Không lâu sau, viện sử Thái Y Viện đứng ở trước mặt Cảnh Minh Đế.
“Thái Tử thế nào?” Cảnh Minh Đế gấp không chờ nổi hỏi.
Khó trách ông sốt ruột, ngày mai là phải sắc lập Thái Tử rồi!
Viện sử một khuôn mặt già nhăn thành hoa cúc, thật cẩn thận nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, chứng tiêu chảy của Thái Tử sau khi dùng qua chén thuốc vẫn chưa giảm bớt ——”
“Ngày mai có thể ảnh hưởng sắc lập?”
Viện sử đánh bạo ngẩng đầu, nhìn Cảnh Minh Đế một cái thật sâu.
Ngài nói đi?
Cảnh Minh Đế: “……” Ông đã biết.
Ngẫm lại lại không cam lòng, Cảnh Minh Đế hỏi lại: “Lẽ nào thuốc không đúng bệnh?”
Viện sử nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, trả lời: “Chúng thần vài lần hội chẩn, nếm thử hơn phân nửa phương thuốc, chứng tiêu chảy của Thái Tử có hơi giảm bớt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Thái Tử hiện tại cả người mệt mỏi, không dậy nổi giường, ngày mai nếu như cưỡng ép sắc phong, chỉ sợ sẽ xấu mặt ——”
Nếu là ngày thường ông khẳng định sẽ không nói rõ như vậy đâu, nhưng đây là sắc lập Thái Tử á, chẳng những trên dưới Đại Chu coi trọng, mà ngay cả những nước láng giềng đều sẽ chú ý, một khi Thái Tử ở trong lúc sắc phong nghi thức —— nghĩ đến cảnh tượng ấy, trước mắt viện sử biến thành màu đen.
Ông ta là người Đại Chu, lòng xấu hổ tối thiểu nhất vẫn phải có!
Cho nên lời này nhất thiết phải nói, nhất định phải đánh tan ảo tưởng không thực tế của Hoàng Thượng.
Cảnh Minh Đế bị đả kích đến không nhẹ, lẩm bẩm nói: “Nói như vậy, sắc lập nghi thức ngày mai chỉ có thể đổi ngày?”
Viện sử không dám nói tiếp.
“ Không có biện pháp gì ư?”
Lời này viện sử có thể trả lời: “Thái Tử điện hạ nếu mắc chứng bệnh khác còn có thể uống thuốc chống đỡ, nhưng chứng tiêu chảy ——”
Tiêu chảy ai có thể nhịn chứ hả, Hoàng Thượng trước kia không phải người ngây thơ như vậy nha.
Chỉ có thể nói không khéo, dù Thái Tử là đau chân đau thắt lưng gì đó đều có phương pháp ứng phó.
Tâm tình Cảnh Minh Đế có phần sa sút, bất đắc dĩ nói: “Thôi, nghi thức sắc phong ngày mai liền hủy bỏ đi. Phan Hải, đem ý chỉ truyền xuống đi.”
“Dạ.” Phan Hải đáp, vội vàng cấp tốc truyền tin tức này đi.
Ngày mai là ngày tiến hành nghi thức sắc phong rồi, không nhanh chân đem ý chỉ hủy bỏ nghi thức sắc phong truyền khắp, chờ ngày mai văn võ bá quan đều chạy tới tham gia sẽ trở thành trò cười.
Phan Hải nghĩ đến việc này, âm thầm thở dài.
Lại nói, Yến Vương, không, tân Thái Tử vận khí có chút kém nha, tại sao hết lần này đến lần khác lại bị tiêu chảy vào thời gian này chứ.
Một khi tin tức nghi thức sắc lập bởi vì Thái Tử bị tiêu chảy mà bị hủy bỏ lan truyền ra ngoài, mặt mũi đều ném đến nhà bà ngoại.
“Được rồi, lui ra đi.” Dưới vạn bất đắc dĩ có quyết định, Cảnh Minh Đế nhìn viện sử Thái Y Viện liền phiền lòng, nhanh chóng đuổi người đi, ủ ở trong phòng giận dỗi.
Phan Hải nhẹ tay nhẹ chân đi tới: “Hoàng Thượng, ý chỉ đã truyền đi rồi.”
“Ừ.” Cảnh Minh Đế uể oải gật gật đầu, ngẫm lại vẫn là giận, xụ mặt nói, “Truyền Thái Tử Phi tiến cung.”
Khương Tự đối với việc bị triệu kiến đã có chuẩn bị, thoải mái hành lễ với Cảnh Minh Đế: “Gặp qua phụ hoàng.”
Cảnh Minh Đế run râu: “Ban ngồi.”
Rất nhanh Phan Hải đã dời một cái ghế con đặt ở bên người Khương Tự.
Khương Tự quy củ ngồi xuống, chờ Cảnh Minh Đế lên tiếng.
“Có bao nhiêu vị thái y tận tâm tận lực, đã khá hơn nhiều.” Khương Tự nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Hôm qua tiêu chảy hơn mười lần, hôm nay đến trước mắt chỉ có bảy tám lần.”
Cảnh Minh Đế: “……” Cái này gọi là khá hơn nhiều?
“Sao đột nhiên lại mắc chứng tiêu chảy?”
Khương Tự rũ mắt liễm mục, thần sắc bình tĩnh: “Có lẽ là gần đây mở tiệc chiêu đãi nhiều ăn nhiều đồ dầu mỡ, lại đang mùa hè ——”
Cảnh Minh Đế tức giận nói: " Trời nóng thế này ăn đồ dầu mỡ cái gì?”
Thằng nhóc hỗn trướng này an phận một chút không được sao?
Khương Tự thành thành thật thật trả lời: “Thái Tử thích ăn tương giò, thịt chưng, móng heo hầm……”
Cảnh Minh Đế nghe mà trực tiếp trợn trắng mắt, nhịn không được nói: “Vào mùa hè ẩm thực nên thanh đạm chút, sao có thể ăn như vậy?”
Khương Tự ngước mắt nhìn Cảnh Minh Đế một cái, bất động thanh sắc nói: “Con dâu cũng nghĩ như vậy, từng khuyên Thái Tử ăn thanh đạm chút.”
“Hắn không nghe?”
Không nên nha.
Khương Tự thở dài, mang theo đau lòng: “Thái Tử nói những năm sinh hoạt ở phía Nam đều là cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, cơ hội ăn thịt cá không nhiều lắm, cho nên liền đặc biệt thích ăn.”
Cảnh Minh Đế trầm mặc.
Bỗng nhiên không còn tức giận như vậy, còn cảm thấy lão Thất có chút đáng thương ——
Giọng điệu của Cảnh Minh Đế không khỏi mềm xuống: “Trở về nói với lão Thất, về sau không thiếu mấy thứ này, cũng không thể ăn uống thả cửa như vậy.”
Khương Tự đứng dậy, nhún gối với Cảnh Minh Đế: “Dạ. Kỳ thật Thái Tử cũng biết thêm ưu phiền cho phụ hoàng, đang trách mình đâu.”
Cảnh Minh Đế nhíu mày: “Tự trách vô dụng, sớm ngày dưỡng tốt thân thể mới quan trọng nhất. Được rồi, ngươi trở về chiếu cố lão Thất đi.”
Chờ Khương Tự đi rồi, Cảnh Minh Đế quơ quạt xếp thở dài: “Lại nói, là trẫm bạc đãi lão Thất.”
Trong một góc Phan Hải muốn cười ha hả.
Hoàng Thượng ngốc của ta ơi, đã nói phải mắng Thái Tử một trận đâu?
Khó trách Yến Vương có thể lên làm Thái Tử, ăn uống thả cửa tiêu chảy ngay cả nghi thức sắc phong Thái Tử đều phải đổi ngày, đây là trước chưa từng có, sau khó có người tới, lại còn có thể giành được Hoàng Thượng thương tiếc.
Lại nghĩ đến phế Thái Tử động một chút là bị Hoàng Thượng mắng đến máu chó đầy đầu —— Phan Hải càng thêm kiên định với ý niệm lấy lòng tân Thái Tử.
Tin tức nghi thức sắc phong đổi ngày vừa truyền ra, triều đình trên dưới nhất thời ồ lên.
Ngay trước đêm sách lập nghi thức Thái Tử vậy mà thân thể không khoẻ, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.
Sẽ không phải là trời cao cảm thấy tân Thái Tử không thích hợp chứ? Hay nên nói Hoàng Thượng quá qua loa!
Không biết bao nhiêu người nghĩ như vậy, đã có đại thần lá gan lớn lại bất mãn với quyết định của Cảnh Minh Đế bắt đầu viết sổ con.
Ngày ấy cứ nghĩ chờ người khác ra mặt trước, kết quả chờ tới chờ đi chờ đến mắt choáng váng, lúc này không thể chờ đợi nữa, khi thượng triều sẽ khuyên can Hoàng Thượng một lần nữa suy xét chuyện lập Thái Tử.
So với quần thần nhân tâm lưu động, Thái Hậu nhận được tin tức lại toàn thân phát lạnh, dựa vào bình phong thật lâu không lên tiếng.
Úc Cẩn mắc chứng tiêu chảy không thể tiến hành nghi thức sắc phong Thái Tử?
Đây rốt cuộc là ý trời, hay là hắn đã có phát hiện?
Không có khả năng có phát hiện, ám kỳ cắm ở Khâm Thiên Giám kia là nhiều năm trước đã bày ra, khi đó Úc Cẩn vẫn là một hài tử.
Thật lâu sau, Thái Hậu chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rất tốt đẹp, mặc cho ai cũng không ngờ được ngày mai sẽ có sự kiện đại khủng bố phát sinh.
Nghi thức sắc phong Thái Tử sẽ không tiến hành đúng hạn, nhưng thiên cẩu nuốt mặt trời lại vẫn đúng hạn mà đến.
Sau ngày mai, Khâm Thiên Giám sẽ lọt vào huyết tẩy điều tra rõ ràng, vận dụng ám kỳ lại không phát huy tác dụng sẽ bị phế bỏ.
Chẳng lẽ đây là thiên mệnh đã định?
Thái Hậu xuất thần nhìn ngoài cửa sổ rất lâu, nhất thời có chút mờ mịt.
Hôm sau, bởi vì nghi thức sắc phong Thái Tử hủy bỏ, văn võ bá quan đều cầm tấu chương vuốt tay áo thượng triều.
Hôm nay chính là một trận đánh ác liệt, không thể lại để Hoàng Thượng chạy thoát!
Trong sự chờ đợi tha thiết của đám quần thần, Cảnh Minh Đế khoan thai tới muộn.
Phan Hải hắng giọng hô lớn một tiếng: “Có việc khải tấu, không việc bãi triều ——”
Nhất thời đứng ra một đám đại thần, cùng kêu lên nói: “Thần có bản tấu.”
Cảnh Minh Đế nhìn đám người một vòng, lòng mang cảnh giác hỏi Lại Bộ Thượng Thư cầm đầu: “Cố thượng thư có chuyện gì khải tấu?”
“Thần ——” Lại Bộ Thượng Thư mới há mồm, đại điện lại đột nhiên tối đen như ban đêm.