Tự Cẩm

193: Tâm sẽ đau


trước sau

Úc Cẩn đứng dậy, ngăn cản đường đi của Khương Tự.

Khương Tự nhìn động tác nhanh nhẹn của hắn, đôi mắt xinh đẹp nheo lại.

Vừa rồi còn hộc máu, hiện tại lại có thể nhảy dựng lên ngăn cản nàng, cho nên hắn lại đang lừa nàng?

Lửa giận từ trong lòng dâng lên, nghĩ đến lo lắng vừa rồi, Khương Tự liền nhịn không được thầm mắng chính mình.

“Tránh ra!”

“Về sau không muốn gặp ta?” Úc Cẩn một tay chống ở trên vách tường, hơi hơi cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt.

Khương Tự mi mắt không nâng, nhàn nhạt nói: “Phải.”

“Thà rằng gả cho bất luận kẻ nào cũng không muốn gả cho ta?” Úc Cẩn hỏi lại.

Một tia chần chờ cơ hồ chưa từng xuất hiện, Khương Tự lại lần nữa gật đầu: “Phải.”

Sắc mặt thiếu niên dần dần tái nhợt, chậm rãi thu hồi tay, lông mi dày đậm che đậy cảm xúc mãnh liệt sóng gió nơi đáy mắt.

Cái nha đầu nhẫn tâm này, nàng rõ ràng có ý với hắn, nhưng vì sao lại lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt hắn?

Đơn độc cự tuyệt hắn!

Nghĩ đến câu “Thà rằng gả cho bất luận kẻ nào cũng không gả cho hắn ” của Khương Tự, Úc Cẩn liền đau tim. ( Vũ: Con đường truy thê của anh còn dài dài, * vỗ vỗ bả vai * ^ ○ ^ Cách mạng chưa thành công, đồng chí xin tiếp tục cố gắng)

“Vì sao?”

Khương Tự rốt cuộc nâng lên mi mắt, nhìn thẳng hắn.

Thiếu niên có một đôi mắt phượng tinh xảo, đuôi mắt hơi hơi hất lên, luôn hiện ra vài phần phong lưu hờ hững, mà con ngươi hắn không giống như đại đa số người Đại Chu là màu nâu nhạt, mà là đen đậm, tựa như mặc ngọc thượng hạng rực rỡ lấp lánh.

Mà giờ phút này, trong đôi con ngươi sáng ngời lại tràn đầy thâm tình cùng khổ sở.

“Vì sao?”

Khương Tự cười cười, ngữ điệu hòa hoãn, lộ ra vô tình không chút gợn sóng: “Dư công tử so với ta còn lớn hơn vài tuổi, tại sao lại không biết trên đời này chỉ có việc này là không thể nói vì sao. Chẳng lẽ một nữ tử tùy tiện biểu đạt tình cảm khuynh mộ với ngươi, nếu ngươi không tiếp thu, liền phải trả lời người ta là vì sao sao?”

“ Không ai hỏi qua ta.”

Nữ tử Nam Cương nhiệt liệt không gò bó, nhìn thấy nam tử tướng mạo tuấn tú liền mười phần lớn mật, hắn chưa đợi những nữ tử tới gần đã chạy trốn rồi, nơi nào có thể chờ đến người khác hỏi vì sao.

“ Nếu có người hỏi, ngươi sẽ trả lời thế nào?”

“Sẽ không.” Úc Cẩn không có chút nào do dự trả lời.

Trừ bỏ A Tự, thì với bất luận nữ tử nào hắn đều sẽ kính nhi viễn chi, mà A Tự đương nhiên không cần hỏi hắn vì sao.

Khương Tự nhìn Úc Cẩn, ánh mắt quạnh quẽ: “Dư công tử ngươi xem, chính mình không muốn, đừng đùn đẩy cho người. Ta đi trước.”

“Khoan đã!”

Khương Tự trầm mặc.

Úc Cẩn nhìn nàng, đột nhiên cười cười: “ Những lời này ta nhớ kỹ. Nơi này là chỗ của nàng, phải đi cũng là ta đi. Khương cô nương, cáo từ.”

Khương Tự nhẹ nhàng cắn môi, nhìn đối phương đi ra ngoài cửa.

Trong lòng nàng chuyển qua trăm ngàn ý niệm, lại chung quy không lên tiếng, mà người kia cũng không quay đầu.

Úc Cẩn không dám quay đầu lại, hắn sợ quay đầu lại liền nhìn thấy người trong lòng lộ ra thần sắc thở phào nhẹ nhõm hắn sẽ không chịu đựng được.

Tâm hắn rốt cuộc không phải làm bằng sắt, cũng sẽ đau.

Đi ra cửa viện, dương quang chói mắt chiếu lại đây, đem gò má tái nhợt của thiếu niên chiếu rọi đến có chút trong suốt.

Úc Cẩn ở ngoài cửa viện nghỉ chân một lát, phía sau không có bất luận động tĩnh gì truyền đến.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, nhanh chân đi đến phía trước.

Đi ra hẻm nhỏ, xuyên qua đường phố, tiếng nhạc u buồn thỉnh thoảng bay vào trong tai, là Vĩnh Xương Bá phủ đang lo việc tang ma.

Nơi này cách Đông Bình Bá phủ vốn dĩ đã không xa, cũng như dân trạch ở hẻm Tước Tử của hắn, là nơi mà khi hắn mới trở lại kinh thành liền gấp gáp lựa chọn.

Hắn muốn cách gần nàng hơn chút, chẳng sợ nhất thời không thể bên nhau, thì nghĩ đến hai người sinh hoạt ở cùng một địa phương, ngẩng đầu có thể nhìn đến cùng một khoảng sao trời, một trái tim còn chưa xuống dốc liền cảm thấy an ổn.

Một tiếng trêu đùa truyền đến: “ Ôi, Thất đệ, ngươi làm sao vậy? Thất hồn lạc phách, không biết còn tưởng rằng bị người ta đánh cướp cơ.”

Úc Cẩn hoàn hồn, nhìn người phía trước.

Nam tử nói chuyện chừng hai mươi tuổi, ăn mặc đẹp đẽ, tướng mạo tốt mày rậm mắt to, đúng là Ngũ hoàng tử Lỗ Vương.

Ngũ hoàng tử tay cầm quạt xếp, đáy mắt hàm chứa lửa giận.

Hôm nay thế nào lại gặp phải vương bát đản này, thật là đen đủi!

Có điều đối phương chật vật lại làm hắn sung sướng hẳn, Ngũ hoàng tử nhẹ lay quạt xếp: “Xem ra Thất đệ là một người quen thích đánh nhau.”

Úc Cẩn nhăn lại mày kiếm: “Ngươi là ——”

Ngũ hoàng tử biểu tình cứng đờ, sau đó giận dữ: “Hỗn trướng, ngươi vậy mà không biết ta là ai?”

Đây quả thực là vô cùng nhục nhã, hắn bình sinh lần đầu tiên bị người ta nện bình rượu lên đầu, sau đó chẳng những không nhận được an ủi quan tam từ chỗ phụ hoàng, còn bị phạt đi Tông Nhân Phủ diện bích, việc này hắn nhớ đến cả đời, đầu sỏ gây tội hắn cũng hận đến cả đời.

Thế mà hiện tại kẻ đầu sỏ gây tội cư nhiên không nhớ rõ hắn? Bọn họ tốt xấu gì cũng bị nhốt trong một cái “Nhà tù” ba ngày, hắn ta cứ thế mà không có cảm giác tồn tại?

Ngũ hoàng tử càng nghĩ càng giận, ngay cả bàn tay cầm quạt xếp cũng run run.

Úc Cẩn bày ra vẻ mặt mờ mịt lại vô tội: “ Ngượng ngùng, trí nhớ của ta không được tốt.”

Ngoại trừ A Tự, người khác muốn chiếm tiện nghi từ trên miệng hắn quả thực là nằm mơ.

Nhìn Ngũ hoàng tử sắc mặt xanh mét, Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “Ách, thì ra là đại ca.”

Ngũ hoàng tử nhảy dựng lên: “Ngươi đánh rắm, ta có già như thế sao?”

Người hầu bên cạnh liều mạng lôi kéo ống tay áo Ngũ hoàng tử: “Vương gia, ăn nói cẩn thận!”

Cho dù Tần Vương không phải con ruột của Hoàng Thượng, nhưng đúng là như thế trong lòng Hoàng Thượng mới luôn tồn tại áy náy, bề ngoài đối xử với Tần Vương còn ôn hòa hơn cả Thái Tử cơ.

Còn nữa, Tần Vương mới ngoài ba mươi, đúng là thời điểm một người nam nhân có mị lực nhất, lời này của Vương gia mà truyền đi thì không dễ nghe đâu.

Ngũ hoàng tử tự biết lỡ lời, hung ác trừng mắt Úc Cẩn: “Lão Thất, ngươi hôm nay có phải còn muốn đánh một trận hay không? Ngày đó ngươi vô duyên vô cớ nện toác đầu ta, món nợ này còn chưa tính toán rõ ràng với ngươi đâu!”

Úc Cẩn lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là Ngũ ca.”

Ngũ hoàng tử ôm ngực.

Rốt cuộc nhận ra, hắn có phải còn phải nói một tiếng cảm ơn không nhỉ?

Cục tức này không ra, hắn liền tức chết rồi.

Ngũ hoàng tử thu hồi cây quạt, cười lạnh nói: “Lão Thất, đừng nói những lời vô nghĩa này, ngươi có dám cùng ta đánh nhau một trận ra trò không? Trước nói rõ, lần này mặc kệ ai chịu thiệt, đều không thể đến chỗ phụ hoàng cáo trạng!”

Úc Cẩn cười lắc đầu, một bộ dáng vân đạm phong thanh: “Ngũ ca nói đùa, giữa huynh đệ với nhau nào có thể giết hại lẫn nhau đâu? Đề nghị này của ngươi ta không thể đáp ứng.”

“Ta phi, ngày đó ngươi dùng bình rượu đập đầu ta, làm sao không nghĩ là huynh đệ với ta?” Ngũ hoàng tử tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Thiếu niên mặt mày tinh xảo, con ngươi hắc bạch phân minh tràn đầy vô tội: “Ngày đó ta uống nhiều quá mà.”

Lý do đúng lý hợp tình như thế, lại làm cho Ngũ hoàng tử nhất thời không thể phản bác.

Úc Cẩn hơi mỉm cười với Ngũ Hoàng tử đã tức đến gần chết: “Hôm nay đệ đệ rất thanh tỉnh, cũng không thể hồ nháo theo Ngũ ca được.”

“Ngươi ——” Ngũ hoàng tử duỗi tay chỉ Úc Cẩn, tức giận đến thất khiếu bốc khói, “Tiếng người tiếng quỷ đều do ngươi nói, ta ——”

Hắn muốn động thủ, chính là bóng ma mới bị phạt cấm đoán còn chưa tiêu tán, không thể không ức chế nhịn xuống.

Úc Cẩn phảng phất như không nhìn thấy đối phương nổi nóng, cười mỉm chi hỏi: “Ngũ ca tới nơi này làm gì? Này hình như cách xa Lỗ Vương phủ lắm mà.”

Ngũ hoàng tử theo bản năng liếc Đông Bình Bá phủ cách đó không xa một cái.

Động tác nhỏ này của hắn ta sao có thể giấu được đôi mắt Úc Cẩn, sắc mặt Úc Cẩn lập tức trầm xuống.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây