Được cao thủ xử án Chân Thế Thành khẳng định cũng không làm Cảnh Minh Đế cao hứng mảy may.
Ông một chút đều không muốn đoán đúng!
Hôn sự ngự tứ, kết quả tân nương tử giết chết tân lang quan, tân nương tử vẫn là cháu gái ngoại của ông, đây đều là chuyện gì vậy!
Cảnh Minh Đế buồn rầu xoa xoa huyệt Thái Dương.
So với mấy chuyện này, ông tình nguyện xem một trăm quyển sổ con hơn.
“Chân ái khanh cho rằng tân nương tử sẽ chạy trốn tới nơi nào?”
“Khó nói.”
“Ồ, đây là ý gì?”
“Tân nương tử giết hại tân lang quan xong chắc chắn lập tức bỏ chạy. Kinh thành tuy rằng không cấm đi lại ban đêm, nhưng qua nửa đêm cửa thành đều sẽ đóng lại, trong khoảng thời gian chờ đến hừng đông mở cửa thành tân nương tử nhất định ở trong thành.”
“Sau khi mở cửa thành ra?”
“Nếu tân nương tử am hiểu cải trang, có lẽ sẽ lẻn vào dòng người ra khỏi thành.”
“Này không phải là khả năng gì cũng có……”
Chân Thế Thành nghiêm túc gật đầu: “Đúng là như thế.”
Hắn chỉ am hiểu xử án, không am hiểu tìm người đâu.
Cảnh Minh Đế mất hết cả hứng xua xua tay, ra hiệu Chân Thế Thành có thể rời đi.
“Phan Hải, truyền Hàn Nhiên tiến cung.”
Không bao lâu Hàn Nhiên hấp tấp chạy tới.
“Vi thần gặp qua Hoàng Thượng.”
“Thế nào, có tin tức của Chu Thôi thị không?”
Nếu nói trước kia Cảnh Minh Đế còn có vài phần yêu thương Thôi Minh Nguyệt, thì nay chỉ còn lại có chán ghét.
“Vi thần có hỏi qua thị vệ gác cửa thành, sáng sớm nay bọn họ không chú ý có nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo ra khỏi thành. Thôi tướng quân tìm mấy chỗ Chu Thôi thị có khả năng đặt chân, cũng không có phát hiện ……”
Cảnh Minh Đế há mồm muốn mắng hai câu, lại yên lặng nuốt xuống.
Cháu gái ruột, nào có mặt mắng người khác.
Kinh thành là quốc đô phồn hoa nhất, tìm một người không khác mò kim đáy biển.
Ba ngày sau, Thôi Tự cùng Vinh Dương trưởng công chúa cùng tiến cung thỉnh tội.
“Thần dạy nữ vô phương, để nó làm ra chuyện giết chồng đào hôn, xin Hoàng Thượng trách phạt.” Thôi Tự quỳ thẳng tắp, gạch vàng bóng loáng chiếu ra khuôn mặt tiều tụy của ông.
Vinh Dương trưởng công chúa ở một bên yên lặng rơi lệ.
“Người tìm không thấy?” Trong lòng Cảnh Minh Đế hơi bị đè nén, nhíu mày hỏi.
“Tạm thời còn chưa có tin tức của nghiệt nữ kia.”
Cảnh Minh Đế liếc nhìn Vinh Dương trưởng công chúa một cái, sờ sờ cái chặn giấy bạch ngọc trên long án.
Cái chặn giấy lạnh lẽo, khiến cho buồn bực trong lòng ông tiêu tan hai phần.
“Một người sống sờ sờ không thấy, cũng không thể cứ cho qua như vậy được. Thôi tướng quân, chuyện Minh Nguyệt ngươi cần dùng nhiều tâm tư chút, về phần cái khác…… Tìm được người về rồi nói sau.”
“Thần hổ thẹn ——”
Cảnh Minh Đế thở dài: “Thôi, hiện tại nói mấy lời này vô dụng, tìm người quan trọng nhất.”
Thôi Tự cùng Vinh Dương trưởng công chúa yên lặng lui ra.
Ra khỏi hoàng cung, Vinh Dương trưởng công chúa đột nhiên hỏi: “Thôi Tự, nếu tìm được Minh Nguyệt trở về, ông nói Hoàng Thượng sẽ xử trí như thế nào?”
Trong mắt Thôi Tự tràn đầy mỏi mệt: “Minh Nguyệt phạm vào tử tội.”
Vinh Dương trưởng công chúa bỗng nhiên dừng lại: “Minh Nguyệt không có khả năng vô duyên vô cớ giết hại Chu Tử Ngọc!”
“Công chúa, vô luận Minh Nguyệt có nguyên nhân gì cũng đều là giết người, giết vẫn là hôn phu Hoàng Thượng tứ hôn.”
“Cho nên đâu? Ông muốn tìm Minh Nguyệt về rồi giao cho hoàng huynh xử trí?”
“Người đều nên vì chuyện bản thân làm mà gánh vác hậu quả, chúng ta phải, Minh Nguyệt cũng phải. Hoàng Thượng không bởi vì việc Minh Nguyệt làm ra mà trách tội chúng ta, chúng ta nên vạn hạnh rồi.” Thôi Tự dứt lời đi nhanh về phía trước.
“Minh Nguyệt rơi xuống hoàn cảnh như vậy là có nguyên nhân!”
“ Nguyên nhân gì?”
Vinh Dương trưởng công chúa lại không nói tiếp.
Nói cái gì, chẳng lẽ nói cho Thôi Tự nữ nhi biến thành như vậy có quan hệ với Yến Vương phi?
Yến Vương phi Khương thị là nữ nhi của Tô Kha, để người nam nhân này biết được chỉ sợ còn muốn đi tìm Khương thị nói chuyện, như vậy lại càng bực bội hơn.
Nghĩ đến Thôi Tự vô tình, Vinh Dương trưởng công chúa lập tức không còn hăng hái tìm nữ nhi.
Tìm được rồi nói không chừng còn phải mất mạng, một khi đã như vậy không bằng duy trì trạng thái hiện giờ.
Mắt thấy sắp đến Tết Trung Thu, đúng là thời điểm chọn mua quà tặng trong ngày lễ, các bá tánh đột nhiên phát hiện quan sai kiểm tra nhiều lên, chẳng qua đến tột cùng muốn kiểm tra người nào bọn họ cũng không rõ ràng.
Lòng người hoảng sợ như vậy mấy ngày, mới tính khôi phục như thường.
“Bên ngoài còn đang tìm Thôi Minh Nguyệt sao?” Trong Yến Vương phủ, Khương Tự dựa vào lan can hỏi Úc Cẩn.
Nhị Ngưu chen đến giữa hai người, nâng lên hai chân trước gác trên lan can vui sướng vẫy đuôi với nữ chủ nhân.
“Sang một bên!” Úc Cẩn đưa ra cảnh cáo nghiêm khắc với Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu liếc trắng Úc Cẩn một cái, thong thả đi đến một bên ôm lấy chậu thịt xương bắt đầu gặm, vừa gặm vừa không phục ư ử hai tiếng.
Chủ nhân càng ngày càng quá phận, làm việc kêu nó, khi không có việc gì liền chê nó chướng mắt.
Thấy tranh sủng đi rồi, Úc Cẩn lộ ra nụ cười tươi rói: “Không còn rầm rộ như mấy ngày trước nữa, thi thể nằm ở trong giếng phế của Tương Vương phủ kìa, bọn họ có lật cả trời cũng tìm không thấy.”
Khương Tự nghiêm mặt: “Ở giếng phế?”
Nhị Ngưu gặm xương cốt vẫn luôn dựng lỗ tai nghe, nghe vậy lập tức kêu hai tiếng với Khương Tự.
Khương Tự lập tức sáng tỏ: “Nhị Ngưu tìm được?”
“Gâu gâu!” Nhị Ngưu phát ra tiếng kêu thư thái.
Cũng may, công lao không bị nam chủ nhân bá chiếm.
Trước kia nam chủ nhân không phải như thế, từ khi nữ chủ nhân vào ở lập tức liền thay đổi…… Nhị Ngưu nghĩ đến thời gian hòa thuận ở chung với nam chủ nhân trong dĩ vãng, có chút ưu thương.
Úc Cẩn hơi hơi nghiêng người, che đi khuôn mặt chó tranh công kia: “ Thủ hạ Tương Vương quá ngu, mang người về Tương Vương phủ. Tương Vương đâm lao phải theo lao, chỉ cần không ngu như thủ hạ hắn thì sẽ không để Thôi Minh Nguyệt sống sót. Mà Thôi Minh Nguyệt mất tích chắc chắn sẽ kinh động Cẩm Lân vệ, động không bằng tĩnh, lựa chọn tốt nhất của Tương Vương chính là không ra khỏi vương phủ mà vẫn giải quyết gọn gẽ thi thể Thôi Minh Nguyệt.”
Úc Cẩn duỗi tay ra sau, chuẩn xác rơi xuống trên đầu Nhị Ngưu xoa xoa: “Cho nên ta liền ôm ý nghĩ thử xem sao để cho Nhị Ngưu đi một chuyến, cũng coi như thuận lợi tìm được chỗ giấu thi thể.”
Khương Tự dựa vào lan can nhìn ra xa.
Trong vườn hoa quế phiêu hương, ý thu dần dần dày.
“Thời tiết tuy rằng đã chuyển lạnh, vẫn sẽ có mùi lan ra nhỉ?”
Úc Cẩn thần sắc cổ quái nhìn Khương Tự.
“Nhìn ta làm gì?” Khương Tự buồn bực.
Úc Cẩn vẻ mặt đau đớn: “A Tự, nàng không cảm thấy vừa rồi hỏi quá nghiêm túc ư?”
Đối mặt với tức phụ người còn yêu kiều hơn hoa, hắn thế mà không tự chủ được nghĩ tới khuôn mặt già nua của Chân Thế Thành!
“Đây xác thật là một vấn đề, ta từng đi gặp ngỗ tác thủ hạ của Chân đại nhân tìm hiểu quá trình cùng thời gian liên quan đến thi thể mục nát……”
Thấy Úc Cẩn hai mắt đăm đăm, Khương Tự dừng lại: “Làm sao vậy?”
“Khụ khụ, đó là cái viện bỏ hoang, giếng cũng bị lấp, may mắn Nhị Ngưu mũi thính mới ngửi ra, lại lệnh Long Đán lặng lẽ lặn xuống xác nhận, thật sự là Thôi Minh Nguyệt không thể nghi ngờ.”
Khương Tự cười nói: “Kỳ thật không cần Long Đán đi xuống, hỗn hợp mùi hôi thi thể cùng mùi son phấn Nhị Ngưu cũng có thể phân biệt với những mùi khác nhau.”
Nhị Ngưu kêu một tiếng tỏ vẻ phụ họa.
“Xác nhận mới an tâm được.”
“A Cẩn, chàng tính toán thế nào?”
Úc Cẩn không sao cả cười cười: “Này phải xem ý tứ của nàng.”
“Thôi Minh Nguyệt chết là đã đủ, cái khác ta không muốn quản nhiều.”
“Nếu vậy, cứ để ả ta ở lại nơi đó đi.”
Thấy Khương Tự nhìn qua, Úc Cẩn khẽ cười: “Đối với Tương Vương, chuyện chúng ta biết mà người khác không biết gọi là nhược điểm.”
Cái nhược điểm này tạm thời không cần đến, ai biết về sau thế nào?