặc… đã tìm được người thay thế hắn.”

Lý Thích hỏi: “Em định làm gì?”

“Em nhất định phải điều tra tiếp, vốn dĩ vấn đề lớn nhất của vụ án này nằm ở Liễu tướng, nếu bà ta chịu giúp em, tất nhiên em sẽ vui vẻ chấp hành. Bất kể Liễu tướng có vấn đề hay không em cũng phải tra cho rõ ràng.”

Lý Thích gật đầu. Tuy không biết Sở Thái hậu đang có ý đồ gì, nhưng nếu bà ta đã nói ra rồi hẳn sẽ không âm thầm ngáng chân Tô Sầm nữa.

Ăn cơm xong, buổi chiều Tô Sầm còn phải về Đại Lý Tự. Trước lúc chia tay, Tô Sầm bỗng hỏi: “Ngài còn nhớ câu ngài từng hỏi em lúc thi Đình không?”

Lý Thích dừng chân. Nhớ lại lúc đầu người này bừng bừng khí phách thiếu niên, từ vạt áo đến sợi tóc đều toát lên sự kiệt ngạo từ trong cốt cách. Rõ ràng là quỳ dưới sân, hông vẫn luôn ưỡn thẳng. Hắn bỗng nảy ý trêu đùa, hỏi: “Căn bệnh trầm kha của nước ta là bệnh gì?”

Tô Sầm khẽ cười, nhìn Lý Thích, nói: “Bệnh đó là cái nghèo chồng chất, láng giềng hùng mạnh, văn võ không kiêm tu, đảng phái phân tranh, đấu đá lẫn nhau.”

“Đảng là đảng gì, tranh là tranh điều gì?”

“Đảng có hai đảng, tranh là tranh công lý, tranh đạo nghĩa, thái bình thịnh thế, đất nước hưng thịnh, nếu đó là lý tưởng của Vương gia, em sẵn lòng đi cùng đường với ngài, tranh lấy điều này.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây