Tự Cẩm

150: Có mến mộ không?


trước sau

A Man cùng khương Trạm bốn mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt khiếp sợ.

Một lát sau, A Man trước một bước kịp phản ứng, che mặt quay đầu bỏ chạy.

Khương Trạm nhảy dựng lên: "A Man, ngươi trở lại cho ta! Cho rằng che mặt gia liền không nhận ra?"

Long Đán phản ứng cực nhanh, lặng lẽ duỗi ra một chân.

Khương Trạm lảo đảo một cái suýt nữa ngã quỵ, tới lúc đứng lên sớm đã không thấy bóng dáng A Man đâu.

Khương Trạm đen mặt trở lại đi đến trước mặt Úc Cẩn, không nói một lời nhìn hắn chằm chằm.

Úc Cẩn: " Ha hả."

"Đừng cười!" Khương nhị công tử lập tức xù lông, giơ một ngón tay chỉ lương bì trên bàn đá, gằn từng chữ hỏi, " Đây là Tứ muội mang đến?"

Úc Cẩn sờ sờ mũi, không có lên tiếng.

" Tứ muội vì sao lại tới chỗ này?" Khương Trạm hỏi lại.

Úc Cẩn vẫn không lên tiếng.

Khương Trạm nóng nảy, vươn tay đẩy Úc Cẩn: " Huynh chít một tiếng a!"

" Ai ui." Úc Cẩn nhíu mày che phần bụng, trên trán nhất thời thấm ra một tầng mồ hôi, khuôn mặt trắng đến dọa người.

" Làm sao vậy?" Khương Trạm sững sờ.

Úc Cẩn một bộ thống khổ khó nhịn: " Bị chút nội thương, không quan trọng......"

Khương Trạm không tin: "Không quan trọng mà đau thành thế này?"

Úc Cẩn kiên cường cười cười: "Thật không có việc gì ——"

" Huynh ——" Khương Trạm thấy Úc Cẩn thế này cũng không có cách nào tính sổ, đành phải đem một hơi buồn bực ở trong lòng, tức giận đến đau xương sườn, dậm chân nói, " Để nói sau đi!"

Mắt thấy Khương Trạm hùng hùng hổ hổ chạy đi, Úc Cẩn đứng lên khôi phục vẻ thong dong, thản nhiên đi đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, mở hộp lương bì ra bắt đầu ăn.

Ừm, lương bì nhà Vương Ngũ tẩu ở đại lộ Đông quả nhiên ăn ngon, hắn đây là dính ánh sáng của A Tự đó.

Nhị Ngưu ngửa đầu nhìn chủ nhân, bất mãn sủa một tiếng.

Chủ nhân đoạt lương bì của nó ăn, không biết xấu hổ!

Dưới tàng cây góc đường, Khương Tự đang đợi A Man, gặp A Man vội vã chạy tới trong lòng hơi ngạc nhiên.

Nàng tâm loạn như ma đi đến nơi này mới nghĩ đến lương bì còn ở nhà Úc Thất, nếu cái khác cũng không nói, nhưng phần lương bì đó là Nhị ca xếp hàng mua được, đại biểu cho tấm lòng thành của Nhị ca, nàng đương nhiên không đành lòng chà đạp, lúc này mới đuổi A Man trở về lấy.

Nhưng sao A Man lại có bộ dáng này? Phảng phất như sau lưng có ác nhân đang đuổi thep vậy.

" Cô, cô nương, không tốt rồi ——" A Man chạy đến trước mặt Khương Tự, đỡ eo thở hổn hển nói.

" Làm sao vậy?"

A Man không lo giải thích ngay, lôi kéo Khương Tự chạy nhanh về phía trước: " Nhanh, đi mau, bị Nhị công tử bắt được liền xong rồi."

Khương Tự dừng bước lại: " Nhị công tử? Ngươi gặp được huynh ấy?"

" Tiểu tỳ quay trở lại, đúng lúc gặp được Nhị công tử đang nói chuyện với Dư công tử. Nhị công tử đã nhìn thấy tiểu tỳ, ngài nếu không chạy sẽ bị Nhị công tử bắt tại trận đó!" A Man vội la lên.

" Nhị ca không phải trở về đi học sao, làm sao lại đến nhà Úc Thất?"

Khương Tự nhức đầu không thôi, nhưng không có ý định chạy trốn: " Nhị công tử nếu đã nhìn thấy ngươi, chạy để làm gì nữa?"

A Man nháy mắt mấy cái, vỗ trán một cái: " Đúng nha, hòa thượng chạy được miếu có chạy được đâu! Cô nương, vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu tỳ thấy mặt Nhị công tử đen thui."

Mặt đen Khương nhị công tử đã sải bước đi tới.

Khương Trạm thường ngày đối với hạ nhân trong phủ luôn luôn mỉm cười, nhưng giờ phút này một khuôn mặt tuấn tú lại xanh mét, rõ ràng là tức điên lên rồi.

A Man vốn dĩ lá gan cực lớn, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Khương Trạm cũng bị dọa đến giật cả mình, lặng lẽ nhích sang bên cạnh.

Dù sao Nhị công tử không có khả năng nỡ đánh cô nương, nhưng với một tiểu nha hoàn như nàng thì không nhất định, nàng vẫn là giao cô nương ra thì hơn.

" Nhị ca ——" Khương Tự thấy Khương Trạm mặt giận dữ, nhất thời không biết nên nói từ chỗ nào.

Khương Trạm một phát bắt được cổ tay Khương Tự, cả giận nói: " Đi theo ta!"

Khương Tự còn chưa bao giờ thấy huynh trưởng tức giận như vậy, đành phải thành thật đi theo hắn.

Hai huynh muội đi vào một góc vắng vẻ mới dừng lại.

" Nhị ca, làm sao vậy nha?" Khương Tự vẻ mặt vô tội hỏi.

Khương Trạm buông tay ra, nhìn khuôn mặt thanh tú động lòng người của muội muội, lửa giận thật vất vả góp nhặt lặng lẽ tan hơn phân nửa.

Cứ việc không có tức giận đến thế, nhưng mà không thể để cho muội ấy nhìn ra được!

Khương Trạm xụ mặt lên án nói: " Tứ muội, muội thế mà lại đem lương bì ta mua cho muội cho Dư Thất ca ăn!"

Khương Tự trầm mặc.

Nàng cho là Nhị ca đang tức giận chuyện nàng tự mình chạy đến nhà nam nhân, dù vô luận nam nhân đó là ai, làm huynh trưởng tức giận là hoàn toàn có thể lý giải.

Nhưng trăm triệu không ngờ tới nhị ca là đang giận việc này.

" Nhị ca, huynh hiểu lầm rồi, ta không có đem lương bì huynh mua cho người khác ăn, là không cẩn thận bỏ quên ở đó, cho nên mới để A Man trở về lấy đó."

Sắc mặt Khương Trạm hơi hòa hoãn một chút, lại cảm thấy nhanh như vậy đã nguôi giận thật quá mất mặt, hừ lạnh nói: "Phải không?"

Hắn xếp hàng lâu như vậy, lúc đến phiên hắn chỉ còn lại một phần cuối cùng, chính mình cũng không nỡ ăn một miếng liền đưa đến cho Tứ muội ngay.

Chỉ cần vừa nghĩ tới lương bì hắn vất vả mua bị Tứ muội đưa cho người khác, nhất là đưa cho một nam nhân hoàn toàn không có quan hệ, hắn liền muốn tức đến nổ tung.

" Lẽ nào Nhị ca không tin muội?"

" Tin thì có tin, có điều ——" Khương Trạm hậu tri hậu giác bắt lấy trọng điểm, " Muội vì sao lại đến nhà Dư Thất ca?"

Dư Thất đáng chết, ở ngay trước mặt hắn mắt đi mày lại với Tứ muội cũng nhịn đi, thế mà lại còn dám lừa hắn gạt Tứ muội về nhà.

" Ách, muội là đi cho Nhị Ngưu ăn. Hai ngày này Dư công tử không ở nhà, Nhị Ngưu ăn không vô——" Bị huynh trưởng bắt gặp tại trận, Khương Tự càng nói càng chột dạ.

Mặc dù nàng đúng là đi cho Nhị Ngưu ăn, nhưng mà nguyên nhân này nghe vô ngay cả chính nàng cũng không tin ——

Khương Tự nhanh chóng ngước mắt nhìn Khương Trạm một chút, đã thấy huynh trưởng vừa mới còn nổi giận đùng đùng giờ phút này lại an tĩnh, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.

Nàng nhất thời ngừng nói, rũ mắt nhìn chằm chằm mũi giày.

Không nghĩ tới Nhị ca cũng có thời điểm nghiêm túc như vậy, không biết huynh ấy suy nghĩ cái gì.

Lúc này nàng nghe được Khương Trạm thấp giọng hỏi một câu: " Tứ muội, muội có phải...... mến mộ Dư Thất ca không?"

Lông mi Khương Tự run lên.

Giày thêu màu xanh nhạt đập vào mi mắt, mũi giày lộ ra một chút xíu màu xám trắng, vốn là thêu hoa Sơn Chi trắng noãn nhưng bởi vì vừa rồi chạy mà dính bụi đất, y như tâm tình tối nghĩa khó hiểu của nàng giờ phút này.

Khương Tự xưa nay không biết lòng người lại phức tạp như vậy, có đôi khi ngay cả mình đều nói không rõ mình muốn cái gì.

Thiếu nữ đứng ở trước mặt huynh trưởng cao hơn nàng một cái đầu, tầm mắt buông xuống, chần chừ, trầm mặc.

Khương Trạm lại xem sự trầm mặc này trở thành thẹn thùng, bóp cổ tay nói: " Ta biết ngay mà, chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có ngàn ngày phòng tặc!"

Cái tên Dư Thất ca không biết xấu hổ kia rốt cuộc cũng dụ được tâm Tứ muội đi, hắn thật sự là chủ quan!

" Nhị ca, huynh nói cái gì đó." Khương Tự hoàn hồn phủ nhận, " Muội không có."

Khương Trạm thở dài: " Tứ muội, muội cũng đừng gạt ta nữa, muội nếu vô ý với Dư Thất ca, làm sao có thể vì chiếu cố một con chó mà ngày ngày chạy đến nhà hắn chứ?"

Hắn còn từng nuôi Quắc Quắc kìa, thời điểm bị phụ thân đánh không dậy nổi giường, sao không thấy tiểu nương tử xinh đẹp như hoa nào chạy tới chiếu cố cho Quắc Quắc của hắn?

Khương Tự há hốc mồm, nhất thời không tìm thấy lý do phản bác.

Song Nhị Ngưu đối với nàng mà nói không chỉ là một con chó thường nha.

Nhưng mà...... Nàng xác thực còn mến mộ tên hỗn đản đó.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây