Khương Tự trở lại Hải Đường Cư, A Xảo đem hai món đồ khác nhau trình lên.
“ Cô nương, đây là đại cô nương sai người đưa tới.” A Xảo trước đưa một cái tay nải vải xanh cho Khương Tự.
Tay nải bình thường không có gì lạ, lại thắt cái nút tinh xảo, Khương Tự vừa nhìn liền biết là trưởng tỷ Khương Y tự mình thu thập.
Bên trong có một đôi giày thêu chế tác tinh mỹ, hai đôi đệm giày, vài đôi vớ lưới, một đôi như ý bình an kết, ngoại trừ những món nữ công này, còn có một cái hộp gỗ đỏ.
Ánh mắt Khương Tự dừng lại trên hộp gỗ đỏ, duỗi tay mở ra, bên trong đặt một cây trâm Xích Kim điểm Thúy Hoa, một cây trâm bạch ngọc Bát Bảo thốc châu, cùng mấy đóa hoa lụa tinh mỹ.
Dưới những trang sức này đè một lá thư.
Khương Tự cầm thư lên, chữ viết thanh tú nhảy vào tầm mắt.
Nàng giống như nhìn thấy trưởng tỷ khóe miệng hàm chứa ý cười ôn nhu khuyên nàng mở lòng, đừng vì người không đáng mà thương tâm tức giận, tương lai chắc chắn sẽ gả cho một người tốt hơn, cuối cùng mang theo vài phần cẩn thận cùng áy náy giải thích không thể đến đây, mong nàng chớ có để ý.
Nước mắt Khương Tự rơi lã chã.
Trưởng tỷ nữ công xuất chúng của nàng, trưởng tỷ ôn nhu thiện lương của nàng, trưởng tỷ khiêm tốn yếu đuối của nàng, thời điểm chết đi tuổi mới tròn đôi mươi.
Huynh tỷ của nàng bao gồm chính nàng, tất cả đều là quỷ đoản mệnh sống không quá hai mươi tuổi.
Kiếp trước, trưởng tỷ bởi vì cùng người tư thông mà bị hưu (bỏ), sau khi trở về nhà mẹ đẻ không được bao lâu thì treo cổ tự vẫn.
Tin tức truyền đến An Quốc Công phủ, phản ứng đầu tiên của nàng chính là không tin.
Trưởng tỷ bản tính nhát gan, mềm mại như một gốc cây nghênh xuân đầu xuân, nàng thà tin là mình sẽ cùng người tư thông, chứ tuyệt đối không tin trưởng tỷ sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nàng muốn đến Chu gia đòi một lời giải thích, lại bị tổ mẫu ngăn lại, cuối cùng ngoại trừ khóc lớn một trận ra thì đành bất lực.
“Cô nương ——” Khương Tự phản ứng làm cho A Man cùng A Xảo có chút luống cuống, A Man thật cẩn thận gọi một tiếng, A Xảo thì cầm khăn ấm đến.
Khương Tự tiếp nhận khăn ướt lau mắt, phân phó A Xảo cất giữ đồ trưởng tỷ đưa đến cho thỏa đáng, rồi cầm lấy một tấm thiệp khác.
Tấm thiệp này là Nhị cô nương Khương Thiến đưa tới, mời nàng đến Trường Hưng Hầu phủ ở hai ngày giải sầu, cũng đề nghị gọi cả các tỷ muội khác của Bá phủ.
Đầu ngón tay Khương Tự không tự giác dùng sức, vò nhăn luôn góc thiếp mời.
Thiếp mời của Khương Thiến quả nhiên tới thật nhanh.
Khương Tự hơi suy tư, nhấc chân đi đến gian thứ Tây.
Gian thứ Tây được bố trí thành thư phòng, đặt bàn đọc sách cùng án đàn, sau khi Khương Tự sống lại thiếu đi nhàn hạ thoải mái, dây đàn đã phủ bụi.
Thấy Khương Tự đi về phía án thư, A Xảo rất lanh lợi bắt đầu mài mực.
Khương Tự rất nhanh viết xong một lá thư xếp gọn lại rồi đưa cho A Xảo: “ Đưa cái này đến Trường Hưng Hầu phủ đi.”
“ Cô nương muốn đến Trường Hưng Hầu phủ làm khách sao?” A Xảo hỏi.
Khương Tự lắc đầu cười: “ Tổ mẫu không thoải mái, làm cháu gái sao có thể ra ngoài chơi chứ .”
Nàng viết phong thư này là cự tuyệt Khương Thiến.
Trường Hưng Hầu phủ là một cây gai chôn ở trong lòng nàng, trên gai tẩm độc, không rút cây gai độc này ra thì trái tim này của nàng sớm muộn gì cũng sẽ sinh đầy nhọt độc.
Trường Hưng Hầu phủ nàng nhất định phải đi thăm dò, nhưng không phải hiện tại.
Chính như lời nàng nói trong thư, tổ mẫu không thoải mái.
Khương Tự có thể khẳng định, lần trước Khương Thiến bị vắng vẻ ở Từ Tâm Đường sau khi nhận được phong thư này vì cố sủng, sáng mai chắc chắn sẽ trở về thăm tổ mẫu.
Mà trên thực tế, lúc này mắt của tổ mẫu đã bắt đầu hơi đau, đến ngày mai mắt trái sẽ hoàn toàn nhìn không thấy.
Trước đó nàng nhắc đến giấc mộng kia, đem tình cảnh trong mộng kéo đến trên người Khương Thiến, tổ mẫu ngoài miệng mặc dù khiển trách nàng, nhưng cây gai kia đã gieo rồi.
Chờ ngày mai Khương Thiến về thăm tổ mẫu, mắt của tổ mẫu sẽ mù luôn sau đó, nàng không tin tổ mẫu sẽ không liên tưởng đến trên người Khương Thiến.
Tổ mẫu của nàng cũng không phải người thích đặt cháu gái ở vị trí thứ nhất.
Khương Tự đối với chuyện tính kế Khương Thiến trong lòng nửa điểm áy náy đều không có, trước không nói đến kiếp trước Khương Thiến làm chuyện nhân thần cộng phẫn với nàng, chỉ nói sau khi mắt của tổ mẫu xảy ra vấn đề, bà cốt được mời đến chỉ thẳng nhị ca Khương Trạm, ở trong đó không có khả năng không có tay chân của một nhà Nhị thúc.
Kiếp trước Nhị thúc bởi vì cứu giá lập được công, mà vào đúng lúc đó phụ thân lại dính vào bê bối kiện cáo dính dáng đến mạng người tại Túy Túc thanh lâu.
Phụ thân bị đoạt tước đuổi ra khỏi nhà, Nhị thúc thuận lý thành chương nhận tước vị, bởi vì cứu giá có công, tước vị có thể thừa kế muôn đời.
Tâm nguyện lớn nhất của tổ mẫu rốt cục thành hiện thực, nào còn nghĩ gì đến sống chết của trưởng tử nữa.
Lúc Khương Tự lấy thân phận Thất hoàng tử phi trở lại kinh thành việc này đã qua hơn một năm, nàng không tin mọi chuyện trùng hợp như vậy, cầu xin Úc Thất thay nàng âm thầm điều tra.
Chỉ tiếc vừa mới tra ra một ít manh mối, thì nàng đã chết thảm trùng sinh.
Khương Tự không quan tâm có chứng cớ hay không, tóm lại lấy thái độ như gió thu quét sạch lá rụng đối đãi với cả nhà Nhị thúc sẽ không sai được.
“ Phong thư này đưa cho đại tỷ của ta.” Khương Tự nâng bút lại viết một phong thư giao cho A Xảo, ra khỏi thư phòng đi vào trong sân, ngồi trên đu dây xuất thần.
Đu dây bỗng nhiên bị đẩy một cái, tà váy màu đỏ của thiếu nữ đón gió bay lên.
Khương Tự bỗng nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lại vẫn cứ không có biểu tình gì xuất hiện ý cười nhàn nhạt: “ Nhị ca về rồi.”
Nàng ghì mũi chân ngừng lại đu dây đung đưa, vươn tay ra: “Túi tiền của muội đâu?”
Khương Trạm cười gượng hai tiếng.
“ Không lấy về được?” Khương Tự mày đẹp khẽ chau, hơi có chút ngoài ý muốn.
Kiếp này nàng và Úc Thất vốn không quen biết, nàng không cảm thấy Úc Thất là loại tay ăn chơi tùy tiện trộm giấu túi tiền của cô nương xa lạ, lúc trước nổi giận chỉ là không muốn bởi vì quan hệ của nhị ca khiến Úc Thất và nàng có khả năng tiến thêm một bước gặp nhau thôi.
“ Con chó kia quá đáng ghét, khả năng đã xem túi tiền của Tứ muội như thịt xương mà giấu đi rồi!” Khương Trạm căm giận nói.
Mày Khương Tự nhíu càng sâu.
Trước kia Nhị Ngưu cũng không phải không hiểu chuyện như thế mà.
“ Túi tiền của Tứ muội có đồ vật quan trọng?” Nghĩ đến không tìm được túi tiền trở về, Khương Trạm cảm thấy hơi áy náy.
“ Đồ quan trọng ngược lại không có.”
“ Trên túi tiền có ký hiệu đặc thù?”
Khương Tự lắc đầu: “Cũng không có.”
Khương Trạm thở dài nhẹ nhõm: “ Vậy thì không quan trọng, một cái túi tiền bị chó cắn nát chắc sẽ không ai nhặt, coi như nhặt được cũng không biết là của muội muội.”
Việc đã đến nước này, Khương Tự cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, chờ Khương Trạm rời đi liền trở về phòng ngủ, từ đáy hòm lôi ra một đôi vòng tay vàng.
Đôi vòng tay vàng này là Tô thị lưu lại, khi Khương Y lấy chồng liền đem đôi vòng tay này cho Khương Tự.
Khi đó Khương Tự vừa mới mười tuổi, chính là thời điểm ra vẻ, luôn cảm thấy vòng tay vàng quá tục, trực tiếp cất đôi vòng tay này dưới đáy hòm.
Đôi vòng tay này đối với Khương Tự hiện tại mà nói, có tác dụng quá lớn.
Vòng tay này rỗng ruột, dùng ngọc châu ngầm cách nhau, rất thích hợp cho Khương Tự đặt những loại thuốc bột có công dụng khác nhau mới phối chế ra.
Làm người hai đời Khương Tự hiểu quá rõ, vô luận là thân phận cô nương Bá phủ được nha hoàn bà tử bảo hộ thì ở một vài thời điểm nào đó đều sẽ lộ ra tái nhợt bất lực, chỉ có bản lĩnh người khác đoạt không được mới là lực lượng của nàng.
Một ngày này vội vàng trôi qua trong sự bình thản không có gì lạ, đến ngày hôm sau quả nhiên không ngoài dự liệu của Khương Tự, Khương Thiến mang theo bao lớn bao nhỏ quà tặng tới thăm Phùng lão phu nhân.
Trong Từ Tâm Đường, Phùng lão phu nhân nhìn Nhị tôn nữ Khương Thiến với nụ cười nhàn nhạt, chỉ cảm thấy mắt trái giật đến càng lợi hại.