Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

197: Xà nhân tập kích


trước sau

Một đám đội ngũ bị một đám người tộc xà nhân vây quanh. Trên đường lằm dải rác hai mươi xe hàng tất cả. Một đám lộn xộn gồm ba mươi người đang đánh nhau với hơn ba mươi tên tộc xà nhân. Một nam nhân trung tuổi đang giao chiến với một nam tử tộc xà nhân. Nam nhân trung tuổi hét lớn: “Khốn kiếp, các ngươi biết đám xe hàng này của người nào hay không, hả? Các ngươi sẽ vì hành động ngày hôm nay mà trả giả thất đắt…”

Một thiếu nữ ngoài hai mươi tuổi, nàng ăn mặc một thân quần áo màu trắng tinh khiết, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu. Làn da không vì cái nắng của sa mạc mà trở thành màu cổ đồng mà lan da của nàng lại trắng như tuyết, chiếc vòng eo mảnh khảnh mỗi khi uốn eo đều có thể làm cho máu huyết của nam nhân sôi trào. Phía dưới phần eo của nàng để lộ ra một chiếc đuôi rắn mảnh khảnh màu xanh vài phần đáng yêu. Chiếc đuôi của nàng hơi rung lên nhè nhẹ, đôi tai khi nghe được âm thanh của nam nhân trung tuổi này thì nhíu mày một cái. Bên cạnh nàng có hai nữ nhân xinh đẹp, mặc dù xinh đẹp không so với nàng kém bao nhiêu nhưng về khí chất cũng không kém là bao.

Nam nhân tộc xà nhân mặc một y phục màu trắng cười nhạt nhìn về phía nam nhân trung tuổi cười nhạt nói: “Bất kế đám xe hàng này hôm nay của ai, chúng ta không có lý do gì để cho các ngươi rời đi. Nếu như các ngươi ngoan ngoãn để xe hàng và nữ nhân ở lại, hôm nay Mặc Lỗi ta có thể tha cho bọn ngươi khỏi chết!”

Mấy tên nam tử tộc xà nhân đồng tình cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy… chỉ cần các ngươi để xe hàng cùng với nữ nhân lại, chúng ta sẽ tha cho các ngươi khỏi chết…” Mấy tên xà nhân này đang vây công một nữ tử.

Nữ tử này thoạt nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, mặt cười có chút xinh đẹp. Bất quá lông mày hơi nhếch lên. Lại là mơ hồ ẩn hiện một nét thóang qua như một con báo kiệt ngạo giữa sa mạc, nhìn khí chất như vậy. có thể tưởng tượng ra, mặc dù đóa sa mạc chi hoa này rất đẹp, bất quá cả người đều là gai nhọn.

Nàng này ăn mặc có chút lớn gan nóng bỏng, quần áo ngắn ngủi vẻn vẹn chỉ che được bộ ngực cùng với bao lấy dưới bộ vị, kèm với màu đồng thiếc gợi cảm nơi eo thon nhỏ, lại lồ lộ trước tầm mắt mọi người, đồng dạng phía dưới cái váy da ngắn ngủi, lộ ra một đoạn bắp đùi thon dài gợi cảm,

Nam nhân trung tuổi kia hô lớn nói: “Bất kể các ngươi là ai! Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chúng ta tuyệt đối sẽ không để yên cho các ngươi đâu…”

Nghe được lời của nam tử trung tuổi kia thì đám người tộc xà nhân thoáng giật mình. Nam nhân tộc xà nhân tên Mặc Lôi kia hơi suy ngẫm một chút sau đó cắn răng nói: “Nếu như ta giết chết hết tất cả các ngươi thì có ai biết chúng ta làm chứ!? Giết hết bọn họ, lưu lại nữ nhân!”

Con ngươi hình tam giác Mặc Lôi trong mắt đảo qua trên người nữ tử, thanh âm khàn khàn nói, mà lộ ra vài phần dâm tà, xà tính vốn dâm, bọn họ đối với nữ nhân, cơ hồ như bản tính trời sinh tham lam thèm thuồng. Nghe được thủ lĩnh hạ lên, khuôn mặt vài tên xà nhân xung quanh hiện lên huyết ý, miệng khẽ nhếch, phun ra xà tính đỏ tươi.

Đứng ở trên cồn cát phía xa, thiếu nữ tộc xà nhân mặc áo trắng khẽ cau mày, nàng tức giận lầm bầm nói: “Tên Mặc Lôi này nói với ta chuyến đi lần này sẽ rất thú vị. Hừ, không ngờ tên này lại đi đánh cướp đây. Lâu như vậy mà một đại đấu sư nhỏ nhoi mà hắn không có giải quyết được đúng là tên vô dụng mà!” Trong giọng nói của thiếu nữ mang theo đầy giễu cợt cùng với khinh bỉ.

Một người nữ nhân của tộc xà nhân đang đứng ở bên cạnh nàng lên tiếng nói: “Tiểu thư, lần này tiểu thư trốn ra ngoài nhất định thủ lĩnh sẽ rất tức giận. Thuộc hạ thấy chúng ta nên trở về đi thôi!”

Thiếu nữ mặc y phục màu trắng mang theo vài phần hung hăng nói: “Ngươi lo cái gì! Lần này tỷ tỷ ta có việc ra ngoài. Nàng còn lâu mới trở về, đến lúc đó chúng ta trở lại nàng làm sao mà biết được. Chỉ cần ta không nói, các ngươi không nói làm sao tỷ tỷ của ta biết được chứ!?” Nghe được những lời này thì hai nữ nhân tộc xà nhân cúi đầu xuống im lặng.

“Mọi người cẩn thận một chút, Đán Tử đã trở về cầu cứu rồi, chỉ cần kiên trì một hồi, là chúng ta có thể được cứu!” Nhìn thấy cử động của xà nhân, người nữ tử gợi cảm kia mín chặt môi hồng, thanh âm lạnh lùng quát.

Bất quá thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, bên họ chỉ có ba đại đấu sư trong khi bên tộc xà nhân có đến năm đại đấu sư. Ngoài ra, ba người nữ nhân trong tộc xà nhân vẫn còn đứng ở trên cồn cát kia. Thực lực của họ sâu không lường được lần này đám người ở đây đều khó có thể sống sót.

Lần này đoàn dung binh của nàng làm việc chẳng qua chỉ đi theo cho có mà thôi. Nói đơn giản một chút đây vốn là thương đội của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, họ đã có người bảo vệ sẵn rồi. Chính xác thiếu có lực lượng nào dám đánh chủ yếu nên đoàn xe của họ. Lần này gia tộc Mễ Đặc Nhĩ mời đám lính đánh thuê đơn giản là chiếu cố lấy bọn họ để họ đi theo đoàn xe của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cho gọi là có mà thôi.

Một bóng màu xanh vọt từ trên không trung theo một đường cong tuyệt đẹp rơi xuống đất. Một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho đám người tất cả đều giật mình. Bụi mù tản đi, một thanh niên với mái tóc màu bạch kim mặc một y phục màu xanh lam. Hắn để ngực trần, làn da trắng nõn như nữ nhân. Từng đường cong săn chắc trên cơ ngực và cơ bụng của hắn.

Thiếu niên mình trần đột nhiên xuất hiện làm cho song phương thoáng kinh ngạc. Nhưng chỉ một lát sau, đám dong binh này đã bình tĩnh trở lại, Người xuất hiện là nhân loại thì bọn họ tin rằng : ít nhất hắn cũng sẽ không giúp đỡ cho tộc xà nhân.

Thanh niên đứng dậy nhẹ nhàng phủi bụi trên người của mình. Hắn khoanh tay ngạo nghễ nhìn về phía mọi người. Thiếu nữ tộc xà nhân đứng ở trên cồn cát đều nhíu mày nhìn về phía cảnh này. Họ không ngờ sự xuất hiện đột ngột của thanh niên này.

Mà đám Xà nhân kia, nhìn thấy Tiêu Sơn - vị khách không mời mà đến này xuất hiện,cũng rất tức giận. Con mắt hình tam giác của đám người đều nhìn về phía Tiêu Sơn. Hai gã xà nhân có thực lực ngũ tinh đấu sư ở gần đó chẳng thèm quan tấm đến Tiêu Sơn bởi vì trên người Tiêu Sơn, họ cũng không thèm để ý một tên không có chút đấu khí nào ba động.

Tiêu Sơn đang ngạo nghễ đứng ở phía đó. Trong thâm tâm của hắn đang tự sướng: “Ôi trời, mình thể hiện quả thực đẹp trai ác mà!” bất quá, sự hiện diện của hắn làm cho hai bên hơi ngừng lại một chút nhưng ngay sau đó họ chẳng thèm để ý đến sự hiện diện của hắn tiếp tục công kích đám người trở hàng này.

Tiêu Sơn hơi ngước đầu lên lắc đầu thở dài một hơi. Ngón tay của hắn đưa lên, từ ngón tay của hắn bắn ra một đoàn ánh sáng màu vàng kim sắc. Tia sáng này vô cùng sắc bén bắn ra với tộc độ cực nhanh hướng về phía một nam tử tộc xà nhân gần đó.

Phập!

Một âm thanh rất nhỏ vang lên giống như có thứ gì đó đâm xuyên qua một miếng thịt vậy. Phút! Bất chợt nam nhân bị ánh sáng đó chiếu vào đầu không ngờ từ chỗ ánh sáng chiếu vào đó lại phun ra một tia máu, thân mình của hắn đổ gục xuống phía dưới.

Nhất thời, cả đám dong binh há to miệng, khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào sau lưng thiếu niên. Bọn họ không thể tin tưởng được,với một cơ thể khoẻ mạnh như thế lại ẩn giấu một lực lượng đáng sợ đến như vây.Thực như thế lại ẩn giấu một lực lượng đáng sợ đến như vây.Thực lực người này thật đáng sợ

Nhìn thấy Tiêu Sơn dễ dàng dễ dàng miễu sát một gã hạ thủ có thực lực đấu sư của mình, con mắt tam giác của tên đầu lĩnh xà nhân hơi hơi co rụt lại, hồng quang lấp loé, điềm nhiên nói: “Loài người, tại sa mạc Tháp Qua Nhĩ này, đã đắc tội với xà nhân chúng ta, đó không phải là sự lựa chọn sáng suốt !”

Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: “Vậy sao!?”

“Nếu là thức thời, ta khuyên ngươi hiện tại rời đi, ta có thể không so đo, tính toán với ngươi sai lầm vừa rồi!” Từ mắt Đầu lĩnh xà nhân loé ra một phiến âm hàn, bất quá trong lời nói lại lộ ra một phần kiêng kị và có chút âm độc, hiển nhiên, biểu hiện lúc trước của Tiêu Sơn, đã làm cho hắn không dám khinh thường.

Người nam nhân trung tuổi kia hô lên: “Vị tiểu huynh đệ này xin hay giúp chúng ta một tay, chúng ta là thương đoàn của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Ngươi giúp thương đoàn Mễ Đặc Nhĩ sau này chung ta nhất định sẽ trả ơn ngươi…”

Nghe thấy vậy, Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Bọn ngươi quả thật là thương đoàn của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!”

Nam nhân trung tuổi vừa đánh với một tộc xà nhân, đồng thời hơi lui lại, hắn đem y phục bao quanh trên người mình xé nát để lộ ra y phục bên trong. Quả thực y phục bên trong hiển lộ ra dấu vết huy hiệu của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.

Tiêu Sơn thở dài ra: “Có vẻ là đúng rồi a!” Hắn vừa nói dứt lời này thì ở đằng sau hắn một đám bui mù vang lên. Thân mình màu vàng vọt về phía trước sau đó rơi bên cạnh của hắn. Thanh niên đưa vạt áo lên che đi khuôn mặt của mình. Bụi tản đi để hiện ra thân hình của một con ma thú lớn. Nó có hình sư tử, trên đầu có một cái sừng giống như pha lê tím, hai cánh của nó bốc ra ngọn lửa rừng rực màu tím. Trên lưng của nó có chở một thiếu nữ mặc y phục màu trắng, trên mặt che một cái mạng. Mặc dù trên mặt che mạng nhưng lại không che được khí chất thánh thiện xinh đẹp trên người của nàng.

Một nữ nhân xinh đẹp bên cạnh thiếu nữ tộc xà nhân mặc y phuc màu trắng kia lên tiếng nói: “Ma thú Tử Tinh Dực Sư Vương cấp sáu. Không đúng là một con Tử Tinh Dực Sư Vương còn non. Thực lực của nó đã đạt đến câp ba đỉnh phong… Không phải Tử Tinh Dực Sư Vương sống ở trong dãy núi Ma Thú hay sao? Vì sao ở đây lại có một con Tử Tinh Dực Sư Vương còn non!”

Thiếu nữ măc y phục màu trắng ngồi trên lưng Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Phu quần!”

“Hài…” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nhìn về phía đám người đang đánh nhau kia, giọng nói vang lên một cách nhẹ nhàng: “Thực lực của tộc xà nhân cao nhất trong đám người này là bát tinh đại đấu sư. Họ đối với nàng và Tiểu Tinh là thứ ma luyện rất tốt. Ta sẽ không xen vào trận đấu này!” Sau đó ánh mắt của hắn quét về phía ba nữ nhân đang đứng ở trên cồn cát. Nếu như họ không ra tay, hắn cũng sẽ không ra tay.

Tiểu Y Tiên quay về phía thanh niên nhẹ nhàng: “phu quân, ngươi để chuyện này giao cho ta!” nhẹ nhàng đạp chân, thân minh của nàng giống như con chim nhỏ bay khỏi thân mình rời xuống phía dưới đất. Bàn tay của nàng vung lên một chưởng lực mang kình lực đánh bay một nam tử tộc xà nhân.

Đồng thời, Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương hống khiếu lên một tiếng, toàn thân của nó bốc ra một ngọn lửa rừng rực. Cả cơ thể của nó bao phủ bởi một lớp tử linh tinh. Bốn chân đạp mạnh vào đất, thân mình của nó hung hăng đụng mạnh vào một nam tử tộc xà nhân. Xà nhân bị Tử Tinh Dực Sư Vương đánh bay, thân mình bay xa hơn mười thước. Trong khi hắn bị đụng còn phát ra âm thanh răng rắc, đó là tiếng xương bị gãy. Miệng của hắn phun ra một ngụm máu tươi. Thân hình bay ngược về phía sau. Thân thể lê dài trên đất tạo ra một cái rãnh cát. Sau khi kéo dài một đoạn thì hắn mới ngừng lại nhưng hai mắt của nam tử tộc xà nhân này nhắm nghiền, hơi thở đã tuyệt. Hắn cũng đã chết.

Ban đầu, đám người lính đánh thuê có chút nghi ngờ hiển nhiên bây giờ họ thực sự mừng rỡ. Họ bây giờ hoàn toàn có cơ hội chuyển bại thành thắng. Lần này thực lực hai bên rõ ràng có phần nghiêng về đoàn thương buôn hơn nhiều.

Thanh niên vẫn khoanh tay lại, hắn đều im lặng không có ý định hành động. Trừ khi thiếu nữ tộc xà nhân kia có ý định ra tay nếu không hắn cũng tuyệt đối không ra tay. Ánh mắt của hắn quét về phía nữ nhân xinh đẹp loài người, từng giọt mồ hôi trên người nàng khiến cho làn da của nàng trở nên bóng bẩy hơn. Quả thật, hình tượng của nàng trong lúc này khiến cho nam nhân đều muốn sôi huyết đè nàng xuống mà phát tiết.

Nữ nhân tộc xà nhân kia cũng cực kỳ xinh đẹp thảo nào nữ nhân của tộc xà nhân lại là một món hàng xa xỉ đối với tầng lớp quý tộc của nhân loài. Mặc dù bản tính xà nhân vốn dâm đãng nhưng xà nữ của tộc xà nhân có luật lệ cực kỳ nghiêm khắc. Nếu như xà nữ bị thất thân đối với nam nhân nào đó thì phải cùng với nam nhân kia kết hôn hoặc bắt buộc phải để nam nhân đó bị vạn xà phệ thể.

Khi ánh mắt của Tiêu Sơn liếc nhìn về phía đám người xà nữ đang đứng ở trên cồn cát thì đám người xà nữ đều nhín về phía này. Tiêu Sơn cảm giác được có vài phần thú vị. Hai ngón tay chỏ và ngón tay giữa nhẹ nhành đưa lên môi hôn một cái sáu đó phất ra hướng về phía xà nữ đáng yêu mặc y phục màu trắng kia mà thổi đi.

Nhìn thấy hành động này của Tiêu Sơn thì hai má của thiếu nữ tộc xà nhân mặc y phục màu trắng kia vừa xấu hổ vừa giận. Thiếu nữ hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Nàng đang muốn nổi xung thì bất chợt một âm thanh vang lên làm cho thiếu nữ giật mình: “Nguyệt Linh Nhi, cô còn không mau giúp ta một tay!”

Đầu của thiếu nữ quay về phía âm thanh phát ra. Nàng phát hiện được âm thanh này không ngờ lại phát ra từ miệng của Mặc Lôi. Lúc này, Mặc Lôi đang chiến đấu với ma thú Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương. Thực lực của Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương chiếm phần thượng phong. Nó há cái miệng phun ra một quả cầu tím bắn về phía Mặc Lôi.

Mặc Lôi vận dụng đấu khí, chân đạp mạnh, thân mình bắn sang một bên. Hắn tránh thoát quả cầu lửa nhưng đám người của tộc xà nhân lại không may mắn như vây. Quả cầu lửa màu tím bắn về phía chúng khiến cho cả đám người bị ngọn lửa dây dưa đốt cháy. Mùi thịt nướng bốc lên khét lẹt. Âm thanh “xèo, xèo…” phát ra liên tục.

Thiếu nữ Nguyệt Linh Nhi quay sáng nhìn hai nữ nhân bên cạnh sau đó nói: “Các ngươi xuống giúp hắn một tay đi nhân tiện dạy cho tên tiểu tử loài người kia một bài học. Hừ… Ai bảo hắn dám trêu trọc bản tiểu thư!”

“Vâng!” cả hai nữ nhân xinh đẹp thành thục của xà nhân tộc muốn nhạy vào vòng chiến. Tiêu Sơn nhìn ra được hai người nàng, một người là nhất tinh đấu linh, một người là nhị tinh đấu linh. Thực lực này thật sự mạnh mẽ nếu như hắn không tham gia, trận đấu này thảm bải thuộc về bên nhân loài là cái chắc. Thảo nào từ nãy giờ mấy nàng không có tham gia chiến đấu thì ra bên họ đã nắm chắc phần thắng. Bất quá tên thiếu nữ này có phần kiêu ngạo thái quá thì phải.

Thân mình của hai nữ tử giống như một cánh bướm phiêu đãng, họ từ trên cồn cát khổng lồ bay vào vòng chiến. Một người có thực lực nhị tinh đấu linh trực tiếp bay về phía Tiêu Sơn.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây