Tự Cẩm

188: Khương tứ muội không phải là người như thế!


trước sau

Trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc, mợ khinh thường đảo qua đám người Tạ gia, ôm lấy Tạ Thanh Yểu trấn an nói: “ Thanh Yểu, có cữu cữu, có mợ ở đây, bị ủy khuất thì cứ nói với chúng ta, không cần khách khí với những kẻ không có lòng tốt đó.”

Tạ Thanh Yểu tránh thoát tay mợ, nhàn nhạt nói: “ Biết rồi.”

Mợ không khỏi ngượng ngùng.

Trong lòng không ít người càng âm thầm khinh thường: Cũng không biết, ban ngày là ai ở linh đường phát điên nói nhiều lời không biết ngượng như vậy, hiện tại lại giả bộ hiền lương.

Dưới ánh mắt sáng quắc của đám người, mợ ngược lại bình tĩnh lại.

Làm người liền sợ có so sánh, vốn dĩ bà ta với Bát thái thái cùng nhau mất mặt, là không tiện mở miệng, nhưng ai bảo hai vợ chồng Bát thái thái giả quỷ hại người làm chi, lúc này bà ta thân là người nhà mẹ đẻ của Vĩnh Xương Bá phu nhân, hẳn nên ra mặt nói chuyện.

Người của Tạ gia tộc đối mặt với sự châm chọc của mợ xác thật không phản bác được, chỉ cảm thấy rất khó coi, trong lòng lại càng thêm giận vợ chồng Bát thẩm.

Lúc này, Tạ Ân Lâu chắp tay với mọi người: “ Các vị thúc bá thím, ta với muội muội không phải người bất kính trưởng bối, càng không phải không đoái hoài đến tình cảm đồng tộc, hôm nay thật sự bị buộc bất đắc dĩ mới như thế. Về sau tất cả chi tiêu của từ đường trong tộc, cùng tộc học, tiên phụ, tiên mẫu khi còn sống làm như thế nào thì vẫn tiếp tục làm như thế, còn xin các vị trưởng bối trở lại trong thôn trang thay huynh muội chúng ta giải thích vài câu.”

Tạ Thanh Yểu kinh ngạc nhìn huynh trưởng.

Bình thường huynh trưởng lạnh băng kiệm lời, hiếm khi nói ra nhiều lời như vậy.

Đáy mắt Tạ Ân Lâu cất giấu lãnh ý.

Thế nhân trọng hiếu đạo, nặng đồng tộc, cho dù Vĩnh Xương Bá phủ cùng những tộc nhân này cách đến mấy phòng, nhưng nói ra ngoài thì bọn họ vẫn là người một nhà. Phòng đệ nào có bản lĩnh thì phòng đệ đó liền phải làm nhiều cống hiến cho gia tộc, đây là đạo lý thế nhân công nhận, là thiên kinh địa nghĩa. Nếu như hắn ngừng cung phụng cho từ đường trong tộc, cùng những tộc học kia, cũng không phải đơn giản như kiểu đuổi đi như Bát thúc Bát thẩm là xong, mà sẽ rơi xuống thanh danh không tốt.

Cho dù hắn không tiếc danh dự, thì cũng phải suy nghĩ cho muội muội, tương lai muội muội cũng phải gả cho người ta.

Quả nhiên, người Tạ gia tộc nhân vừa nghe nói hết thảy vẫn theo như lệ cũ, tức khắc yên lòng, rối rít nói: “Thế tử cứ yên tâm đi, hai vợ chồng Lão Bát xác thật thật quá đáng, việc này không phải lỗi của các ngươi, quay đầu nếu có người nói lung tung, các thúc bá sẽ làm chủ cho ngươi!”

“ Vậy ta cùng muội muội xin đa tạ các vị trưởng bối.” Tạ Ân Lâu lần nữa chắp tay, “ Đêm đã khuya, các vị trưởng bối sớm trở về nghỉ ngơi đi, Ân Lâu sau đó còn phải đi túc trực bên linh cữu cha mẹ.”

Thiếu niên mười bảy tuổi mặc một bộ đồ trắng để tang, như một gốc cây bạch dương đĩnh bạt đứng ở trong bóng đêm, cứng cỏi, đáng tin cậy.

Người của Tạ gia tộc âm thầm gật đầu: Có đứa nhỏ này ở đây, xem ra Bá phủ chưa chắc sẽ không gượng dậy được, về sau vẫn là nên khách khí với đứa nhỏ này chút, đây chính là tương lai của Bá gia đó.

Chậc chậc, Bá gia trẻ tuổi như vậy, khó trách hai vợ chồng Lão Bát động tâm tư xấu, muốn đem chất nữ nhà mẹ đẻ của bà vợ Lão Bát gả qua đây.

Khuyên xong người của Tạ gia tộc rời đi, Tạ Ân Lâu chắp tay với Chương gia cữu cữu: “ Cữu cữu cũng trở về nghỉ ngơi đi, trời khuya lắm rồi.”

Chương gia cữu cữu nghĩ đến màn biểu hiện vào ban ngày của mợ, thật sự không còn mặt mũi nào bày ra dáng vẻ cữu cữu, ngượng ngùng nói: “Vậy cữu cữu liền đi về trước, ngươi túc trực bên linh cữu cũng đừng có cố quá, chú ý thân thể.”

Tạ Ân Lâu rũ mắt cảm ơn.

Cho đến khi đi ra cửa viện, mợ vẫn còn thấp giọng oán trách: “ Thanh Yểu đang ủy khuất, là cơ hội rất tốt để chữa trị quan hệ đó, sao chưa gì đã đi rồi?”

Chương gia cữu cữu cười lạnh: “ Nếu như không có một hồi ăn nói bậy bạ ban ngày của ngươi, đây xác thật là cơ hội rất tốt, hiện tại vẫn là thôi đi. Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, hai đứa nhỏ kia cũng không dễ nắn bóp như vậy à.”

Nói tới đây, ánh mắt Chương gia cữu cữu tối tăm: “Ngươi thật sự cho rằng ban ngày đột nhiên phát điên ở linh đường chỉ là trùng hợp? Theo ta thấy, ở trong đó không thể thiếu bút tích của huynh muội bọn nó.”

Mợ giật mình: “Ngươi là nói ta phát điên là huynh muội bọn họ dùng thủ đoạn?”

Chương gia cữu cữu không hé răng, hiển nhiên là cam chịu.

Sắc mặt mợ khó coi hẳn, lẩm bẩm nói: “ Không thể nào? Bọn họ vẫn là đứa trẻ kia mà, sao có thể có bản lĩnh như vậy?”

Chương gia cữu cữu quay đầu lại liếc nhìn sân viện vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, thở dài nói: “ Trẻ con với trẻ con chính là không giống nhau, trong sử sách còn có đứa trẻ mười hai tuổi làm tướng kìa.”

“Người như vậy không phải số lượng cực ít sao.” Mợ nói thầm một tiếng.

Chương gia cữu cữu quay đầu, liếc mợ một cái: “ Ngươi liền khẳng định bọn nó không phải là hai đứa trong số rất ít đó? Còn nữa, ta dù sao cũng là cữu cữu của bọn chúng, vẫn trông mong tiền đồ của bọn chúng. Hai nhà chúng ta có thể thân càng thêm thân đương nhiên càng tốt, nếu như không thể, cũng không thể kết thù, thế thì làm sao không làm thất vọng muội muội ta?”

Khi vừa nghe được tin dữ muội muội, muội phu cùng ngày bỏ mình, gả nữ nhi của ông ta tới đây tuy rằng có tư tâm ở bên trong, nhưng xác thật là suy nghĩ cho huynh muội bọn nó, như vậy dù sao cũng mạnh hơn để cho hai huynh muội bị tộc nhân ăn tươi nuốt sống. Hiện tại xem ra, lại là ông ta làm điều thừa.

“Được rồi, những chủ ý đó về sau đừng nhắc lại nữa, thuận theo tự nhiên đi.” Chương gia cữu cữu nhắc nhở nói.

Mợ bĩu môi không hé răng, trong lòng nghẹn ứ không thôi: Đây thật đúng là cá không bắt được, còn vô duyên vô cớ chọc một thân tanh.

Trong Chẩm Hà Cư, huynh muội Tạ gia cùng Khương Tự vẫn như cũ đứng ở trong đình viện.

“ Các ngươi cũng đều đi xuống đi.” Tạ Ân Lâu nói với chúng bà tử nha hoàn.

Đợi nha hoàn bà tử rối rít lui ra, hắn hướng ánh mắt về phía hai người, trước hỏi: “Bị sợ hãi sao?”

Khương Tự mơ hồ cảm thấy tầm mắt đối phương đem nàng bao phủ trong đó, dường như có chút khác biệt với dĩ vãng, yên lặng lắc đầu.

Tạ Thanh Yểu giương môi: “ Không có, nhưng thật ra được nhìn một màn trò hay, làm muội xả ra ngụm ác khí trong lòng.”

Tạ Ân Lâu nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự có chút khó hiểu.

Tạ đại ca nhất định phải nghe được nàng mở miệng nói?

“Ta cũng vô sự.”

Tạ Ân Lâu nhìn Khương Tự, trầm mặc, ánh mắt thâm thúy.

Lúc này ngay cả Tạ Thanh Yểu cũng nhận ra không thích hợp, theo bản năng đứng lên phía trước một bước, chắn ở giữa hai người.

Một bên là huynh trưởng nàng, một bên là bạn tốt của nàng, nàng tuy ngóng trông hai người có thể trở thành một đôi, nhưng nếu biểu tình của A Tự với ca ca không thích hợp, thì ít nhất trước khi A Tự thay đổi tâm ý nàng không thể làm bà mai lung tung.

Dù đơn thuần như Tạ Thanh Yểu cũng biết, thế đạo này đối với nữ hài tử hà khắc hơn xa so với nam tử nhiều, bạn tốt cùng huynh trưởng đi gần nhau nếu như cuối cùng không thể kết làm thân thuộc, có hại vẫn là bạn tốt.

“Đại ca, làm sao vậy ạ?”

Tạ Ân Lâu nhìn sâu vào Khương Tự, rốt cuộc mở miệng hỏi: “ Khương Tứ muội, viện này có yêu quái sao?”

Khương Tự đối mặt với Tạ Ân Lâu, đuôi lông mày khẽ nâng, toát ra vài phần ngoài ý muốn.

Thì ra Tạ Ân Lâu là hoài nghi cái này.

Nàng giương môi, vẻ mặt vô tội: “ Không có nha.”

Sau bụi chuối tây chỉ có Nhị Ngưu nhà nàng, đương nhiên không có yêu quái.

Tạ Ân Lâu cứng lại.

Hắn đương nhiên không tin Bát thúc Bát thẩm xuất sư chưa thành chỉ là do vận khí không tốt, người khác không lưu ý, nhưng hắn đã sớm nhìn ra trên mặt đất rơi vãi máu tươi còn có cái lỗ trên mông Bát thúc.

Tình huống của bản thân muội muội như thế nào trong lòng hắn hiểu rõ, mà nay liên tục xuất hiện sự việc kỳ lạ, mỗi một lần đều có lợi với huynh muội bọn họ, hắn mà còn không nghĩ ra là ai tác động ở trong đó thì chính là đồ ngốc.

Chỉ là Khương Tứ muội cư nhiên nói dối hắn, còn không hề chớp mắt.

Khương Tứ muội trước kia không phải là người như vậy mà.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây